Khi Ngọc Loan tỉnh lại, cô nhìn thấy ba mình đang ở trong phòng vợ chồng cô cùng Vũ Phong, cả hai đều lo lắng cho cô.
- Ngọc Loan , em sao rồi? – Vũ Phong nắm tay cô, vuốt ve gương mặt xanh xao của cô lo lắng hỏi.
Ngọc Loan rút tay ra khỏi tay Vũ Phong, cô mệt mỏi nói:
- Vũ Phong, anh ra ngoài đi, em muốn nói chuyện riêng với ba một lúc
Cô cố ý nhấn mạnh chữ “riêng” để Vũ Phong không từ chối được. Vũ Phong nghe vậy thì quay đầu nhìn ông Hoàng Lâm, ông nhẹ nhàng gật đầu. Vũ Phong thấy vậy bèn quay lại vỗ nhẹ tay Ngọc Loan rồi nói:
- Vậy hai người cứ nói chuyện đi, anh ra ngoài một lát.
Vũ Phong nói xong anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài đóng cửa lại, nhường không gian riêng tư cho hai cha con Ngọc Loan trò chuyện.
Vũ Phong ra ngoài, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên lạnh ngắt, im lìm, mãi một lúc sau ông Hoàng Lâm mới thở dài bước đến bên Ngọc Loan. Cô kiềm nén nỗi đau trong lòng mình quay lại nhìn ông hỏi:
- Ba, có phải ba biết lâu rồi hay không?
Ông Hoàng lâm đứng im lặng không lên tiếng.
- Vì sao ba không nói cho con biết? – Cô tức giận nhìn ông oán trách – Vì sao từ trước đến giờ ba lại dấu con chứ?
Ngọc Loan đau khổ rơi nước mắt khóc nức nở. Vì sao? Vì sao ông trời lại nỡ ban cho cô một số phận hẩm hiu như thế cơ chứ? Chẳng lẽ là vì từ nhỏ đến lớn, cô có được nhiều thứ hơn người khác, từ nhỏ đến lớn cô sống trong nhưng lụa trong khi nhiều người bữa đói bữa no. Là luật công bằng của ông trời hay sao? Ông ban cho người ta cái này thì lấy đi của người ta một thứ khác có đúng không? Vì thế, ông cho cô đủ đầy vật chất, nhưng lại lấy đi thứ quý báu nhất đối với người phụ nữ, khả năng làm mẹ.
Đúng là quá bất công. Đúng là quá tàn nhẫn.
Cô tự nghĩ, từ nhỏ đến lớn, tuy sống trong giàu sang, nhưng cô không thích se sua chưng diện. Tuy ở tần lớp cao sang, nhưng cô chứ từng khinh khi người nghèo khó. Vậy mà vì sao…..cô chẳng những mang trong mình dòng máu hiếm, lại mắc phải căn bệnh khó tái tạo máu. Ngọc Loan đau lòng như thể tim gan bị ai cấu xé.
Ông Hoàng Lâm trước lời trách móc và ánh mắt oán giận của con gái thì đau lòng vô cùng. Ngay khi biết Ngọc Loan có chứng bệnh khó tái tạo máu, ông đã lo lắng không yên, thức mấy đêm trời tìm hiểu về căn bệnh này, gửi bệnh án đến biết bao nhiêu nơi để mong tìm được cách điều trị cho con mình. Thậm chí ông còn gửi ra nước ngoài, còn muốn đưa Ngọc Loan ra nước ngoài điều trị, nhưng ông lại không nỡ để con đối mặt với sự thật này nên đã giấu nó đi, âm thầm chăm sóc con gái, bảo vệ để Ngọc Loan không chịu bất cứ tổn thương nào.
- Ngọc Loan, con nghe ba nói đi – Ông Hoàng lâm ngồi xuống bên con gái, hai tay ông nắm lấy hai vai cô lay nhẹ, mắt ông nhìn thẳng gương mặt đau khổ tuyệt vọng của Ngọc loan bảo – Chuyện này không nghiêm trọng như con nghĩ đâu?
- Không như con nghĩ? – Ngọc Loan bật cười, cười trong đau khổ – Chuyện con không thể có con thật sự ba cho rằng không nghiêm trọng sao? Ba biết rõ, Vũ Phong là con trai duy nhất trong nhà, ba nghĩ ba mẹ anh ấy chấp nhận chuyện một cô con dâu không thể sinh đẻ như con sao.
- Không phải là con không thể sinh con đâu – Ông Hoàng lâm quyết định nói rõ chuyện này.
- Ý ba là sao? – Ngọc Loan ngay người, cô nhìn ông run rẩy hỏi, trong lòng mang một tia hy vọng từ trong lời nói của ba mình.
- Con cũng biết, cứ một năm , ba lại đưa con đi lấy máu một lần đúng không? – Ông Hoàng Lâm bắt đầu giải thích.
