Khi Vũ Phong thức dậy, trời đã gần trưa rồi, đầu vẫn đau nhức như bị búa bổ, đêm qua anh uống rượu say quá. Vũ Phong chợt cảm thấy có gì đó đang bám vào eo mình, mùi nước hoa thơm lừng, một cơ thể mềm mại ấm áp. Vũ Phong giật mình mở chòang mắt ngồi bật dậy nhìn kỹ người đang nằm bên cạnh mình, chẳng lẽ lúc anh ngủ say đã cùng với cô gái nào đó lên giường hay sao. Sự việc này mà đồn ra ngoài thì…. Vũ Phong bất giác thở dài.
Vũ Phong định đưa tay đẩy người con gái đó ra khỏi người mình thì khựng lại, anh giật mình nhận ra đây là Hà Trang, vì sao anh lại ở trong nhà Hà Trang, đưa mắt nhìn quanh, đây đúng là căn nhà mà anh đã bỏ tiền ra mua cho cô ấy, để cô ấy thoát khỏi cuộc sống ở gia đình mình. Vũ Phong trầm tư nghĩ chẳng lẽ đêm qua anh say đến nỗi tự mình tìm đến nhà cô mà không nhớ.
Vũ Phong cảm thấy đau đầu vô cùng, anh đã muốn cắt đứt với Hà Trang, cố ý không muốn gặp cô ấy nữa, càng không muốn xảy ra sự việc này. Anh chẳng thà là xảy ra chuyện này với một cô gái qua đường nào đó, như vậy sẽ đỡ phiền phức hơn. Càng dính vào Hà Trang, chỉ càng khiến anh ray rứt với cô nhiều hơn.
Hà Trang thấy Vũ Phong nhúc nhích nên cũng bắt đầu tỉnh giấc, cô mơ màng dụi mắt ngồi dậy gọi khẽ :
- Anh dậy rồi sao, anh thấy thế nào rồi, tối qua anh uống say quá, em phải vất vả lắm mới đưa anh vào đây được.
- Đêm qua anh tự đến đây ….- Vũ Phong đang định hỏi có phải là mình tự đền đây hay không thì ánh mắt quét ngay đến bộ quần áo được ủi thẳng tắp được Hà Trang treo trên cửa tủ kia. Ánh mắt anh tối sầm lại, trong lòng dâng lên cơn bức bối khó chịu hai bàn tay siết chặt lại, Vũ Phong ghiến răng cố gặng hỏi – Là cô ấy đưa anh đến nhà em à.
Khi hai người quen nhau, anh mua nhà cho cô, anh cũng thường xuyên lui tới nơi này, cho nên cũng có để lại quần áo. Từ lúc quyết định ở bên Ngọc Loan, Vũ Phong đã đem hết đồ đạc của mình về nhà. Bây giờ bộ quần áo mà anh thích bận nhất lại đang nằm trong nhà Hà Trang, chìa khóa nhà anh đã để trong công ty, Hà trang chắc chắn không thể vào được, thì có thể hiểu là do Ngọc Loan đem đến đây mà thôi.
Vũ Phong thấy hận Ngọc Loan vô cùng, cô thật sự muốn vứt bỏ anh cho Hà trang đến như thế sao. Là vì bây giờ trong lòng cô đã có Tùng Quân có phải hay không? Vũ Phong thấy lòng se lạnh vô cùng.
Hà Trang vốn muốn bảo là Vũ Phong tự mình đến nhà cô, cô định nói rằng, trong lòng anh vẫn còn lư luyến cô nên mới tìm đến như thế, định nhân cơ hội làm lành với Vũ Phong. Nhưng nghe Vũ Phong hỏi thế, cô bèn quyết định gây thêm mâu thuẫn giữa Vũ Phong và Ngọc Loan, khiến Vũ Phong bất mãn với Ngọc Loan, sau đó thừa cơ nhảy vào.
- Em đang ngủ thì nghe Ngọc Loan gọi ra ngoài, sau đó cô ấy đưa em cho anh, còn đưa cả vật dụng hàng ngày và quần áo của anh cho em rồi bỏ về. Em cũng ngạc nhiên lắm muốn hỏi vì sao, nhưng cô ấy đã quay đi rồi, hình như là lên xe của anh Tùng Quân thì phải.
