Tìm Núi

Chương 53: "Người nhà tôi"



Đi xe vất vả hơn một tháng, cuối cùng họ cũng đến Vân Thành.

Sau khi một đoàn người đông đúc xuống xe thì mỗi người tản ra một hướng đông tây nam bắc, làm thành phố nhỏ nơi biên thuỳ ồn ã hơn nhiều.

Thịnh Tuy thuê một căn biệt thự đơn lập trên phố Nam Thiên ở Vân Thành, hai tầng, không lớn nhưng vẫn đủ rộng rãi, không gian sống được bày biện đơn giản, cách địa chỉ mới của nhà máy dầu trẩu không xa.

Chuyển nhà dời nhà máy cần tiêu tốn không ít sức lực. Thịnh Tuy vừa đến đã lập tức cùng Đại học Nhạn Thành ký thỏa thuận hợp tác, địa chỉ mới trở thành căn cứ thực nghiệm của hai bên, nhà máy vẫn tiếp tục gấp rút sản xuất.

Sau khi đến Vân Thành chưa được mấy ngày, Thịnh Tuy lại nhận được một bức thư được gửi từ hội từ thiện.

Trong thư nói họ dự định thành lập một tờ báo mới tuyên truyền nội hoá, còn định bồi dưỡng nhân tài thực nghiệp mới. Thịnh Tuy hoàn toàn tán thành những việc này, không nói hai lời đã nhấc bút viết thư trả lời.

Tuy nhiên, thực nghiệm sản xuất dầu, in ấn bản thảo, kinh phí bồi dưỡng, chỗ nào cũng cần chi tiền. Gia sản có nhiều đến đến đâu cũng không kham nổi kiểu tiêu tiền như nước thế. Thịnh Tuy chỉ đành nộp đơn dự tính bồi dưỡng thực nghiệp thay cho hội từ thiện để xin viện trợ ngân sách, bắt đầu nhận quyên góp từ xã hội.

Nộp đơn xin ở nơi đất khách vốn đã phiền phức, thêm vào đó cơ sở của Cần Thịnh vẫn đang đặt kế hoạch xây dựng, nhiều việc như vậy dồn cùng một chỗ, Thịnh Tuy gần như bận đến nỗi không có thời gian rảnh chợp mắt.

Mà "người đứng đầu" thực sự của Cần Thịnh thì lòng dạ thảnh thơi không cần lo toan những việc ấy, cậu đi không ngừng nghỉ đến trụ sở mới trình diện, vừa biến mất là hẳn mấy tuần.

Đợi đến lúc hai người gặp lại nhau thì lau lách đã xanh tươi, dương liễu đương lả lướt.

Mấy con chim sẻ cãi nhau trên cây, trên cành lá xanh tươi tốt. Mấy cánh hoa bay vào phòng.

Thịnh Tuy phẩy nhẹ sắc đỏ tán loạn, khép cửa sổ, tiếp tục xem hoá đơn do hội từ thiện gửi đến.

Mấy ngày nay, nguồn quỹ bồi dưỡng thực nghiệp nhận được không ít tiền quyên góp, đủ để hoạt động tuyên truyền và cứu trợ công khai trong khoảng một năm. Nhưng nghe tin tức do thành viên truyền đến, tình hình ở Bạc Thành có vẻ không được ổn lắm.

Nước X thấy nhiều xí nghiệp dời đi như vậy, ngay cả duy trì mặt ngoài cũng không làm nữa, lập tức cử hội trưởng liên hội "bù nhìn" Thịnh Quyền phụ trách thu tiền thuê; Công tác của Bạch An Hiền ngày càng khó triển khai, bệnh phổi cũng nghiêm trọng hơn, giận đến nỗi ngày nào Chu Kiều Nguyệt cũng chạy đến biệt viện, ép anh ta uống thuốc.

Nhưng Thịnh Tuy chẳng thể nào về kịp. Ở bên này anh có quá nhiều thứ phải canh giữ.

Một khi con người ta suy nghĩ nhiều thì dễ phiền muộn, Thịnh Tuy mà bắt đầu u sầu là sẽ nổi cơn nghiện thuốc. Anh lấy bao thuốc ra theo thói quen, sau khi sờ soạng hai vòng thì gõ hai cái lên bàn, một điếu thuốc theo đó nhô ra.

Ba chữ Hà Đức Môn thình lình đập ngay vào mắt, cùng với khuôn mặt của Quý Duy Tri.

Thịnh Tuy ngoan ngoãn cất thuốc.

Anh nhớ bé con đã lâu không gặp vô cùng.

