Nói ra thì Quý Duy Tri cũng sợ thật, cắn xong là không dám nhìn người ta, cậu dè dặt chui ra khỏi vòng tay của Thịnh Tuy rồi chuồn mất.
Ở lại nữa thì cậu không biết hiện trường sẽ mất kiểm soát thành cái gì đây, tiếp đó Quý Duy Tri còn phải làm nhiệm vụ nên cậu không dám suồng sã như thế.
Đương lúc ngượng ngùng, Thịnh Tuy chợt gọi cậu lại.
Quý Duy Tri quay người: "Còn chuyện gì khác hả anh?"
Thịnh Tuy nói: "Buổi tối mấy giờ em đổi ca? Đợi đến khi em rảnh, em đến chỗ anh một chuyến nhé?"
Quý Duy Tri ngẫm nghĩ: "Đâu đó khoảng tám giờ, nhưng xong việc em còn phải họp nữa. Sao vậy anh?"
"Không sao, chỉ là anh hơi nhớ em." Thịnh Tuy giả vờ tủi thân, nói quá lên mà "lên án": "Em bận mười ngày nửa tháng chẳng thấy đâu, anh thân làm người nhà quân nhân cũng vất vả lắm đấy."
Một câu "nhớ em" đã khiến Quý Duy Tri giật mình, câu "người nhà quân nhân" kế tiếp chừng như đã bắn tên vào ngực Quý Duy Tri.
Cậu vỗ ngực theo bản năng, bị sắc đẹp mê hoặc: "Được, vậy... họp xong em sẽ đến tìm anh."
Gió lạnh thấu xương, nhưng trong xe lại ấm áp như mùa xuân.
Quý Duy Tri kết thúc cuộc họp sớm, sớm hơn mười phút so với thời gian đã hẹn với Thịnh Tuy.
Cậu mở cửa, thấy người đàn ông mặc áo ngủ tay dài bằng vải bông, dây lưng buộc lỏng lẻo, muốn rớt mà chưa rớt được, thậm chí chân còn giẫm lên một nửa giày da, giẫm đến độ miệng giày biến dạng, không giống dáng vẻ đoan chính thường ngày.
Dẫu sao họ vẫn đang trên xe lửa, gian phòng không lớn, chẳng được mấy chỗ đặt chân. Trên cái bàn con con để đầy văn kiện, phần trống còn lại đặt cái ghế. Vì nguyên nhân anh vừa mới tắm táp nên Thịnh Tuy cởi ngọc xuống lấy khăn gói lại, đặt trên bàn, bên cạnh còn lấy một cái chăn chắn quanh.
Ánh mắt của Quý Duy Tri dao động, cuối cùng rơi trên cái bàn con con.
Không hiểu vì sao, ấy vậy mà Quý Duy Tri thấy hơi căng thẳng, không biết ngồi ở đâu mới ổn.
"Em ngơ ngác làm gì?" Thịnh Tuy hỏi.
Quý Duy Tri vò đầu: "Em, em ngồi đâu?"
"Đâu cũng được, em xem chỗ nào được thì ngồi." Thịnh Tuy đang bận tìm thuốc, thuận miệng nói một câu.
Vết thương của anh đã gần như lành hẳn, nhưng Lục Đồng vẫn yêu cầu anh đắp thuốc, nói là có lợi cho kinh lạc[1]. Lúc đó Thịnh Tuy còn cười anh ta sao bác sĩ Tây y cũng bắt đầu chơi cả lạc mạch rồi[2], bây giờ anh cũng ngoan ngoãn vâng theo lời bác sĩ.
"Vậy em ngồi trên giường anh, lúc họp ngồi đau cả eo, em nằm một lát." Quý Duy Tri gào to ngã lên trên giường.
"Ừ, chốc nữa xoa bóp giúp anh." Thịnh Tuy cởi nửa bên tay áo, đối lưng với Quý Duy Tri, nhìn gương dán thuốc.
Quý Duy Tri ngửi thấy mùi thuốc, cậu lật người ngồi lên ngay.
