Tìm Núi

Chương 28: Rốt cuộc là ai bạc tình bội nghĩa



Khát quá.

Quý Duy Tri bị cơn đau đầu đánh thức.

Cả người cậu đều bất thường, trong cổ họng nóng như thiêu như đốt, cẳng chân mỏi nhừ, vai trái sưng tấy. Quý Duy Tri khó chịu duỗi cái eo tê mỏi, vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà quen thuộc.

Đây là phòng của cậu.

Nhưng bộ Âu phục của Thịnh Tuy lại treo trên giá quần áo.

Áo ngủ và quần lót ướt nhẹp được phơi ngoài ban công.

Sàn nhà phản chiếu mấy vệt nước không rõ.

Chuyện hoang đường tối qua thoắt cái ùa về tâm trí. Quý Duy Tri không nhớ toàn bộ, nhưng chỉ những đoạn rời rạc đã đủ để khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Cậu hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng nhào vào trong chăn.

Cậu đã làm gì vậy? Bị một chén thuốc quật ngã, còn bảo Nhị gia dùng tay giúp cậu nữa chứ? Mấu chốt là tại sao Thịnh Tuy phải đồng ý?

Nhìn tấm ga giường nhăn nhúm và đôi chân trơn bóng, Quý Duy Tri xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đập đầu vào gối mà chết.

Hai tiếng "cốc cốc" vang lên, cửa bị gõ vang. Giọng Thịnh Tuy vẫn như thường: "Ăn chút gì nhé, anh nghe tiếng em tỉnh rồi."

Quý Duy Tri thầm nghĩ rằng, không, chưa tỉnh, cả đời này cũng không muốn tỉnh.

"Anh vào đây."

Lời còn chưa dứt, tiếng mở cửa đã vang lên.

Quý Duy Tri vô thức rụt người vào trong chăn, rồi cậu nhớ ra mình đang giả vờ ngủ nên lại vội vàng dừng động tác, do đó cậu vẫn chưa kịp thu lại nửa bên chân còn đang lồ lộ bên ngoài tấm chăn.

Đương lúc ngượng ngùng, Quý Duy Tri bỗng cảm thấy mắt cá chân nong nóng. Người đàn ông nắm lấy chân cậu, cẩn thận đưa nó vào trong chăn, lúc rời đi còn "vô ý" đụng phải bên cẳng chân còn lại.

Sau đó, hơi thở nóng ấm cách cậu ngày càng gần. Thịnh Tuy dém phần chăn lọt gió bên vai cậu.

Sao thế? Chủ nhà bây giờ không những phải lo một ngày ba bữa mà còn phải giúp người ta dém chăn nữa à?

Quý Duy Tri giả vờ bị quấy rầy, bực mình trở người.

Tiếng cười trầm thấp của Thịnh Tuy vang lên bên tai, kích thích đến độ cậu thấy khó chịu: "Em mà còn giả vờ ngủ nữa, anh sẽ cù gáy em đấy."



Quý Duy Tri sợ nhột, nhất là chỗ da sau gáy, từ bé cậu đã không cho Thịnh Tuy chạm vào, bằng không sẽ nổi điên lên.

Quả nhiên, cậu trai lề mề quay người, che phía sau cổ mình, vậy mà vẫn phải làm ra dáng vẻ ngái ngủ: "Mới mấy giờ mà anh đã gọi em..."

"Nấu xong cơm trưa rồi." Thịnh Tuy xoa mái tóc rối bời của cậu.

Quý Duy Tri ôm đầu, cậu cứ cảm thấy hôm nay Nhị gia cực kỳ bất thường. Mặc dù trước đó Thịnh Tuy cũng chăm sóc cậu chu đáo, nhưng hình như giọng điệu không... cưng chiều đến mức này?

Quý Duy Tri ngước mắt thăm dò. Cậu nhìn thấy trong đôi mắt của người đàn ông chứa đựng vẻ dịu dàng thậm chí còn hơn cả nước mùa xuân, hơn nữa chắc chắn cậu không dùng sai từ ngữ miêu tả.

"Khụ, cái đó," Quý Duy Tri ngượng ngùng mở miệng: "Tối qua..."

Thịnh Tuy nhướng mày.

Quý Duy Tri thật sự không nói thành lời được: "Tối qua hình như thứ rượu kia có vấn đề, anh phải nhắc Chu Kiều Nguyệt kiểm tra thử xem, dẫu sao đó cũng là lầu kịch của anh ta."

"Ừ."

"Còn nữa," Quý Duy Tri bĩu môi: "Mấy nhân vật lớn trong lầu kịch rất nhiều, lúc điều tra nhớ giữ động tĩnh nhỏ một chút."

Thịnh Tuy đỡ gọng kính: "Thực ra đã tra được rồi. Một tên cậu ấm công tử vẫn luôn tâng bốc Kiều Nguyệt muốn tìm kích thích nên bỏ thuốc, chẳng ngờ lại bị em uống."

"Không có chuyện gì xảy ra thì tốt." Quý Duy Tri cúi đầu.

Trong lời của Thịnh Tuy có ẩn ý: "Em ngủ một giấc tỉnh dậy mà chỉ muốn bàn chuyện nghiêm chỉnh với anh thôi à?"