Viết xong thư trả lời, Thịnh Tuy chuẩn bị xuống nhà máy để theo dõi thành quả thực nghiệm. Đã sắp đến hạn giao dầu thô cho hậu phương, chiết xuất giai đoạn thứ nhất cũng đã hoàn thành, anh phải đảm bảo không xảy ra sai sót gì.

Mang giày da xong, Thịnh Tuy nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Chẳng được mấy người biết vùng này, có thể đến một cách lộ liễu như thế, ngoại trừ ai đó thì cũng chẳng còn người nào khác.

Do đó Thịnh Tuy vội vàng chỉnh trang áo sơ mi, xuống lầu, điều chỉnh trưng ra một nụ cười đẹp mắt.

Quả nhiên người đến là Quý Duy Tri. Sĩ quan trẻ tuổi không mặc đồng phục mà thay áo chiếc áo sơ mi màu trắng sứ, ăn mặc nhã nhặn như thế nhưng chẳng đi đường cho đàng hoàng, cứ phải nhảy nhót mà lao đến đây.

Một tháng không gặp, tóc Quý Duy Tri đã cắt ngắn hơn, càng lộ rõ vẻ hoạt bát sức sống.

"Nhị gia!" Quý Duy Tri nhào qua, chui đầu vào trong ngực người đàn ông, nói với giọng ngọt dính: "Nhớ anh quá đi à."

Thịnh Tuy vuốt tóc cậu: "Cuối cùng cũng được nghỉ à?"

"Dạ, nghỉ luân phiên." Quý Duy Tri cười ha ha, ngẩng đầu, nhíu mũi lấy lòng: "Có thể ở cùng anh lâu lắm đó."

"Đói không em?" Đang giờ cơm trưa, Thịnh Tuy sợ Quý Duy Tri đi vội chưa ăn no.

Quý Duy Tri thì thào: "Đói ạ."

"Vào nhà đi, anh nấu cho em ít mì."

"Thế anh ôm em vào đi." Quý Duy Tri đu trên người anh như không xương, chơi xấu.

Cổ Thịnh Tuy bị đu như kia mà anh cũng không nói khó chịu, hai người cứ ôm vậy mà đi, vừa xấu hổ vừa buồn cười. Cuối cùng cũng vào nhà, Thịnh Tuy khom eo, đặt Quý Duy Tri trên ghế sô pha, đứng lên chuẩn bị nấu mì.

"Anh đợi đã, đừng đi vội!" Bỗng nhiên Quý Duy Tri cảnh giác hẳn, kéo cà vạt của Thịnh Tuy về phía thắt lưng của mình: "Kiểm tra đột xuất."

Thịnh Tuy thắc mắc: "Kiểm tra gì cơ?"

Lời còn chưa dứt, bé con đã kề sát bên miệng anh, thỉnh thoảng chóp mũi cọ trúng cằm.

Lại ngửi thêm một lúc, Quý Duy Tri mới thoả ý gật đầu, chỉ có hương bạc hà và mùi bồ kết thoang thoảng.

"Vẫn được, không hút thuốc sau lưng em." Quý Duy Tri nói.

Lúc này Thịnh Tuy mới hiểu vừa nãy "đột xuất" cái gì, anh không kìm được mà cười: "Vậy là đã tra ra rồi ư? Không xem lại kỹ càng hả em?"

"Còn phải kỹ thế nào nữa?" Quý Duy Tri không trốn tránh, nhìn anh chằm chằm.

"Ít nhất," Thịnh Tuy cúi đầu, hơi thở của hai người hoà vào nhau, giọng nói của anh ngày càng trầm thấp: "Phải nếm thử chứ?"

Gần như là đồng thời, Quý Duy Tri cũng đến gần anh, ngậm lấy môi dưới ấm mềm, mút mát, tạo ẩm, đổi trao, anh đến em lùi, hơi thở nặng nề.

"Nếm xong rồi." Trong miệng Quý Duy Tri toàn là thứ gì đó nóng ướt, cậu nói với vẻ mập mờ không rõ: "Xem ra ai đó lúc ở nhà một mình rất ngoan."

Nụ hôn lâu ngày gặp lại càng kích thích hơn, trong thoáng chốc, Quý Duy Tri đã mềm nhũn mà treo trên cổ ai kia, như hoá thành vũng nước nằm trên ghế sô pha.

Quý Duy Tri đứng ỳ tại chỗ bập môi sai bảo người ta làm này làm kia: "Bây giờ nấu mì anh cho thêm chút sốt nhé. Khoảng thời gian này mỗi ngày ở trong núi em đều ăn khoai tây, trong miệng chẳng còn mùi vị gì."

Thịnh Tuy cười cam chịu: "Thả tay. Em đu như vậy sao anh nấu cơm?"

