Ngọc Loan đứng nhìn Hà Trang sửa soạn rối rít cả lên mà hoa cả mắt. Hà Trang cứ thử tới thử lui tất cả những bộ váy đẹp của mình nhưng vẫn không vừa lòng. Từng bộ quần áo bị quăng bừa bãi xuống đất một cách không thương tiếc, rồi nhắn nhúm méo mó cả lên. Ngọc Loan nhìn theo không khỏi âm thầm nuốt nước bọt. Lựa mãi không được. Hà Trang chán nản quăng quần áo sang một bên rồi ngã nhào ra giường thở dài chán nản.
- Tại sao tìm tới tìm lui mình chẳng thấy có bộ váy nào của mình ra hồn hết trơn vậy chứ. Đúng là ….biết thế mình không dọn ra ngoài ở làm gì, bao nhiêu thứ phải chi tiền, khiến mình chẳng còn tiền mua quần áo mới nữa. Quần áo của mình cũ hết cả rồi. Bây giờ làm sao đi gặp anh Tùng Quân đây, mãi mới có cơ hội ở riêng với anh ấy. Chán quá đi mất.
- Vậy thì đi mua bộ quần áo mới là được rồi – Ngọc Loan thấy thế thì bảo.
Hà Trang liền lườm Ngọc Loan một cái, rồi chán nản than:
- Ước gì mình được như Loan, vậy thì không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc khi mua sắm rồi.
Ngọc Loan nghe Hà trang nói thế thì có chút bối rối lẫn áy náy vô cùng. Nhà Hà Trang tuy nói là khá giả, nhưng ba cô ấy cũng chỉ là trưởng phòng của một công ty mà thôi, còn mẹ cô ấy là một tiểu thương buôn bán vải vóc. Nhà có của ăn của để, nhưng Hà trang còn có một em trai, từ nhỏ được ba mẹ cưng chiều, gia tài sau này Hà Trang cũng chỉ được một số ít rồi theo chồng mà thôi.
Ở nhà em trai nghịch phá mà ba mẹ cứ nhắm mắt làm ngơ khiến Hà Trang phát bực, nên vừa lên đại học đã nhất quyết dọn ra ở riêng bên ngoài, không cần ngày ngày bực tức vì thằng em trai nữa. Nhưng ra ngoài nhiều vấn đề cần phải chi, mà tiền ba mẹ cho cô cũng có giới hạn. Vì vậy, Hà Trang cũng không thể mua sắm quần áo tùy ý như trước nữa.
Ngọc Loan thì may mắn hơn, ba cô chẳng những là ông chủ lớn, lại chỉ có mình cô là con, bao nhiêu thứ đều để cho cô. Ngọc Loan không cần vất vả suy nghĩ lo toan mọi chuyện. Tuy cô không thuộc loại tiểu thư ăn xài phung phí, nhưng cô cũng là con gái cho nên vấn đề quần áo thời trang, cũng không thoát khỏi sự quyến rũ của nó.
Ngọc Loan thấy câu nói của mình có chút làm tổn thương Hà Trang , cho nên muốn chuộc tội liền đề nghị:
- Hay là đến nhà mình lựa một bộ thử xem có hợp không?
Hà Trang vừa nghe xong thì mắt mở to nhìn Ngọc Loan mừng rỡ hỏi:
- Được sao?
- Tất nhiên là được rồi, có gì mà không được chứ – Ngọc Loan gật đầu vui vẻ đáp.
- Cám ơn Loan rất nhiều, mình biết Loan luôn tốt với mình mà – Ha Trang nhổm người ngồi dậy ôm chầm lấy Ngọc Loan reo lên.
- Đi thôi. Còn chọn kiểu tóc phù hợp nữa, sẽ mất nhiều thời gian lắm – Ngọc Loan đẩy Hà Trang ra rồi giục.
- Ừ – Hà trang đứng dậy ngay lập tức kéo tay Ngọc Loan ra khỏi phòng trọ của mình.
Cả hai nhanh chóng có mặt ở nhà Ngọc Loan.
Rất nhiều lần Hà Trang đã đến đây, nhưng không lần nào cô có thể kìm nén được tiếng reo trong lòng mình. Mặc dù vậy, Hà trang vẫn cố gằn lòng, không dám thể hiện sự ganh tỵ ra trước mặt với Ngọc Loan.
Nhà Hà Trang chỉ bằng 1 phần tư nhà của Ngọc Loan, mặt dù nhà cô vẫn là nhà lầu ba tầng đầy sang trọng, nhưng so với nhà Ngọc Loan thì đúng là quá thua xa. Từng món đồ trang trí đều khá đắt tiền, nếu tùy tiện chôm một món đem bán, có lẻ cô có thể dùng được mấy tháng.
Phòng của Ngọc Loan thì không cần nói luôn, Hà trang vẫn thường xem phim Hàn Quốc, phòng của các cô diễn viên đóng vai tiểu thư vô cùng lộng lẫy, còn hơn phòng của một cô công chúa ngày xưa. Nhìn lại phòng của Ngọc Loan, cũng không k1m là bao nhiêu cả.
Quần áo thì càng không cần bàn, tùy tiện cầm một cái váy cũng không dám làm nó xước chỉ.
