Hôm sau, cô cố tính chờ Đinh Tuyết và Giai Kỳ đi hết, để lại một mình cô và Tú Linh ở trong phòng. Cô lấy hết can đảm tiến lại gần Tú Linh bắt chuyện.
“Tú Linh này, cũng còn lâu mới nhập học. Tớ, cậu với Đinh Tuyết tuần sau đi chơi với nhau nhé?” Cô đặt tay mình lên trên cánh tay Tú Linh.
Tú Linh lườm cô, hất phăng cánh tay của cô ra rồi quát. “Tôi không thích đi chơi với các người, đặc biệt là cậu. Cho nên là đừng tỏ ra thân thiết với tôi, tôi cảm thấy ghê tởm vô cùng.”
Cậu ta cầm quyển sổ trên tay rồi đi ra khỏi phòng, mặc cho cô bàng hoàng về hành động của Tú Linh. Cô cố chấn an rằng chắc Tú Linh sợ tiếp xúc với người lạ nên cậu ấy mới như vậy. Cô mang một mớ suy nghĩ trở lại giường. Một lúc sau có tiếng chuông reo khiến cô choàng tỉnh.
“Em ở đó có ổn không? Bạn cùng phòng đối xử tốt với em không? Thời tiết ở đó có khắc nghiệt lắm không? Em có thiếu gì không anh mua gửi cho em nhé? V.v…” Một loạt câu hỏi vô cùng nhức đầu của ông anh quá nuông chiều cô em gái này.
“Em ổn mà. Bạn bè ở đây đối xử rất tốt với em. Thời tiết vô cùng dễ chịu. Và em không thiếu cái gì hết. Cho nên là anh đừng có lo nữa, nhé?”
“Nhưng anh vẫn lo lắm.”
“Lo thì kiếm việc gì đó làm đi. Em bận rồi, cúp máy đây.”
Cô cúp máy cái rụp khiến cho Vĩnh Thần càng lo lắng cho cô hơn. Vì thế anh quyết định thu xếp công việc để bay sang Bắc Kinh thăm cô em gái của mình.
Phía Tử Kỳ.
“Ba à, con muốn sáng chế ra robot, con muốn theo đuổi đam mê của con. Ba đừng ép con theo nghề kinh doanh của ba nữa.”
“Nhưng con là cháu đích tôn của gia đình chúng ta. Con không làm thì ai làm đây?”
“Còn Viên Viên đó, em ấy đang học kinh doanh đó thôi.”
“Nhưng con bé đấy chẳng có máu mủ ruột thịt gì với nhà ta cả.”
“Nhưng con không muốn tiếp quản công ty của ba, con chỉ muốn theo đuổi đam mê của con thôi.”
“Thôi được rồi. Con không tiếp quản cũng được.” Ba Tử Kỳ thở dài.
“Thật sao ạ?”
“Với một điều kiện.”
“Điều kiện? Điều kiện gì ạ?”
“Sau khi con tốt nghiệp, nếu con giành được giải quốc tế về chế tạo robot ba sẽ cho con theo đuổi đam mê. Và đương nhiên, việc tiếp quản công ty ba sẽ cho Viên Viên lên làm, dù gì con bé cũng rất giỏi và rất trung thực. Nhưng, nếu con không giành được giải thì bắt buộc phải quay về đây tiếp quản công ty cho ba.” Ông khẳng định.
“Con nhất định… À không. Con chắc chắn sẽ lấy được giải quốc tế về cho ba.”
Quay lại phía bên Vĩnh Hi.
Cô còn khá buồn lòng về Tú Linh, cô không muốn phải xa cách bạn bè, cô rất muốn tạo nhiều kỷ niệm đẹp với bạn bè của cô. Nhưng chắc suy nghĩ này đã tan biến ngay từ khi Tú Linh nói những lời tổn thương ấy với cô.