Vai của người đàn ông có sẹo, màu sắc vẫn bắt mắt như trước, xung quanh còn có cả dấu vết chưa tan.
Quý Duy Tri bước đến bên anh, trái tim giống như bị đặt trên đường ray mà đay nghiến.
"Em dán giúp anh." Quý Duy Tri giơ tay.
Thịnh Tuy lắc đầu: "Anh dán được."
"Anh dán không được!" Quý Duy Tri không nói hai lời đã cầm thuốc trên tay, cực kỳ nhẹ nhàng, chuyển động tay cực kỳ chậm rãi trên làn da trần trụi: "Ở đây hả anh?"
"Em cứ dán đại là được, dẫu sao cũng là một vùng đó, dán chỗ nào cũng giống nhau."
"Vậy thì đâu cũng được nhé." Cuối cùng Quý Duy Tri vẫn hỏi mấy lần mới tìm đúng vị trí.
Ngửi mùi thuốc, mũi Quý Duy Tri cũng bị xông cho chua xót.
Thịnh Tuy thấy dáng vẻ của cậu: "Sao Tri Tri lại sắp khóc rồi?"
"Em không có, anh đừng nói lung tung." Sao bé con có thể thừa nhận mình đau lòng thành thế này.
Thịnh Tuy nhìn thấy nhưng không vạch trần: "Không đau, thật, vảy cũng sắp rơi rồi, bây giờ chỉ sợ vết thương cũ để lại bệnh vặt thôi."
"Vậy là để lại bệnh vặt rồi hả anh?" Quý Duy Tri dùng lòng bàn tay che vết thương.
"Vẫn chưa khỏi hoàn toàn mà em, lúc đau lúc không, anh đâu biết là vết thương cũ hay vết thương mới."
Quý Duy Tri dẩu môi: "Anh xem, anh lừa em thế nào? Vừa nãy anh còn nói không sao."
Thịnh Tuy bất đắc dĩ: "Quả thực không có gì nghiêm trọng, chỉ là trời âm u, trời mưa thì xương cốt sẽ đau, ngày thường vết thương bị ngứa, không còn điều gì khác."
"Vậy mà anh còn nói không sao!" Quý Duy Tri sốt ruột đến độ quay mòng mòng, vốn dĩ là tư thế nửa ngồi xổm đã bị cậu điều chỉnh thành nửa quỳ: "Trên tàu có bác sĩ đi cùng, mặc dù kinh nghiệm của anh ta chắc chắn không nhiều bằng Lục Đồng, nhưng hẳn là có thể cứu nguy. Em đưa anh đến tìm anh ta nhé? À, hay là đợi lát nữa dừng xe có thầy trò của đại học Nhạn Thành lên xe, tìm một giáo viên trường y hỏi thử xem cũng được."
Quý Duy Tri rất kích động, cũng không chú ý đến người đàn ông phía trước đã quay người rồi kéo cậu vào trong ngực.
Hơi thở bên tai ngày càng gần, là Thịnh Tuy đi chân trần đang giẫm lên ánh trăng, anh đang cúi đầu, kề sát bên tóc mai của Quý Duy Tri.
"Sao vậy anh?" Quý Duy Tri cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của Thịnh Tuy, bấy giờ mới thôi nói mà hỏi.
"Không sao, chỉ là trông dáng vẻ em suy nghĩ cho anh đến mức này," Thịnh Tuy thắp giọng cười: "Anh rất rung động."
Quý Duy Tri cũng sững sờ, một lúc lâu sau mới cười: "Em... dường như đây vẫn là lần đầu tiên em nghe anh nói câu như thế."
Quả thật hiếm khi Thịnh Tuy bày tỏ một cách thẳng thừng, kể cả hôm xác nhận quan hệ cũng là Quý Duy Tri dùng lời nói chặn đứng anh. Ở trong bùn lầy thương trường lâu vậy rồi, Thịnh Tuy quá am hiểu làm thế nào để che giấu tâm tư.
