Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Chương 10: chương 2.4




Cả một đêm dài không về, trời vừa sáng thì Vũ Phong lái xe trở về nhà. Tâm trạng của anh cực kì vui vẻ, cuối cùng thì Hà Trang cũng đã hiểu cho nỗi lòng của anh.
Hôm qua chính cô chủ động tìm anh, hai người hẹn gặp nhau ở quán nước cũ. Hà Trang không cần anh giải thích gì cả, cô bảo anh chắc chắn có nỗi khổ trong lòng mới đồng ý cưới Ngọc Loan. Cô không muốn truy cứu nguyên nhân nữa, chỉ cần anh hứa trong trái tim anh chỉ chứa hình bóng của cô, duy nhất và mãi mãi, không được để hình bóng của bất kì người con gái nào khác.
Tất nhiên anh đã hứa với cô, bởi vì trong lòng anh mãi mãi chỉ có cô ấy mà thôi.
Thấy Hà Trang không truy cứu nguyên nhân anh phải kết hôn với Ngọc Loan, anh cũng không muốn giải thích, bởi vì tất cả đều do ba anh ép buộc.
Nếu như anh cứ thành thật kể ra tất cả mọi chuyện đều do ba anh sắp đặt. Hà Trang sẽ nghĩ sao về ba anh, chắc chắn cô ấy sẽ có ấn tượng rất xấu về ba anh. Nếu vậy sau này, khi anh li dị với Ngọc Loan, rồi kết hôn cùng Hà Trang thì mối quan hệ bố chồng nàng dâu sẽ thế nào. Với hiềm khích vốn có, bản tính có chút ngang ngạnh của Hà Trang chắc chắc sẽ khó thuận thảo với ba mẹ anh.
Cho nên, chuyện đã qua, anh cũng muốn nó trôi qua, không muốn khơi mào lên làm gì.
Miễn là bây giờ, anh và Hà Trang hàn gắn lài tình cảm như xưa là được rồi. Anh sẽ cố gắng trân trọng và yêu thương cô hơn nữa để bù đắp cho những buồn đau của cô trong mấy ngày qua.
Xe anh chẳng mấy chốc về đến nhà, Vũ Phong vui vẻ xuống xe, huýt sáo rồi đi vào nhà. Anh tìm chìa khóa nhà rồi tra chìa vào ổ khóa, cảm thấy có chút khác lạ. Cánh cửa nhà dường như không có khóa.
Hốt hoảng, tưởng xảy ra chuyện gì, anh vội vã đẩy cửa nhà lao vào bên trong rồi đưa mắt nhìn khắp nơi. Dường như nhà cửa không có chút gì xê xịch cả.
Vũ Phong thở phào nhẹ nhỏm, anh cho rằng là Ngọc Loan lơ đãng quên khóa cửa nhà. Bèn bước chân lên lầu định thay quần áo để đi làm thì tiếng nói đầy mệt mọi và hờn trách vang lên sau lưng.
- Đêm qua anh đã đi đâu.
Thoáng giật mình, bước chân đang định đặt trên cầu thang của Vũ Phong bị trượt xuống. Cảm giác cố chút tê rần đau đớn vì sự hụt hẫng này, làm tâm trạng Vũ Phong có phần bực bội. Đối với câu hỏi vốn bình thường nhưng nghe giọng nói giống như một sự điều tra quản thúc, khiến Vũ Phong khó chịu.
- Em hỏi để làm gì? – Vũ Phong cáu gắt hỏi mà không thèm quay mặt lại nhìn anh.
- Tại sao không trả lời câu hỏi của em – Ngọc Loan tiếp tục hỏi, trong lòng chứa đựng sự uất ức to lớn. Chờ đợi , lo lắng cả một đêm để đổi lại là sự cáu gắt.
- Tại sao anh phải trả lời – Vũ Phong cảm thấy phiền toái trước lời chất vấn của Ngọc Loan, giọng anh đầy nặng nhọc.
- Chẳng lẽ cần phải có lí do mới được hỏi anh hay sao? – Ngọc Loan cũng bực tức gắt lên.
Nghe giọng Ngọc Loan như vậy, Vũ PHong thở hắt ra rồi quyết định nói rõ quan niệm sống chung của mình.

