Hai người vội vàng giải quyết xong bữa sáng song vẫn chưa đến thời gian đi làm.
Thịnh Tuy giúp cậu chỉnh mũ và cầu vai, nói chuyện nghiêm chỉnh: "Bây giờ em trông thế này, sau khi ra ngoài em giải thích với đám cậu chủ nhỏ họ Ôn thế nào?"
Quý Duy Tri phiền não lắc đầu. Giải thích kiểu gì đây? Không có cách nào giải thích được. Miệng thì sưng, cổ áo thì nhăn, chỉ cần không phải kẻ ngốc chắc hẳn có thể hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Nói hai đứa mình đánh nhau." Quý Duy Tri ngẫm nghĩ, chỉ có cái cớ này không quá vô lý.
So với việc cậu và Nhị gia yêu nhau, lý do này vẫn xem như khiến người ta tin tưởng —— Nói chung tên nhóc Ôn Thiệu Kỳ kia thật sự quá ngốc.
Thịnh Tuy nhướng mày: "Em còn ngồi trên giường anh mà dám nhắc đến chuyện đánh nhau à?"
Quý Duy Tri xem thường: "Lại sao nữa, chỗ nào chẳng phải đánh?" Xong rồi cậu còn nói như khiêu khích: "Đánh nhau trên giường, có vấn đề gì hả anh?"
Ai chẳng biết buông thả, Quý Duy Tri mười mấy tuổi đã băng phố vượt ngõ Hồ Đồng, cảnh tượng sóng gió nào mà chưa nhìn thấy.
Trên chỗ sau eo cậu trai có dấu ngón tay do Thịnh Tuy vừa để lại, bây giờ còn hoảng hốt mà lấy quần áo che chắn. Thịnh Tuy thấy vậy, bỗng nhiên anh không muốn thả cậu đi.
Thịnh Tuy lại lật người đè lên, tay trái chống trên chăn, hơi thở nặng trĩu: "Vậy thì chúng ta thử xem?"
Quý Duy Tri đã có dự liệu: "Thử. Được đằng chân rồi, không lân đằng đầu thì tiếc lắm."
Mặc dù còn trẻ và chưa có kinh nghiệm, nhưng Quý Duy Tri lại thốt ra liên tiếp từng câu nói làm người ta xấu hổ — Cái gì là đằng chân, rồi còn muốn lân đằng đầu gì đó, Thịnh Tuy không dám hỏi thêm.
"Nhưng mà thầy trò Đại học Nhạn Thành sẽ lên xe ngay, em phải đi canh chừng tránh để xảy ra chuyện." Quý Duy Tri lấy đồng hồ quả quýt từ trong ngực Thịnh Tuy, giống như tìm thấy bằng chứng có thể trốn học: "Đại khái còn lại hai mươi phút, đủ cho anh dùng không?"
"Ssss." Thịnh Tuy giận đến nỗi răng cũng ngứa ngáy, không nặng không nhẹ mà xoa nắn mặt cậu: "Em xem thường ai đấy?"
Bé con học thói xấu thật rồi, sau khi chọc người ta giận thì chẳng chịu dỗ dành, lật người chuẩn bị xuống giường luôn.
... Ai mà ngờ cậu lại bị người nào đó kéo về.
"Còn thiếu, em không nghe thấy ư?" Thịnh Tuy giúp cậu vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, nói với vẻ nguy hiểm: "Đợi xuống xe, chúng ta tính chung."
Quý Duy Tri không dám ở lại thêm nữa, lo lắng không yên mà đến sân ga Nhạn Thành duy trì trật tự.
Nhạn Thành ở phương Nam, không lạnh như Bạc Thành, Quý Duy Tri không mặc áo khoác ra ngoài cũng chịu được. Quý Duy Tri trở nên nghiêm túc là khác hoàn toàn với cậu của lúc nãy, miệng mím chặt, mặt mũi khí khái hào hùng, còn có cảm giác rất xa cách nữa.
Một tốp thầy trò của Đại học Nhạn Thành xuất hiện ở ga xe, đội ngũ đông đúc, vì chỗ ngồi có hạn, số người lại tạm thời nhân lên gấp mấy lần nên rất khó sắp xếp.
Quý Duy Tri tìm được người dẫn đầu, chẳng nói một câu dư thừa nào đã tiến lên dặn dò rõ ràng mấy toa tàu và vấn đề cần chú ý, một đám người xếp hàng lên xe, cảnh tượng trật tự đâu vào đấy.
Hai người đứng bên cạnh nhìn chăm chú.
Người bên Nhạn Thành nói: "Cảm ơn Thiếu tá Quý, cậu vất vả rồi."
"À, chuyện trong phận sự thôi."