Người đàn ông ngẫm nghĩ, tự xét lại: "Vậy sao?"
Quý Duy Tri gật đầu lia lịa: "Dạ, ngoại trừ hôm đó, gần như anh chẳng nói mấy từ giống vậy."
Thịnh Tuy cười: "Em thích nghe à?"
Quý Duy Tri bĩu môi: "Đó chẳng phải những lời vô ích à, ai thích nghe đâu."
Thịnh Tuy hiểu rõ, khiêm tốn tiếp nhận: "Vậy thì anh nghiêm túc nói lại với em một lần."
Ấy vậy mà Quý Duy Tri hơi căng thẳng, cậu nghiêng đầu nhìn ngọn đèn bên ngoài sân ga, và rặng núi không ngừng thụt lùi.
Màn đêm chôn vùi gương mặt của người đàn ông, giọng anh rất khẽ, trong toa tàu hơi tròng tràng cố lắm mới nghe rõ được, nhưng mỗi một chữ đều giống như gõ lên đầu quả tim của Quý Duy Tri.
"Ban nãy ngang qua thung lũng Lư Gia, anh nhìn thấy ánh trăng treo trên đỉnh núi. Đúng lúc em gõ cửa bước vào, khắp mái đầu em đều là ánh sáng bàng bạc. Khoảnh khắc ấy anh đã nghĩ rằng, đây là Tri Tri của anh, là thung lũng đẹp nhất mà anh tìm thấy."
Xe lửa sẽ không lùi lại, những sông núi cây cảnh ấy cũng không thể xuất hiện thêm lần nữa. Vậy nên Thịnh Tuy cũng chẳng muốn nhẫn nhịn thêm chút nào.
Thịnh Tuy của quá khứ sợ mình sống trong bùn lầy, sợ tiền đồ của Quý Duy Tri bị huỷ hoại, vậy nên anh đã bỏ lỡ rất nhiều thời cơ.
Nhưng từ xưa đến nay vạn sự chẳng thiếu gì, Giang Hà[3] cuồn cuộn, non nước trù phú, hôm nay sống ngày mai chết, ai sẽ quan tâm trên thế giới có bao nhiêu cặp tình nhân cơ chứ?
"Anh thích em." Xe lửa xình xịch xình xịch mà đi, chỉ duy nhất giọng bày tỏ của Thịnh Tuy không bị chôn vùi: "Cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích em."
Mũi Quý Duy Tri không nén được nỗi chua xót. Đây là câu trong nhật ký của cậu, không thể quen thuộc hơn.
Thịnh Tuy cũng học theo tính cách của bé con, phải thêm một cụm nữa vào phía sau chữ "cực kỳ" trong nhật ký, chừng như anh thích cậu nhiều hơn một chút.
Quý Duy Tri rung động sớm hơn anh một năm, Thịnh Tuy chỉ tiếc không thể dùng từ ngữ chỉ mức độ gấp mười lần để bù đắp cho đủ lời hồi đáp trong một năm ấy. Anh chẳng muốn dùng cớ che đậy gì hết, cứ thẳng thắn như thế, sợ lãng phí sự chân thành nồng nhiệt.
"Sao anh học theo nhật ký của em..." Quý Duy Tri dụi mắt, xấu hổ đến nỗi trốn vào trong chăn, xong rồi còn chê chưa đủ nên lại ôm chăn ngồi đàng hoàng.
Thịnh Tuy cũng ngồi xuống bên cạnh Quý Duy Tri. Giường lún xuống, đè tấm chăn nhăn nhúm.
"Chẳng phải em cho anh xem à? Em còn nói em dám đọc to từng chữ một ngay trước mặt anh mà." Thịnh Tuy lại ghẹo cậu, anh gõ nhẹ lên cằm của Quý Duy Tri như đang gãi bé thú nhỏ vậy, thậm chí còn thuộc cả nhật ký: "Và cả gì mà, [Mình muốn lấy hết mỗi một câu thơ trong bài thơ ấy để khen ngợi anh]."