- Đúng vậy – Vũ Phong lạnh lùng nói – Em nghĩ mình là ai mà ình cái quyền hỏi han chất vấn anh như vậy chứ. Đừng nói chúng ta chỉ là giả vờ, cho dù em có là vợ anh thật sự cũng không có quyền truy cứu việc anh đi đâu làm gì, khi nào về cả. Còn nữa, cho dù em có đãng trí thế nào đi chăng nữa thì cũng làm ơn khóa cửa nhà trước khi đi ngủ, em có biết nếu lỡ như ăn trộm vào nhà thì sẽ ra sao. Còn nữa….
Anh quay người lại nhìn cô muốn tiếp tục nói rõ mối quan hệ của hai người là tự do chứ không phải là mối quan hệ ràng buộc. Nhưng vừa quay người nhìn cô, cả người anh bỗng lặng đi.
Cô trước mặt anh đầy vẻ đáng thương vô cùng, đôi mắt trũng sâu đã nổi lên quầng thâm, gương mặt hóc hác tều tụy thấy rõ, đôi mắt còn hiện tia máu cho thấy cô đã khóc rất nhiều. Mái tóc dài được cô buông xã dường như đã bị rối, đôi môi nhợt nhạt như vừa chịu đựng cái lạnh.
Hai mắt cô đang giương to vể phía anh không chớp, trong đó hiện ra hình ảnh của anh. Vũ Phong cảm thấy sự đau lòng hiện rõ trên nét mặt của Ngọc Loan. Cảm xúc trong anh bỗng hỗn loạn, cảm giác đau lòng khôn xiết trước người con gái đứng trước mặt anh.
- Em….- Vũ Phong muốn hỏi sao lại ra nông nỗi này nhưng lại không nói thành lời.
- Anh muốn biết lí do em chất vấn anh hay không? – Cô nhìn anh nói với giọng đượm buồn khó tả – Là bởi vì có người đã hứa cùng em về thăm ba của em. Nhưng rồi sau đó biến mất tăm mất tích, không một chút tin tức khiến em chờ đợi tới bây giờ. Cả một đêm dài em lo lắng, cứ đi qua đi lại
không tài nào chợp mắt được. Trong đầu chất chứa hàng ngàn câu hỏi, bây giờ anh thế nào, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, anh có bình an không? Cứ mỗi lần tiếng chuông điện thoại thông báo không thể liên lạc được, anh có biết trong lòng em lo lắng và sợ hãi đến thế nào hay không?
Một giọt nước mắt cô bắt đầu rơi ra khỏi mắt, giọt nước từ đôi mắt đen chất chứa u buồn long lanh tạo cảm giác đau buồn khó tả. Nó khiến cho ai nhìn vào cũng c1o thể cảm nhận được nỗi đau buồn khôn xiết từng chút từng chút khắc sâu vào tận trong trái tim.
Vũ Phong chết lặng trước lời trách cứ của Ngọc Loan. Dúng là hôm qua anh đã hứa sẽ cùng cô đi về nhà gặp ba cô, với mong muốn làm cô vui lòng, cô sẽ giúp anh đi giải thích rõ với Hà Trang. Nào ngờ ngay chiều hôm đó, Hà Trang lại gọi điện cho anh. Anh vui mừng vì Hà Trang đã không còn trách cứ mình nữa, nhất thời quên mất lời hứa với cô. Điệnt hoại anh cũng để quên ngoài xe, cho nên không hay cô gọi điện tìm anh.
Đã bao lâu anh không gặp được Hà Trang, nỗi nhớ trong lòng ngày một tăng, vì thế khi được gặp cô, anh không nỡ rời xa. Cả đêm hai người bên cạnh nhau giải tỏa nổi nhớ nhung.
Ngọc Loan đưa tay lau đi những giọt nước mắt ẩn chứa nỗi buồn u uất của mình đang thi nhau chảy dài trên gương mặt tều tụy của cô. Sau đó cô bật cười, nụ cười chua chat nhìn Vũ Phong nói tiếp.
- Anh có biết không? Em đúng là ngốc nghếch, rõ rang chờ đợi lâu như vậy vẫn không thấy anh. Em đã biết ngay đáp án là gì. Biết anh đang cùng cô ấy hạnh phúc quấn quýt bên nhau, nhưng vẫn không ngừng tự lừa dối bản thân. Luôn tự dối lòng rằng anh không quên lời hứa của mình, anh nhất định sẽ trở về. Cuối cùng dù sự thật nói cho em biết anh sẽ không về, anh sẽ không thực hiện lời hứa với em.