"Em không buông! Anh ôm vậy mà nấu đi." Quý Duy Tri không những không thả tay, ngay cả chân cũng treo lên, may sao lực vùng cơ bụng của quân gia rất khỏe, bằng không đã ngã xuống rồi.

Thịnh Tuy ghẹo cậu: "Lúc này không sợ vai anh đau nữa à?"

"Anh bớt dọa em đi, bác sĩ Lục nói bây giờ anh đã nhanh nhẹn hơn rồi." Ngoài miệng Quý Duy Tri nói vậy, nhưng cậu vẫn hơi lo lắng nên ngoan ngoãn leo xuống, chỉ ôm lấy cánh tay của người ta mà đi, nhỏ giọng cãi lý cho mình: "Vả lại vừa nãy tự em cũng chịu hết lực rồi, vẫn chưa kéo vai anh mà..."

Thịnh Tuy quẹt mũi cậu: "Ừ, vẫn là Tri Tri thương anh."

Quý Duy Tri cười ngây ngô, mũi thì đẩy lưng người ta, cậu giục: "Nấu mì mau! Em đói chết rồi."

Ùng ục, ùng ùng ục.

Nước mì sôi sùng sục, bốc hơi nóng hầm hập.

Thịnh Tuy bưng mì, cố ý thêm một muỗng nước sốt vào trong.

Đã lâu rồi quân gia chưa được ăn món nào có mùi vị thế này, ăn tới ăn tấp như gió quét bão cuốn. Thịnh Tuy ở bên cạnh nhìn cậu, vừa cười dịu dàng, vừa đưa nước cho cậu sợ cậu nghẹn.

Quý Duy Tri bưng tô lên húp sạch sẽ, ngay cả nước sốt cũng chẳng còn một giọt.

"Trong đội mấy em không có cơm ăn à?" Thịnh Tuy thấy dáng vẻ ăn như hổ như sói của cậu thì vừa buồn cười vừa đau lòng, anh lau sạch dầu trên khoé miệng cho cậu, ngước cằm ra hiệu: "Lau tay."

Quý Duy Tri cứ như đại gia vậy, duỗi mười ngón tay đợi ai kia cẩn thận lau sạch cho cậu: "Có cho cơm chứ, nhưng tháng trước tụi em phải vào núi ở, cơm nước sao tốt bằng đây được?"

"Anh đã mua rất nhiều thịt đóng hộp, đến lúc đó em mang theo một ít." Thịnh Tuy cất khăn tay, đứng lên vào phòng bếp rửa chén.

Quý Duy Tri đi theo, bê nồi rửa trong một cái bồn rửa khác, cậu đáp lời: "Không cần, bên em cũng có, em được chia nhiều thịt hộp từ chỗ đội trưởng đội một quân tinh nhuệ lắm."

Sau khi Quý Duy Tri chuyển đến ở Vân Thành thì được phân tạm vào đội hai, cùng đội một canh gác thành phố đợi lệnh điều động.

Thịnh Tuy từng ở trong đội nên anh biết quy tắc bảo mật, vậy nên anh chỉ chọn nói cái có thể nói: "Nghe nói đội trưởng đội một cũng rất trẻ."

"Anh nói Đường Thiếu Lĩnh à? Phải, hình như tuổi của anh ta chỉ lớn hơn em một xíu thôi." Quý Duy Tri cảm thấy hứng thú với một chuyện khác: "Nè, lần trước em thấy trên tay anh ta cũng đeo dây đỏ, y chang cái của Bùi tiên sinh!"

Thịnh Tuy cũng bị khơi dậy hứng thú: "Ồ?"

"Thật đó! Vả lại anh ta còn là người Nhạn Thành..." Quý Duy Tri nhớ đến lời Bùi Sơn nói lúc đó, cậu vô thức nghĩ rằng: "Ssss, không lẽ anh ta và Bùi tiên sinh là hai anh em?"

"Không đâu, Bùi tiên sinh chỉ có một em gái." Thịnh Tuy nói.

"Thế thì lạ quá, lần trước Bùi tiên sinh nói "người nhà tôi" cùng nghề với em." Quý Duy Tri không hiểu: "Hai người này một họ Đường một họ Bùi, là "người nhà" quái gì được?"

"Cái này có gì đâu mà lạ?" Thịnh Tuy thoáng ngừng, lắc đầu với vẻ ý tứ sâu xa: "Hai người chúng ta cũng đâu phải họ hàng, nhưng em cũng là "người nhà" của anh."

"Nói xàm." Quý Duy Tri chợt sững sờ, lập tức mềm nhũn người nhào vào ngực ai kia, nằm trên chân anh mà cười: "Em rõ ràng là người trong phòng của anh."

***

Thuận Tụng Thương Kỳ

Nhóc Quý đòi ăn be like: Nhị gia ơi, em đói, ăn cơm