Quý Duy Tri không nghe tiếp được nữa. Lúc đó cậu lấy nhật ký ra chỉ để khích Thịnh Tuy nói ra lời trong lòng, ai mà biết trí nhớ của anh già tốt đến thế cơ chứ?
Thấy Thịnh Tuy còn muốn thuật lại nhiều câu xấu hổ hơn nữa, Quý Duy Tri vội vàng bảo dừng: "Xuỵt! Tha cho em đi."
Trái lại anh già còn trở nên lỗ mãng hơn, anh liên tục cọ sát tai của cậu trai, môi dán lên da, tựa như hôn, nhưng lại quá khẽ khàng.
Quý Duy Tri chưa từng thấy cảnh tượng thế này, anh già mà trở nên nhiệt tình thật khiến người ta khó lòng chống đỡ nổi.
Cậu vùi mặt vào ngực đối phương, giọng điệu mềm mỏng, cậy sủng mà kiêu nói với vẻ hờn dỗi: "Lúc em còn nhỏ, mấy anh đều nói thích em."
Thịnh Tuy có đôi phần bất đắc dĩ, quả thực lúc còn nhỏ anh thường hay dỗ dành cậu, nhưng rất rõ ràng, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Thịnh Tuy không biết phải giải thích thế nào, anh dứt khoát nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng lên, nói như trừng phạt: "Lúc em còn nhỏ, anh sẽ không muốn hôn em như bây giờ đâu."
Đoàn tàu lao đi vun vút đến gần khúc ngoặt thêm một chút, đáng tiếc ánh trăng không chiếu rọi đến chỗ ai kia, nó bị dáng hình của Thịnh Tuy chặn ngoài cửa sổ.
Quý Duy Tri cảm nhận được một ngón tay đang chu du trên thân mình, dừng trên chiếc khoá cài kỷ luật.
Thịnh Tuy đè thấp giọng, giống như sợ bị người ta nghe thấy, kề sát bên mặt Quý Duy Tri mà hỏi: "Được không em?"
"Dạ." Quý Duy Tri đoán được anh muốn làm gì, thốt ra một tiếng hừ cam chịu từ trong cổ họng, cúi gằm mặt như một bé cún.
"Chẳng phải anh nói gì em đều có thể đồng ý sao?" Thịnh Tuy thở dài, nhẹ nhàng thổi gió bên tai cậu: "Em thế này thật sự rất dễ khiến anh được đằng chân lân đằng đầu đấy."
Lời còn chưa dứt, một nụ hôn rất vội vã đã đến.
Trong khoảnh khắc bị cắn, Quý Duy Tri hơi hoảng loạn, kéo lung tung tay áo của người đàn ông, cuối cùng kéo bung mấy chiếc cúc.
Nụ hôn ấy không giống những lần trước kia, phóng đãng, mạnh bạo, mê đắm hỗn loạn, ném cậu vào tầng mây cao rồi lại chìm vào đáy biển.
Cả người Quý Duy Tri đều mềm nhũn, cổ bị ép phải ngẩng cao, yết hầu nhô lên lộ ra, cơ thể lại treo trên thân người đàn ông một cách mềm mại.
Thịnh Tuy cũng chẳng còn vẻ nhã nhặn thường ngày, rất không ra gì mà đưa tay thăm dò đến chỗ bên dưới vạt áo quân trang.
Bên ngoài bức tường, không biết là ai chơi mạt chược thua, bùng cơn giận mắng chửi liên tục.
Bên trong bức tường, môi hai người đều ướt át, bóng bẩy, mềm mại và khiến người ta mê đắm. Vì căng thẳng và phấn khích, Quý Duy Tri bất cẩn đánh rơi mấy tiếng ngâm nga từ kẽ môi.
***
Chú thích:
[1]经络 – Kinh lạc: Đường của khí huyết vận hành trong thân thể, thứ to thứ dọc là kinh, thứ nhỏ thứ ngang là lạc.