Nhưng em vẫn tiếp tục lừa dối bản thân, em gạt mình là anh đã xảy ra chuyện nên mới không kịp về nhà đi cùng với em. Cuối cùng thấp thỏm không yên, cứ chờ đợi mãi bên mái hiên nhà lạnh căm.
Cô im lặng hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cảm xúc đang bùng phát trong lòng mình:
- Em ngồi dưới mái hiên trong sự đấu tranh. Nữa không muốn chấp nhận việc anh ở bên cô ấy mà quên mất lời hứa với mình. Nữa lại thầm mong chẳng thà rằng anh ở bên cạnh cô ấy còn hơn xảy ra bất cứ điều gì.
Lời cô vừa nói xong khiến Vũ Phong cảm động vô cùng. Sự quan tâm yêu thương cô dành cho anh quá lớn , dù cho làm gì cũng không thể đáp trả được. Vậy mà anh còn cho là cô lơ đãng mãi ngủ đến nỗi quên đóng cửa nhà.

- Bỏ đi, giờ có trách cứ cũng vậy thôi. Chỉ hy vọng anh một điều, từ nay về sau nếu muốn đi đâu, ít nay61t cũng gọi điện thông báo một tiếng. Bây giờ chúng ta đóng giả vợ chồng. Em không muốn là người vợ vô tâm, ngay cả chồng mình đi đâu cũng không biết.
Nói xong cô đi ngang qua anh lên thẳng phòng mình, dung chăn che phủ ngăn tiếng khóc nức nở vọng ra ngoài.
Vũ Phong thở dài, anh ngồi xụp xuống đất, hai tay ôm lấy đầu. Số phận vì sao lại gắn ba người lại với nhau, vì sao lại khiến anh làm đau trái tim của một người con gái hiền lành như thế.
Anh phải làm sao, phải làm sao để trái tim của cô được xoa dịu.
Ngọc Loan mệt mỏi khóc một trận sau đó chìm vào giấc ngủ. Cả một đêm dài không ngủ, cơ thể mệt mỏi, lại chất chứa đau buồn khôn ngui khiến cô ngủ vùi đến chiều tối.
Khi cô thức dậy, đầu óc thấy choáng voáng, tay chân rã rời không còn chút sức. Hai mắt vốn hằng sâu nay sưng lên vì một trận khóc dài. Cô đưa tay lên đầu, định làm dịu cơn đau thì phát hiện trên trán có một chiếc khăn còn ấm.
Cô bèn hé mắt ra nhìn, trong phòng ánh sáng đèn ngủ dìu dặt khiến đôi mắt cô dễ chịu vô cũng, mở mắt mà không gặp chướng ngại gì. Trong lòng có chút ấm áp, những thứ này là anh đã làm cho cô.
Cố đứng dậy đi vào tolet rửa mặt, dùng nước lạnh rửa đi đôi mắt đã sưng lên của mình. Sau khi tắm rửa thay đồ thoải mái, cả người cũng đã chút bớt mệt nhọc, cô uể oải đi xuống lầu tìm chút gì lót dạ dày trống rỗng của mình.
Không ngờ vừa đi xuống dưới lầu đã thấy ba cô đang ngồ chễnh trệ trên sofa xem ti vi, nghe tiếng bước hc6an đi xuống ông quay đầu lại nhìn, cười hiền từ hỏi:
- Con dậy rồi sao?
- Ba ….- Cô giật mình kêu lên, không ngờ ba cô lại xuất hiện ở đây, hơn nữa tình trạng của cô lúc này phải nói là rất bi thảm, xấu xi vô cùng, nếu để ba cô nhìn thấy ông sẽ đau lòng, có khi sẽ phát sinh nghi ngờ mọi chuyện.
Cô lúng túng đứng không vững trên cầu thang xém chút nữa là té, may mắn tahy ngay lúc đó, Vũ Phong cũng từ bếp đi ra đã nhanh tay đỡ lấy cô. Thuật tay ôm chặt cô vào lòng, dìu cô đi đến chỗ ba cô cũng đang một phen hoảng hốt đứng bật dậy.
- Con không sao? Ba làm con bất ngờ quá – Cô lắc đầu để ba biết mình không sao.
- Hai đứa hứa hôm qua về thăm ba, nhưng con ốm không đi được nên ba cũng có chút lo. Sáng nay gọi điện cho thằng Phong hỏi tình trạng của con một chút, sẵn tiện thằng Phong đã mời ba đến nhà chơi, nấu một bữa cơm chuộc lỗi với ba – Ba cô tuy có lo cho sức khỏe của cô, nhưng trong mắt có sự vui vẻ vì Vũ Phong tế nhị và biết quan tâm chăm sóc cô.