Hà Trang thấy lần đầu tiên Vũ Phong uống rượu say đến mức này, lại nhìn vẻ mặt của Ngọc Loan lúc đưa quần áo cho cô không còn vẻ cao ngạo nữa, cô có thể hiểu rõ giữa hai người họ chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi. Mà hôm trước , cô còn thấy Túng Quân trở Ngọc Loan đến nhìn mình và Vũ Phong nói chuyện, nhìn Vũ Phong thế này, Hà Trang biết hai người họ chắc chắn có vấn đề. Cho nên cô không ngu dại gì mà không mượn gió đẩy thuyền, đục nước béo cò.
Quả nhiên khi cô nói xong câu đó, mặt Vũ Phong xầm lại, anh không nói không rằng đứng bậy dậy đi đến giật mạnh lấy bộ đồ đang treo kia đi thẳng vào buồng tắm. Sau lưng anh, Hà Trang nỡ nụ cười đắc ý.
Sau khi Vũ Phong tắm rửa thay đồ xong, tâm trạng anh đã ổn định hơn một chút. Anh vừa từ buồn tắm bước ra thì Hà Trang đã xà vào lòng anh ôm chặt, cô tựa đầu vào lòng anh, mở giọng nũng nịu bảo:
- Anh có biết tối qua em hạnh phúc thế nào không? Lâu rồi anh không ghé qua đây, có biết một mình em ở đây buồn và cô đơn thế nào hay không.
Vũ Phong vốn muốn đẩy Hà Trang ra, nhưng lại bị cô vòng tay siết chặt không buông, anh cũng đành thở dài bất lực mà thôi.
- Em và hắn ta còn qua lại nữa hay không? – Vũ Phong suy nghĩ bèn hỏi.
- Tất nhiên là không rồi. Anh thừa biết em đi với ông ta là để chọc tức anh thôi mà. Em đâu thèm đi cặp kè với cái lão già dê đó chứ. Anh biết rõ trong lòng em chỉ có mình anh thôi mà – Hà trang ngẩng mặt, đôi mắt ngân ngấn nước, nụng nịu nói, bài tay vẽ vẽ lên ngực Vũ Phong, một cử chỉ thân mật của những người yêu nhau thường làm.
Vũ Phong nhìn thấy đôi mắt Hà Trang như vậy, anh cảm thấy ăn năn vô cùng, cảm thấy mình có lỗi khi bỏ rơi cô như thế. Anh vòng tay ôm lấy cô vỗ về.
Vũ Phong lúc này mới để ý ngửi thấy mùi nước hoa hơi nồng khiến anh có chút khó chịu. Anh nhăn mày đẩy Hà trang ra, lạnh lùng hỏi cô:
- Em thay mùi nước hoa rồi à.
- Một người bạn tặng, em chỉ muốn dùng thử xem thế nào thôi. Anh không thích à, em sẽ đi tắm ngay – Hà Trang biết Vũ Phong không thích con gái dùng mùi nước hoa quá nồng như thế, nên hốt hoảng giải thích.
- Được rồi. Không cần đâu. Quá trưa rồi, đi ăn cơm thôi – Vũ Phong quay lưng thờ ơ nói.
Hà Trang vui vẻ gật đầu.
Cả hai đi ra khỏi nhà, cùng đội mũ bảo hiểm lên xe máy của Hà Trang, cùng đi ăn cơm. Hà Trang cứ cặp tay ngã đầu vào vai Vũ Phong đầy thân mật , lên xe, cô vòng tay ôm eo Vũ Phong thật chặt. Vũ Phong dù không muốn cũng đành chịu, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Chiếc xe lăn bóng không hề hay biết ở một góc quán có người lặn lẽ ngồi nhìn theo không chớp mắt. Trái tim đau đớn không ngừng, nhưng không rơi nước mắt.
Ngọc Loan từ lúc đưa quần áo cho Hà Trang, cô muốn bỏ đi thật nhanh nhưng chân lại không cất bước nỗi, đành ngồi trong quán cà phê đối điện nhìn về căn nhà của họ cho đến khi họ xuất hiện. Cô cũng không biết mình đã ngồi mấy tiếng rồi, dạ dày cũng đã rỗng, con đau thắt quặng lên hành hạ cô, gần như lấy hết sức lực của cô nhưng nhìn thấy hai người họ mới khiến cô thấy đau đớn như gục ngã.
Cô lặn lẽ đứng dậy tính tiền rồi bước ra ngoài, cô cũng không biết mình ngồi đợi ở đây để làm gì. Ngọc Loan cũng không hiểu vì sao cô không hề khóc, có lẽ cô đã buông tay thật rồi, cũng có lẽ đau đến không thể khóc, hoặc là cô không còn nước mắt để rơi.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 11.5