Bận rộn một hồi Quý Duy Tri mới chú ý, người đến là một người đàn ông rất đẹp. Cậu tự tin rằng sau khi gặp Thịnh Tuy, cậu sẽ không sáng mắt với vẻ ngoài của người khác nữa, nhưng người này thực sự không phải đẹp theo kiểu ấy. Mặt mũi của anh ta dịu dàng, ánh mắt lại rất cứng rắn, rõ ràng vẻ ngoài "hoạ thuỷ" đến thế nhưng nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi lại khiến anh ta có vẻ ngây thơ vô cùng.
"Bùi Sơn." Người đàn ông tự giới thiệu: "Giảng viên Đại học Nhạn Thành."
Quý Duy Tri "à" một tiếng, giơ tay bắt tay anh ta: "Ngưỡng mộ đã lâu."
Mặc dù không hề biết nhau, nhưng câu nói khách sáo giống vậy chẳng sai bao giờ.
Đợi các học sinh đã lên xe hết, Bùi Sơn cũng vào theo. Nhiệt độ không khí cao, gió lùa vào cửa toa cũng không lạnh.
Quý Duy Tri cũng đang định về buồng, bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng gọi rất vội vã ở phía sau.
"Tiểu Sơn! Quân gia! Đợi đã!"
Người được gọi quay phắt đầu lại.
Chỉ thấy người đến mặc áo sơ mi, mặt mũi thanh tú nhưng râu ria xồm xoàm, trên cổ tay áo đều là bụi dầu đen đặc, còn đeo một gọng kính màu đen.
Bùi Sơn ra hiệu mình biết người này, anh ta bước xuống rồi hỏi: "Viện trưởng Tần? Chẳng phải hai ngày nữa thầy mới đi à, kế hoạch đã thay đổi ư?"
"Trong viện khoa học có một lượng lớn dụng cụ thực nghiệm cần thùng cách ly, vốn dĩ tôi định đợi thùng cách ly được vận chuyển đến rồi mang chúng nó dời đi chung. Chẳng ngờ rằng, bây giờ thùng cách ly đã bị chặn ở phía Bắc, không đến được nữa." Người đến giải thích xong trong dăm ba câu, hỏi Quý Duy Tri: "Làm phiền cậu, nghe nói chuyến tàu chỗ cậu là chuyến di dời trọng điểm, bên đó có thùng cách ly không?"
Bùi Sơn nhỏ giọng giải thích với Quý Duy Tri: "Vị này là Tần Viễn Phiếm, giáo sư của viện Khoa học trường chúng tôi."
Quý Duy Tri hiểu ý: "Chúng tôi chưa từng nhận được yêu cầu thế này, vậy nên trên tàu lửa cũng chưa chuẩn bị. Nhưng có hai toa tàu chuyên dùng để đặt thiết bị, thầy muốn vận chuyển gì? Nếu dụng cụ thí nghiệm quá quan trọng, có thể dời đi chung cùng thiết bị được không?"
"Không được, tính phóng xạ của thứ đó quá mạnh, đặt trong toa tàu quá nguy hiểm." Nói xong câu ấy, Tần Viễn Phiếm quay đầu chạy mất.
Giáo sư khoa học khác người vậy đấy, Quý Duy Tri cũng không cảm thấy kỳ lạ, cậu quay lại toa tàu cùng Bùi Sơn.
Vì số người tăng lên nhanh chóng, trong xe y như cái nồi hầm, vừa nóng vừa ẩm ướt, còn không thông gió.
Quý Duy Tri và Bùi Sơn đưa cái ghế xếp cho học sinh, hai người đứng dựa cửa, lắc lư nghiêng ngả.
"Viện trường Tần đi rồi à? Thầy ấy định thế nào?" Quý Duy Tri hỏi.
"Tôi cũng không biết." Bùi Sơn lắc đầu. Nhưng chỉ trong thoáng chốc sau đó, anh ta lại lộ ra nét mặt hiểu rõ.
Nhưng Quý Duy Tri không hề vì vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm. Bởi vai Bùi Sơn chùng xuống, đầu cũng gục xuống rất thấp, dường như khả năng mà anh ta nghĩ đến không phải kết cục tốt lành gì cho cam.
Nhưng Quý Duy Tri không hỏi nhiều.
Một tiếng còi hú tu tu kéo dài. Quý Duy Tri đang thất thần, bỗng nhiên cậu nhìn thấy Bùi Sơn quay người, nhìn về phía mà giáo sư khoa học rời đi với ánh mắt sâu xa.
"Thầy Tần —" Bùi Sơn bất ngờ quay người, gào ra phía ngoài cửa sổ: "Thầy phải sống tốt đấy, chúng ta gặp nhau ở Vân Thành."
Cơn gió phần phật lướt qua, cũng không biết người bên ngoài có thể nghe thấy hay không.
Thôi vậy, không nghe thấy có khi còn thoải mái hơn. Thời nay, nghe thấy cũng làm gì được nữa đâu.
Ảnh ngược bên ngoài cửa sổ thụt lùi như đưa thoi, bỗng nhiên Quý Duy Tri nhớ đến lời Thịnh Tuy nói hôm qua — Những khung cảnh ấy, những con người ấy, quả thật rất khó gặp lại lần thứ hai.