Cô lén lút nhìn Vũ Phong cảm kích, anh cũng khẽ cười dìu cô ngồi xuống ghế. Ngay sau đó, cô nhìn ba ái ngại:
- Ba đến chơi lâu chưa? Con thấy trong người không khỏe nên ngủ đến tận bây giờ, lại không biết ba đến nên vẫn chưa kịp nấu gì hết. Hay là ba người chúng ta ra ngoài ăn đi ba.

- Không cần đâu – Vũ Phong bèn ngăn lại – Em còn mệt, không tiện ra ngoài. Anh có mua đồ ăn mang về rồi, sẵn tiện mua cho em chút cháo để lót dạ. Dễ tiêu hóa sẽ đỡ mệt hơn.
- Con xem, Vũ Phong biết quan tâm chăm sóc con chưa – Ba cô hài lòng trước biểu hiện của Vũ Phong bèn cười gật đầu nói.
- Dạ, anh ấy đối xử với con rất tốt ạ – Cô cười nhẹ đáp.
- Em và ba cứ nói chuyện đi, anh xuống bày thức ăn ra rồi mọi người cùng ăn cơm – Vũ Phong nói xong thì đi thẳng xuống bếp.
Ông Hoàng Lâm nhìn theo Vũ Phong rồi mới quay lại nhìn cô nói:
- Nhưng mà dù sao thì mới cưới có một ngày mà con đã bị bệnh rồi, thật khiến ba có chút không vừa lòng. Cái thằng, làm việc gì cũng phải có chừng mực, nó cứ phóng túng thế, cơ thể yếu ớt của con sẽ không chịu nổi mất.
Nghe ba nói, Ngọc Loan hiểu ngay ông đang nói đến chuyện gì, mặt cô đỏ bừng nhìn ba trách móc:
- Ba kì quá, tụi con đâu có như vậy đâu. Tại mấy ngày trước chuẩn bị lễ cưới bận rộn nên bây giờ con mới sinh bệnh thôi mà.
- Haha….ba chỉ nói thế thôi. Chứ tụi con còn trẻ mà, mấy chuyện này khó có thể khống chế lắm, mà càng như vậy thì ba càng mau có cháu để bồng.
- Ba….ba kì quá đi – Cô xấu hổ dậm chân trách.
- Thấy Vũ Phong chăm sóc cho con như vậy, ba cũng yên tâm. Công việc nó bận như vậy mà còn đích thân đi đón ba đến đây, còn đi mua đồ ăn để thiết đãi ba như thế nữa. Coi như nó có lòng….thằng con rễ này xem như ba không chọn lầm.
Nghe ba nói mấy lời hài lòng như thế, Ngọc Loan không biết nên khóc hay nên cười cho được. Cô cố gắng cười mà trong lòng thấy đắng vô hạn. Đúng vậy, trước mặt ba cô và những người khác, hai người là đôi vợ chồng hạnh phúc, chỉ có cô biết, nỗi đau khắc vào tim của mình là tận cùng đau đớn đến nhường nào mà thôi.
Hai cha con còn trò chuyện thêm một chút nữa thì Vũ Phong đã đi lên mời ba cô và dìu cô xuống nhà bếp ăn cơm.
Anh cẩn thận để cô ngồi xuống ghế, đặt tô cháo còn bốc khóc trước mặt cô, khuấy đều cẩn thận rồi thổi nhẹ đút cô ăn. Nhìn cách anh chăm sóc cô cẩn thận chu đáo như chồng yêu thương vợ, khiến người khác thấy hài lòng vì tình cảm anh dành cho cô. Chỉ có cô hiểu, đây chỉ là thái độ đối với một đứa em gái mà thôi, hay thậm chí đối với bất kì người bạn nào, chẳng may gặp khó khăn, anh cũng ân cần giúp đỡ như vậy mà thôi. Cũng chính vì bản tính này của anh mà cô đã yêu anh. Chỉ tiếc rằng đối với ai cũng ân cần quan tâm như thế, không phải chỉ có mình cô được hưởng….