Quý Duy Tri hắng giọng: "Em mất trí nhớ về chuyện tối qua rồi."

Thịnh Tuy ngồi lên mạn giường: "Chẳng nhớ chút nào sao?"

Thật ra vẫn nhớ một chút xíu.

Chẳng hạn cậu gọi Thịnh Tuy là anh ơi.

Chẳng hạn cậu khóc, van nài Thịnh Tuy đừng thích người khác.

Chẳng hạn cậu cọ tới cọ lui mà xin anh, không muốn bác sĩ, chỉ cần Nhị gia.

Quý Duy Tri phủ nhận thẳng thừng: "Không nhớ."

Thịnh Tuy nửa tin nửa ngờ mà nhướng mày: "Không sao. Sau này anh sẽ từ từ giúp em nhớ lại."

"Không cần." Quý Duy Tri hoảng hốt xua tay: "Hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, đã qua rồi thì cho qua luôn đi."



Thịnh Tuy giả vờ mất mát, rồi lại rộng lượng nhún vai: "Được thôi."

Quý Duy Tri thở phào một hơi.

Nhưng cậu lại nghe thấy người đàn ông ung dung oán trách: "Bộ dạng bạc tình bội nghĩa thì em lại học nhanh lắm."

Ban đầu Quý Duy Tri muốn bào chữa cho mình, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của Thịnh Tuy, thế mà cậu lại cảm thấy mình giống trên khốn kéo quần lên là không nhận người vậy.

"Không, ý em là..." Cậu muốn giải thích chút một chút nhưng nghĩ lại thì người đối diện đã có người thương trong lòng, cậu không nên vượt quá giới hạn, do đó cậu gật đầu: "Thôi vậy, ờ, em bạc tình bội nghĩa."

Thịnh Tuy bị câu này chặn họng đến độ sững sờ. Sao bé con không làm theo lẽ thường?

Quý Duy Tri đè nén sự ghen tuông đang dâng trào trong tim: "Nhị gia, anh có người mình thích rồi mà, đúng không?"

Thịnh Tuy không trả lời, đợi cậu nói tiếp.

"Mặc dù chuyện tối qua... Khụ, với hai tên đàn ông to xác mà nói thì chẳng có gì phải căng thẳng, nhưng nhỡ đâu người trong lòng anh để bụng thì thế nào?" Quý Duy Tri sau khi tỉnh táo không giống với cậu trong trạng thái say rượu vào tối qua, biết điều đến mức khiến người ta đau lòng.

Nhị gia đã đối diện với nhiều sóng gió giờ đây hối hận vô cùng, hôm qua cho dù có làm gì đi nữa cũng phải nhất quyết nói đến vấn đề này. Nhưng cậu cứ một mực quên sạch chuyện tối qua, rồi giờ đây ham muốn chiếm hữu và sự khó xử của bé con tấn công cùng một lúc, Thịnh Tuy thật sự không chống đỡ nổi.

"Chỉ cần em không để bụng thì sẽ chẳng có ai để bụng đâu." Thịnh Tuy trả lời một cách bất lực.

Quý Duy Tri lâm vào suy tư. Chẳng nhẽ cậu hiểu lầm rồi, Thịnh Tuy chưa thích ai?

Nhưng tối qua trên xe...

Quý Duy Tri bỗng phản ứng lại. Lúc đó, họ vẫn luôn dùng mấy từ loại suy đoán như "sẽ", "chắc là", nói cách khác, rất có khả năng Thịnh Tuy vốn không có người trong lòng, ít nhất là trước mắt vẫn chưa có, chẳng qua cậu cho rằng ấn tượng ban đầu là đúng rồi tự đưa con gái nhà nào đó khớp vào mà thôi.

Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Dù thế nào đi nữa, Thịnh Tuy cũng không thể thích đàn ông.

Vậy nên, tâm trạng khó khăn lắm mới trở nên sáng sủa hơn của Quý Duy Tri lại chùng xuống: "Nói tóm lại... hai chúng ta vẫn nên tránh tị hiềm."

"Em thế mà lại rộng lượng quá." Thịnh Tuy chừng như giận đến độ phải cười.

"Đó là chuyện nên làm." Quý Duy Tri cũng không biết làm sao, trông cậu giống hệt cô vợ cả bao dung với vợ bé thời xưa, nói là rộng lượng, nhưng ẩn bên trong lại mang ý móc mỉa: "Sau này em cũng phải chúc anh và cô ấy đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử nhỉ."

"Sớm sinh quý tử?" Thịnh Tuy liếm răng hàm sau, nhìn chòng chọc thẳng về phía cậu: "Cái này chắc sẽ làm khó em ấy đôi phần."

Quý Duy Tri đứng trước mặt Thịnh Tuy luôn miệng nhanh hơn não: "Tại sao? Cô ấy không muốn sinh con à?"

"Cho dù muốn, chắc cũng không có cách nào đâu." Thịnh Tuy chống tay trái trên đầu giường, tâm trạng chán ngán mà đùa nghịch dây đeo kính: "Hình như khoa học của chúng ta vẫn chưa giao cho đàn ông năng lực ấy."