"Bùi tiên sinh." Dẫu sao Quý Duy Tri cũng từng lăn lộn trong doanh trại, cậu quá hiểu nỗi khổ sở khi phải từ biệt các anh em, bây giờ thấy các tiên sinh vì bảo vệ chốn dạy học mà lấy thân chặn hiểm nguy thế này, trong lòng cậu cũng rất hụt hẫng, vậy nên cậu muốn tốn chút tâm tư an ủi anh ta: "Yên tâm đi, viện trưởng Tần sẽ nghĩ ra cách thôi, đến lúc đó anh xuống xe ở Vân Thành rồi đón thầy ấy là được."
Mặc dù tâm trạng Bùi Sơn không tốt, nhưng rõ ràng không cần cậu phải để tâm nhiều, trái lại anh ta còn cười trêu Quý Duy Tri: "Tôi biết. Tôi sợ nếu thầy ấy không có mặt, một mình tôi không kham nổi mấy chuyện lặt vặt trong khuôn viên trường mới."
Quý Duy Tri gật đầu: "Hai người học cùng một viện à?"
"Không phải, tôi học khoa Văn học, nhưng viện trưởng Tần là người quen cũ với viện trưởng Vương của khoa chúng tôi. Hai người đó chỉ biết hợp tác bắt nạt tôi thôi." Bùi Sơn nói đến bạn chí cốt là hoạt bát hơn nhiều.
Quý Duy Tri để ý thấy lúc anh ta nói chuyện luôn che sợi dây đỏ trên cổ tay, hẳn là vấn đề về thói quen. Sợi dây đó rất lạ, quấn quanh tay cũng chẳng đẹp xíu nào, không giống đồ trang sức mà Bùi tiên sinh có thể thích.
"Sợi dây này độc đáo thật." Quý Duy Tri thuận miệng nhắc đến.
Chẳng ngờ rằng, Bùi Sơn vì câu khen ngợi ấy mà cười cong cả mắt, che cổ tay trước ngực, nói với vẻ hơi ngượng ngùng: "Cái này ấy à, người trong nhà tặng đấy."
"Người nhà ở Vân Thành sao?" Quý Duy Tri đoán anh ta đến Vân Thành tìm người thân.
Bùi Sơn lắc đầu: "Không, em ấy vẫn ở quê hương thủ thành."
Chuyện nhà của người ta Quý Duy Tri cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ tiện thể hàn huyên hai câu. Vốn dĩ trực ca quá lâu, vừa mới bận liếc mắt đưa tình với Thịnh Tuy lại chưa ngủ bù, lúc này sau khi hết bận rộn thì cơn buồn ngủ mới ập đến.
Quý Duy Tri liếc nhìn thời gian, không ngủ bù nữa thì qua ngày mai cậu đừng hòng ngủ.
"Anh nghỉ ngơi đi, tôi phải bàn giao với mấy anh em đây." Quý Duy Tri chào tạm biệt định rời đi.
Bùi Sơn gật đầu.
"Phải rồi." Lúc Bùi Sơn cười, mắt anh sáng trong: "Có lẽ trước khi Thiếu tá về ngủ, cậu có thể soi kính ở đây chỉnh sửa quần áo một chút."
"Ơ?" Quý Duy Tri không hiểu.
"Móc gài." Bùi Sơn ra hiệu nơi cổ áo của mình, nhắc nhở: "Bung rồi."
Quý Duy Tri cúi đầu nhìn, phát hiện khoá cài trên cùng đã bị nới lỏng, chắc hẳn trước khi ra ngoài nó đã bị bung ra trong lúc vui đùa. Quý Duy Tri lặng lẽ hạ quyết tâm, đợi đến buổi tối cậu phải khâu cái khoá cài này cho chắc.
"Khụ, để anh chê cười rồi. Vừa mới đánh nhau với người ta một trận nên tôi không để ý."
Vì quá chột dạ nên Quý Duy Tri đọc thuộc lòng cái cớ quá đỗi quen thuộc, nhưng đối phương là một người xa lạ, người ta chỉ có ý tốt nhắc nhở chứ hoàn toàn chẳng có suy nghĩ thiếu đứng đắn.
Lắm mồm lắm miệng làm gì? Chê bây giờ chưa đủ giấu đầu lòi đuôi hay sao.
"Cái đó, ý tôi là," May sao da mặt của Quý Duy Tri đủ dày, cậu thay đổi chủ đề rất chuyên nghiệp: "Mắt Bùi tiên sinh cũng tinh thật ha, anh rất am hiểu quần áo của chúng tôi."
"À, người trong nhà tôi... cùng ngành với cậu." Lúc Bùi Sơn nói câu ấy, giọng của anh dịu dàng đến lạ.
***
Thuận Tụng Thương Kỳ
Bùi Sơn và Tần tiên sinh là nhân vật trong "Sao dời".