Tìm Núi

Chương 9: Đến ăn kẹo



Quý Duy Tri sững sờ đủ ba giây.

Mấy ý cơ? Thịnh Tuy... bị quỷ ám hả?

Quý Duy Tri chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của anh, song cậu cảm thấy mặt mình đã nóng đến hoảng hốt: "Nước X dạy anh học thói bịp bợm khoác lác rồi."

Với tình hình hiện tại, nhắc đến nước X sẽ không phù hợp lắm. Thịnh Tuy không nói nhiều thêm nữa: "Đi thôi, anh đưa em đến nhà họ Ôn."

Hai người đi song song, thỉnh thoảng quần áo sẽ chạm vào nhau.

Lúc này Quý Duy Tri mới nhận ra khoảng cách giữa hai người hơi gần quá. Ban đầu là cậu thề son thề sắt "Nếu anh dám đi thì sau này chúng ta đừng liên lạc nữa", giờ đây cậu lại bị lời ngon tiếng ngọt làm cho đầu óc rối tinh rối mù, cũng chẳng còn được bao nhiêu khí thế.

"Không cần anh đưa, em không thích ngồi xe." Quý Duy Tri bực bội nói.

Bước chân của Thịnh Tuy thoáng ngừng: "Được."

Lúc Quý Duy Tri nghĩ rằng anh sắp rời đi, Thịnh Tuy lại tiếp lời: "Vậy anh đi bộ cùng em."

Quý Duy Tri tăng nhịp bước, cậu từ chối: "Em không cần anh đi cùng."

Cậu còn chưa dứt lời, gò má đã bị nước mưa lạnh buốt kích thích đến độ run run.

Thịnh Tuy thấy vậy thì bung dù: "Không phải anh cứ bám riết lấy em, trận mưa này mà đổ xuống sẽ lớn lắm. Em không mang theo dù."

Quý Duy Tri ngẩng đầu nhìn trời, đúng là trời đang âm u, mấy đám mây mưa kề sát trên đỉnh đầu. Bây giờ chỉ là mưa lất phất, nhưng qua một lúc nữa chắc sẽ đổ trận mưa to.

"Đừng cứng đầu nữa, đi nào." Tay trái của Thịnh Tuy nhận lấy đồ trong tay Quý Duy Tri, anh chia một nửa chiếc dù cho cậu, tay phải nghiêng về phía cậu trai: "Em đưa đồ cho anh cầm trước, lát nữa anh trả em."

Sau khi rời khỏi nhà thờ, người trên đường càng thưa thớt hơn. Mọi người đều tăng nhịp bước vội vã về nhà lấy quần áo nấu cơm, chỉ có mỗi hai người họ vẫn đang thong thả dạo bước.

Thịnh Tuy đưa hết găng tay khăn quàng cho Quý Duy Tri, mà bàn tay xách đồ lộ ra bên ngoài của anh đã lạnh đỏ hết lên.

Quý Duy Tri thấy vậy thì áy náy vô cùng: "Hay là anh cứ trả đồ trong tay cho em nhé? Em có găng tay, không sợ lạnh."

Thịnh Tuy không có ý muốn đưa cho cậu, anh trêu: "Thanh An lớn rồi, đã học được cách đau lòng vì người khác."

"Xí!" Quý Duy Tri bị ghẹo nên lập tức xụ mặt: "Anh lạnh chết em cũng mặc kệ."

Thịnh Tuy chỉ cười, anh lại nghiêng dù về phía Quý Duy Tri.

Quý Duy Tri sợ anh dầm mưa, cậu vô thức dựa sát vào anh hơn, sợ xấu hổ nên kiểu gì cũng phải duy trì khoảng cách một nắm tay.

Hai người cứ đi một cách lúng ta lúng túng như thế, chẳng ai lên tiếng.

Mưa rơi tí tách cả đường. Lúc đi đến ngã tư, Quý Duy Tri thoáng thấy bức tường gạch đỏ mang tính biểu tượng của nhà họ Ôn.

Đích đến đã ở ngay trước mắt. Cậu và Thịnh Tuy cũng phải nói lời tạm biệt rồi.

Bỗng nhiên Quý Duy Tri cảm thấy không nói gì thì thực lãng phí, vậy nên cậu giành mở miệng trước rồi hỏi: "Món bánh vuông lần trước... là anh nhét cho em hả?"

Thịnh Tuy không trả lời, chỉ hỏi: "Nó nguội hả em?"

"Không." Quý Duy Tri ngẫm nghĩ: "Vẫn ngon lắm."

"Thế thì tốt."

Hai người lại tiếp tục im lặng.

Quý Duy Tri chỉ đành kiếm đề tài để nói: "Thứ trong tay anh là gì thế?"