- Nào tìm đi, thử xem có bộ nào mà Trang thích thì lấy xuống.
Hà trang được lời, lập tức đi thử quần áo ngay, cô chọn lựa rất nhiều vộ, thử tới thử lui rất nhiều lần. Ngọc Loan cũng chân thành góp ý cho Hà Trang, cô còn nói rõ, nếu Hà Trang thích thì xem như cô tặng cô ấy. Bởi vì cô cũng ngại một điều, nếu lỡ nhất thời cô sơ ý mặc trúng chiếc váy này mà bị người khác nhận ra thì thật là khó ăn nói.
Hà Trang chọn lựa mãi cuối cùng quyết định chọn chiếc váy màu rêu có cổ xẻ, vừa tôn lên nước da trắng của cô, vừa để lộ cái cổ thon cao đầy gợi cả, của cô. Cô đứng trước gương xoay qua xoay lại ngắm mình rất lâu, cảm thấy chiếc váy rất hợp với mình, nhưng vẫn có chút gì đó không hài lòng. CÔ đưa tay sờ sợ dây truyền nhỏ trên cổ mình bảo.
- Không hợp chút nào hết.
Cô bèn thử tháo ra, nhưng có chút hơi trơ chọi, càng không thích hợp hơn.
Ngọc Loan cũng thấy thế, bèn đi đến kéo bàn trang điểm của mình ra, chọn một sợi dây truyền đưa cho Hà trang bảo:
- Đeo cái này thử xem.
Hà trang liền nhận lấy rồi đeo vào, quả nhiên là rất hợp.
- Cám ơn Loan rất nhiều, mình sẽ giữ gìn thật kỹ, sau đó trả cho Loan.
- Không có chi mà – Ngoc Loan cười đáp.
Ngày hẹn mặt, Tùng Quân đã đứng ở cửa rạp, tay cầm nước ngọt và bắp rang chờ sẵn trước cửa. Anh ăn bận rất đơn giản, một chiếc áo thun trắng khoát ngoài một chiếc sơ mi kẻ sọc, chiếc quần jean bụi, gương mặt trắng sáng đầy khôi ngô khiến mấy cô gái đi gần đó đều quay đầu lại nhìn.
Ngọc Loan và hà Trang cùng khoát tay nhau đi vào bên trong rất vui vẻ. Hà Trang hôm nay trưng diện quả thật nổi bật vô cùng. Vốn dĩ Hà trang xinh đẹp, nay lại ăn diện và trang điểm, càng đẹp gấp bội phần. Ngọc loan chỉ mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần bò, buộc tốc đuôi gà bình thường, trong cô nhẹ nhàng thanh lịch.
Tùng Quân vừa thấy cô thì đứng thẳng người bước tới nhưng rồi khựng lại khi phát hiện có Hà trang đi cùng. Có chút thất vọng, nhưng cuối cùng anh vẫn lên tiếng cười chào:
- Em cũng đi cùng sao .
- Hà Trang bảo cô ấy cũng thích phim này, nên muốn đi xem cùng – Ngọc Loan ngượng ngạo giải thích.
- Uhm…để anh đi mua vé – Tùng Quân gật đầu rồi bảo.
Sau đó anh đưa nước ngọt và bắp rang cho Hà trang và Ngọc Loan cầm, rồi xoay người đi mua vé. Hà Trang liền huých tay vào người Ngọc Loan, sau đó nháy mắt ra hiệu. Ngọc Loan đành giả vờ nhăn mặt gọi khẽ:
- Anh Tùng Quân!
Tùng Quân nghe gọi thì quay đầu nhìn lại:
- Em thấy có chút khó chịu – Ngọc Loan giả vờ đau bảo – Chắc là lúc nãy ăn trúng đồ không tốt rồi.
- Vậy sao? – Tùng Quân lo lắng nói – Vậy để anh đưa em đến bệnh viện.
- Không cần đâu – Ngọc Loan khoát tay – Em về nhà nằm một chút là được rồi. Anh và Hà trang cứ đi xem phim đi, vé đã mua rồi, nếu bỏ thì uổng lắm.
- Nhưng mà còn Loan thì sao – Hà trang cũng vờ kêu lên – Tụi này không thể bỏ Loan một mình được.
- Mình không sao, mình đi ra đón taxi là được rồi – Ngọc Loan giả vờ ôm bụng nhăn mặt nói – Hai người đừng vì mình mà không đi xem phim, mình sẽ thấy có lỗi lắm. Cứ đi xem đi.
- Vậy để anh đưa em ra xe – Tùng Quân bèn nói.
Ngọc Loan thấy không nên từ chối ý tốt của Tùng Quân bèn gật đầu.
Ngồi trên xe ta xi, Ngọc Loan bèn nói:
- Được rồi, hai người mau vào đi kẻo trễ, em về đến nhà là không sao nữa đâu.
- Thôi vậy tụi anh vào trước – Tùng Quân có vẻ miễn cưỡng đáp.
Ngọc Loan gật đầu rồi nhìn theo bóng hai người họ bước vào bên trong mà lòng thấy buồn vô cùng.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 9.2