Ngọc Loan biết điều này. Cô không nhớ rõ bắt đầu từ năm nào cấp 3, cô bắt đầu được ba đưa đi lấy máu một lần mỗi năm, cô cứ nghỉ là đi hiến máu nhân đạo, nhưng người ta chỉ lấy của cô từ 50 cc đến 100 cc mà thôi, chẳng bao giờ lấy hơn thế tí nào. Nhưng mỗi khi lấy máu về, cô luôn trong tình trạng mệt mỏi một thời gian khá dài. Lúc đầu cứ nghĩ mình bệnh nên phải lấy máu, nhưng cô lại nghĩ, muốn xét nghiệm máu, không cần dùng quá nhiều máu như thế. Mà cô cô chẳng chịu giải thích gì hơn ngoài câu nói: “Lấy máu cũ ra để cơ thể tái tạo máu mới tốt hơn.”. Cho nên từ đó cô cũng không hỏi gì nhiều.
- Không phải là con không thể mang thai, không phải là con không thể có con, nhưng để có con, con sẽ phải vất vả rất nhiều.
- Ba nói rõ hơn nữa đi – Ngọc Loan nắm chặt tay ba mình cầu xin ông nói rõ mọi chuyện.
- Có lẽ sẽ dẫn đến tình trạng thiếu máu khi mà đứa trẻ cần chất dinh dưỡng để phát triển. Cho nên cần bổ sung rất nhiều dinh dưỡng cho con và đứa trẻ. Nhưng nếu con thiếu máu thì khi sinh em bé, sẽ rất nguy hiểm cho con, có thể con sẽ phải chết. Cho nên lúc con sinh, cần một người hiến máu cho con để bổ sung. Dẫn con đi lấy máu, thực chất là để dành khi cần thiết về sau. Ba đã bỏ ra một số tiền lớn để bảo quản máu ở ngân hằng máu cho con – Ông Hoàng Lâm nói.
Ngọc loan nghe xong cảm động vô cùng, thì ra ba cô vì cô mà lao tâm khổ tứ nhiều đến thế, cô xúc động ôm chầm lấy ba mình khóc nghẹn ngào trong lòng ông.
- Nghĩa là con cũng có thể làm mẹ như bao người khác phải không ba?
- Có thể – Ba cô ôm con gái vuốt ve mái tóc cô an ủi – Nhưng hiện tại bây giờ thì chưa thể được.
- Vì sao – Niềm vui sướng ngập tràn hạnh phúc vừa lóe lên bỗng bị dập tắt . Ánh mắt Ngọc Loan thẫn thờ nhìn ba mình.
- Lần trước con bị tai nạn, số máu ba dự trữ đã đem ra sử dụng hết, cho nên hiện tại là không thể – Ông Hoàng lâm thở dài nói.
- Dùng hết luôn một lần sao? – Ánh mắt Ngọc Loan thoáng buồn rầu , cô không biết mình phải dùng bao nhiêu năm trời mới có thể có được số máu đó, vậy mà chỉ dùng được một lần. Nếu như có được số máu như thế, cô phải chờ đợi thêm bao nhiêu năm nữa đây.
- Con yên tâm, ba đã phái người đi tìm người có nhóm máu giống con. Chỉ cần ba chịu trả cho họ một khoản tiền cao, họ nhất định sẽ làm kho máu cho con – Ông Hoàng Lâm trấn an con gái.
Ngọc Loan đến giờ phút này chỉ còn trông chờ vào điều này mà thôi. Hiện tại người có cùng nhóm máu với cô mà cô biết đó là Hà Trang, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ không đời nào chịu hiến máu cho cô lần nữa đâu. Ngọc loan nhắm mắt khẽ cầu khẩn, cô cầu xin ông trời, xin ông trời cho ba cô mau chóng tìm được người có cùng nhóm máu với cô, để cô vẫn có thể làm mẹ, làm một người vợ tròn vẹn.
Bỗng dưới nhà có tiếng quát lớn của Vũ Phong khiến hai cha con giật mình.
- Mẹ, dù sao đi nữa, con cũng không muốn làm Ngọc Loan buồn. Cô ấy đã rất đau khổ khi biết được tin này rồi, chẳng lẽ mẹ cho như vậy là chưa đủ hay sao mà còn muốn cô ấy thêm đau buồn như thế chứ.
- Nhưng con phải biết, con là con trai duy nhất trong nhà này, mẹ có thể không cần cháu trai, nhưng đứa cháu nội của mẹ phải mang dòng máu của gia đình mình. Ngọc Loan không thể sinh con, cho nên mẹ nhất quyết phải giữ lại cái bào thai của Hà Trang – Mẹ Vũ Phong cũng giận dữ quát lớn – Đây là dòng máu của gia đình mình, là cháu của mẹ.
- Nhưng mà mẹ không thể để Hà Trang ở lại đây được – Vũ Phong tức tối đứng bật dậy nói.
- Sao lại không được, Hà Trang ở một mình không ai chăm sóc, mẹ đưa nó về đây để tiện bề chăm sóc. Dù sao đây cũng là đứa cháu đầu tiên của mẹ, mẹ không muốn nó xảy ra bất cứ điều gì hết. Mẹ không bắt con ly hôn với Ngọc loan, nhưng con phải chấp nhận cho Hà Trang ở lại nhà mình – Mẹ Vũ Phong đanh thép nói.
- Đủ rồi – Ông Hoàng lâm dìu Ngọc Loan đi xuống lầu nghe rõ mọi chuyện tức giận quát lên.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 14.2