"Cái này?" Thịnh Tuy thoáng ngây ngẩn, rồi anh lập tức nhận ra ý của cậu là đang muốn nói đến món đồ được gói bằng gấm: "À phải rồi, cho em."

"Cho em?" Quý Duy Tri hỏi ngược lại anh.

Thịnh Tuy lời ít ý nhiều: "Thư cho em."

"Thư gì cơ?"

"Thư viết cho em lúc anh ở nước X."

Quý Duy Tri đột ngột dừng bước, nhìn Thịnh Tuy với vẻ khó tin.

Trước khi Thịnh Tuy rời đi, Quý Duy Tri đã buông lời cay đắng ở bến cảng, nói gì mà nếu như anh dám giải ngũ vứt cậu ở đây thì đời này họ không cần liên lạc với nhau nữa.

Không liên lạc là chuyện không thể nào. Lúc vừa đến nước X, Thịnh Tuy đã từng gửi thư và tiền cho Quý Duy Tri, nhưng chẳng lâu sau, thư bị từ chối nhưng tiền lại chẳng còn.

Sau hai lần như thế, Thịnh Tuy đã hiểu. Bé con đang giận, một khi đã bướng lên thì chẳng ai cản được. Anh cũng không dám chạm vào nỗi đau của bé con nữa, nhỡ đâu khi không lại làm cậu không vui thêm.

Vậy nên anh chỉ dám giấu đi lá thư đã viết, những lời muốn gửi. Anh trút hết tâm tình ở nơi đất khách quê người, thậm chí ngay cả lời bộc bạch cũng không dám viết quá thẳng thắn —— Anh nghĩ rằng, nhỡ một ngày nào đó, bé con có thể nhìn thấy chúng nó thì sao?

Nhưng Quý Duy Tri là người không hề hay biết tất thảy những chuyện này.

Lúc đó không có chỗ để đi, cậu đến làm công trong hiệu gạo Thanh Phúc. Ông chủ hiệu gạo quen thói xem trọng tiền tài, thấy có cậu ấm gửi thư đến là hiển nhiên ông ta lấy tiền trước, sợ Quý Duy Tri phát hiện nên ông ta dứt khoát ném phong thư còn nguyên xi về hòm thư.

Vì thế nên Quý Duy Tri cứ ngỡ rằng cậu đã bị anh lãng quên trong hai năm ấy.

Cách màn mưa, vẻ mặt của Quý Duy Tri đong đầy nỗi tiếc nuối.

"Nếu anh đã viết, sao anh không gửi cho em?" Quý Duy Tri đè thấp giọng, dừng bước đứng im: "Em đã đợi rất lâu..."

Thịnh Tuy vô thức muốn hỏi những bức thư bị trả về, nhưng thấy Quý Duy Tri tủi thân như thế, anh chẳng dám nói gì nữa, chỉ một mực đau lòng.

Anh giơ tay muốn xoa tóc Thanh An, nhưng anh nhanh chóng rụt lại: "Em... đợi ở đâu?"

Quý Duy Tri thì thầm: "Ở đâu cũng có. Mới đầu em đến hiệu gạo Thanh Phúc, về sau họ không nhận học việc nên em chạy việc bên ngoài."

Thịnh Tuy lại nâng dù đến gần cậu hơn một chút, anh khẽ nói: "Em vất vả rồi."

"Vẫn ổn." Quý Duy Tri móc mỉa: "Chẳng vất vả như lúc anh đuổi em đi."

— Không lâu sau đó, mấy ngân hàng tư nhân lần lượt rút vốn khỏi hiệu gạo Thanh Phúc, giống như nhận được ám hiệu của ai đó vậy. Báo chí cùng thời nói rằng, không biết vì lý do gì mà hiệu gạo thiếu hụt vốn lưu động, đóng cửa huỷ niêm yết.

Đương nhiên, đó đều là chuyện của sau này.

Thịnh Tuy của giờ đây chỉ đứng tại chỗ, nhìn đối phương không nói.

Quý Duy Tri không kìm nổi cơn giận, nản lòng chất vấn: "Hai năm rồi, anh chẳng để ý gì đến em. Em còn tưởng do em nói nặng lời quá, thực sự khiến anh tức giận, cắt đứt lui tới luôn."

Cậu nói một cách lộn xộn lủng củng, lặp đi lặp lại, nhưng Thịnh Tuy cũng không thấy ghét. Anh đợi cậu điều chỉnh trật tự từ cho rõ ràng mới nói: "Sao có thể chứ... Anh không giận, nhé em?"

Anh lắc đồ trong tay: "Em xem, anh viết thư rồi, cũng từng gửi thư, nhưng không đến được tay em."