- Ba nghĩ, ba sẽ cho người giúp việc đến đây. Ngọc Loan từ nhỏ cũng hay ốm yếu khó quán xuyến hết công việc nhà, Vũ Phong thì bận việc công ty, cũng không có thời gian chăm sóc cho Ngọc Loan. Cho nên ba nghĩ, mướn một người giúp việc đến đây là cách chọn lựa hay. Vừa có thể phụ giúp Ngọc Loan công việc nhà, vừa có thể chăm sóc cho Ngọc Loan chẳng may khi nó bệnh. Các con nghĩ thế nào?
Ngọc Loan nghi ngại vô cùng, nếu như người giúp việc phát hiện ra chuyện hai người không sống chung nhau sẽ báo cáo với ba cô ngay lập tức. Nhưng Vũ Phong gnhe xong lập tức gật đầu:
- Ba nói cũng phải ạ, con cũng thấy nên như thế. Con cũng lo lắng nếu lỡ con đi công tác, cô ấy lại đỗ bệnh thì lấy ai chăm sóc, con sẽ không yên tâm mất. Với lại, con cũng không muốn cô ấy phải vật vả.
Ông Hoàng Lâm khá hài lòng với sự tán đồng của Vũ Phong, nhưng Ngọc Loan thì lại lo sợ trong lòng, cô muốn ra dấu cho Vũ Phong. Bởi vì, cô hiểu tính tình của ba mình, ông khá đa nghi, nếu người do ông đưa đến thì khó lòng mà qua mặ được.
- Vậy thì ngày mai, ba sẽ cho người đến giúp việc cho hai vợ chồng con.

- Không cần đâu ba – Vũ Phong lập tức phản đối – Thật ra từ đầu con cũng đã dự định mướn người rồi, nên có liên hệ với dì hai, là người giúp việc của ba mẹ con trước đây. Vì con gái đẻ nên dì xin nghỉ để chăm sóc con gái, bây giờ cháu dì cũng lớn, con định tuê lại dì ấy. Vì dù sao, dì ấy cũng rành thói quen của con rồi nên dễ dàng hơn ngưới mới ạ . Với lại, dì ấy cũng biết cách chăm sóc người, giao Ngọc Loan cho dì ấy chăm sóc, con cũng yên tâm hơn.
Anh nhã nhặn nói, không từ chối ý tốt của ông Hoàng lâm, nhưng khéo léo đưa kiến nghị của mình khiến ông Hoàng Lâm không thể nói gì được ngoài đồng ý.
- Vậy cũng được – Ông Hoàng lâm gật đầu đáp.
Nghe vậy, Ngọc Loan thầm thở phào, cứ tưởng Vũ Phong không nhận ra ý định của ba cô, nhưng không ngờ anh chẳng những đã phát hiện ra mà còn khéo léo để ba cô hài lòng.
Sau đó, cả ba vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ rồi ông Hoàng lâm mới ra về. Trước khi về, ông quay người nhìn Ngọc Loan nói:
- Cả cuộc đời ba, chỉ mong muốn con được hạnh phúc mà thôi. Nhìn thấy cuộc sống của hai đứa như vậy, ba cũng yên tâm. Cố gắng cùng Vũ Phong hòa hợp, hạnh phúc. Có như vậy, ba mới yên lòng.
- Con biết rồi, con sẽ cố gắng, con cám ơn ba rất nhiều – Ngọc Loan ôm chầm lấy ba đầy xúc động, nhưng lòng cô biết, cô đã phụ kì vọng của ba rồi.
- Để con đưa ba về – Vũ Phong đề nghị.
- Được rồi, con chăm sóc Ngọc Loan đi. Ba tự đón taxi về nhà – Ông Hoàng Lâm từ chối.
- Vậy ba về cẩn thận.
Nhìn ba mình đã lên xe ra về, Ngọc Loan mới chân tình nhìn sang Vũ Phong nói:
- Cám ơn anh rất nhiều. Hôm nay ba em rất vui.
- Là anh phải xin lỗi mới đúng. Nếu anh không quên lời hứa, thì có lẽ em sẽ không bị bệnh – Vũ Phong ấy náy nói.
- Bỏ đi. Mọi chuyện cũng đã qua rồi. Vào nhà thôi.
Ngọc Loan quay người bước vào trong nhà, Vũ Phong đằng sau nói vọng tới:
- Lần sau….lần sau anh sẽ không như vậy đâu. Lần sau nếu có đi đâu không về hay về khuya, anh nhất định sẽ gọi điện báo cho em biết.
- Uhm – Cô gật đầu, miệng khẽ cười, dù là gì, cô cũng chỉ cần một chút như thế mà thôi.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 2.5