Nét mặt u ám của Quý Duy Tri lại lần nữa bừng sáng: "Thật không?"

Thịnh Tuy dỗ dành: "Thật."

"Vậy nên anh vẫn luyến tiếc em." Quý Duy Tri đưa ra kết luận một cách chắc chắn.

Thịnh Tuy sững sờ, mặc dù anh biết "luyến tiếc" mà Quý Duy Tri nói không giống với suy nghĩ của anh, nhưng anh vẫn đồng ý một cách vừa tự ti vừa tồi tệ: "Ừ."



Nét mặt của Quý Duy Tri hơi thả lỏng, ngay cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng không ít. Cậu lặp lại thêm lần nữa, đột nhiên ngừng lại một lúc rồi hỏi: "Tại sao lúc đó anh cứ khăng khăng muốn đi?"

Lại là vấn đề này.

Lúc đó Thịnh Tuy đã trả lời rất nhiều lần, lí do thoái thác mỗi lần đều giống nhau: Ngày ấy, anh trai duy nhất của anh chết trên chiến trường, nhà máy của gia đình anh lại bị người phương Tây chiếm đoạt chỉ còn lại ba phần năm. Một khi bắt đầu sa sút, cả gia đình đều khẩn khoản van xin anh. Thân là người con duy nhất của nhà họ Thịnh, dù không muốn thì anh cũng phải gánh vác gánh nặng này.

Thịnh Tuy cười cay đắng: "Anh phải giải thích lại một lần nữa hả em?"

Quý Duy Tri lắc đầu: "Nếu vẫn là lý do đó thì không cần."

Cậu không tin chỉ một câu "gia đình yêu cầu" đã có thể khiến Thịnh Tuy từ bỏ bộ quân phục mà anh yêu tha thiết, thậm chí gánh trên lưng tiếng xấu lâm trận chạy trốn.

Thịnh Tuy im lặng.

"Anh cảm thấy em rất dễ lừa hả?" Quý Duy Tri cau mày nhìn anh, lạnh lùng nói.

Thịnh Tuy né tránh ánh mắt của cậu. Lúc nghiêng đầu nhìn thấy bức tường màu đỏ, anh nhắc nhở: "Đến nhà họ Ôn rồi."

"Tạm biệt anh." Quý Duy Tri buồn bã chui ra khỏi dù, rời đi.

Thịnh Tuy gọi cậu: "Mưa to thế này mà mấy em vẫn muốn đá bóng à?"

"Không đá, ở trong phòng ——." Quý Duy Tri nói xong thì cảm thấy hơi sai sai, cậu đáp trả: "Không cần anh lo."

Thịnh Tuy muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn giao hết gói gấm và sách vào tay Quý Duy Tri. Anh lại mò mẫm trong túi một lúc, tiếp đó đặt tay vào trong túi áo khoác của Quý Duy Tri rồi mới rời đi.

Cách lớp áo khoác nên cậu thực sự không cảm nhận được gì. Quý Duy Tri chỉ nghĩ vừa nãy hai người kề sát rồi không cẩn thận làm rơi đồ mà thôi.

Bóng dáng của người đàn ông chìm trong màn mưa. Ánh mắt của Quý Duy Tri dính chặt trên cái bóng mờ ảo màu đen nọ, cho đến khi anh hoàn toàn biến mất nơi khúc giao mới hoàn hồn.

Cậu đút hai tay vào túi áo. Có lẽ thấy như này ngốc quá nên Quý Duy Tri lại rút tay ra, điều chỉnh tốt nét mặt, chuẩn bị gõ cửa.

Trong khoảnh khắc khi giơ tay, Quý Duy Tri nhìn thấy bảy viên kẹo cứng nằm trong lòng bàn tay mình.

Giấy gói kẹo màu đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím. Chúng chợt xuất hiện trong tầm mắt cậu, đặt chung một chỗ trông cực kỳ giống kính vạn hoa mà cậu thích nhìn nhưng mãi chẳng nhìn trọn thuở thơ bé.

***

Thuận Tụng Thương Kỳ

Không sai, tên chương thật sự là kẹo. Các bạn chỉ có một viên nhưng nhóc Duy Tri có tận bảy viên.

***

Pass chương 10:

1. Nhà máy dầu trẩu của Thịnh Tuy tên là gì?

2. Tác giả của bài thơ dưới đây là ai?

Sương giăng mờ trên ngõ Tạm sương

Ngõ rất cụt mà lòng xa thẳm

Ngõ bảy thước mà lòng muôn dặm

Thương một đời đâu phải tạm thương.

Pass ghép từ đáp án của hai câu hỏi trên, không dấu, không cách, không viết hoa.