Một lúc sau, Đinh Tuyết cùng Giai Kỳ trở về phòng. Hai người thấy cô nằm ủ rủ trên giường liền biết chuyện gì vừa mới xảy ra. Đinh Tuyết lại an ủi bạn mình.
“Có gì mà phải buồn chứ? Tú Linh tính tình khó ưa đấy xưa giờ là vậy rồi. Cậu ấy chẳng muốn làm bạn với ai hết, chỉ muốn lủi thủi một mình như vậy quài thôi. Cho nên là cậu cứ mặc kệ cậu ấy đi, đừng quan tâm gì nhiều đến.”
“Cảm ơn cậu.” Cô liền lấy lại tinh thần vui vẻ. “Hai cậu mới đi đâu về thế?”
“Tụi tớ mới đi ‘hành hương’ về.”
“ ‘Hành hương’?”
“Nói cho dễ hiểu là tụi tớ mới đi ngắm trai về.”
“Nghe thú vị thế.”
“Cậu muốn đi không? Ngày mai sẽ có nhiều hơn cho tụi mình ngắm tiếp đó.”
“Thật á? Vậy cũng được.”
“Thế chốt 9 giờ sáng mai nhé.”
“Ok.”
Sáng hôm sau.
Ba người tụi cô kéo nhau ra sân bóng rổ. Ra là ‘hành hương’ của các cậu ấy là ngắm mấy anh khóa trên chơi bóng rổ với nhau. Và bất ngờ thay, trong số những người chơi ở đó cũng có Chu Tư Việt. Anh thấy cô liền chạy đến gần cô.
“Lại gặp em nữa rồi.”
“C-chào anh. Anh cũng chơi bóng rổ nữa à?”
“Hôm nào rảnh anh mới chơi thôi. Còn em? Sao em ở đây thế? Ra đây ngắm mấy anh khóa trên đấy à?”
“À, em có chút tò mò nên ra đây xem thử. Cũng không ngờ gặp anh ở đây.”
Có vài người ở sân kêu réo tên anh.
“Thôi anh vào chơi tiếp đây, lát nói chuyện sau nhé.”
Nói rồi anh vô lại sân chơi tiếp. Đinh Tuyết và Giai Kỳ nhìn cô há mồm nãy giờ mà thán phục.
“Cậu đỉnh thật đấy Vĩnh Hi. Biết bao nhiêu người muốn làm quen với anh ấy mà không được, cậu mới vào trường liền nói chuyện với anh ấy đến tận lần thứ ba rồi.”
“Add cả wechat nữa.” Cô khoe.
“Thật á? Hai người tiến triển nhanh tới vậy rồi hả?” Đinh Tuyết bất ngờ.
“Chỉ là anh ấy muốn giúp đỡ tớ khi học ở đây thôi mà. Các cậu đừng nghĩ gì bậy bạ đấy nhé.” Cô cảnh cáo.
“Haiz, người ước muốn có mà chẳng được. Còn cậu thì… quá nhiều điều may mắn đến với cậu rồi. Đáng ra cậu phải tiếp tục làm người giải cứu trái đất chứ không phải ngồi đây ‘hành hương’ với tụi tớ đâu Lâm Vĩnh Hi ạ.”
“Cậu nói làm như tớ giải cứu trái đất thiệt vậy á.”
“Cậu có để mấy mấy người kia nhìn cậu nãy giờ không?” Giai Kỳ thì thầm nhỏ với cô.
Cô ngước lên nhìn xung quanh một lượt liền đáp. “Thấy, sao thế?”
“Họ đều là người muốn được Chu Tư Việt bắt chuyện đấy.”
“Thật vậy á?” Cô bất ngờ.
“Tớ đoán chắc vài người trong số đó đang nói xấu cậu. Còn lại là ngưỡng mộ cậu đó.”
“Sao cậu biết?”
“Làm sao Giai Giai của chúng ta không biết được cơ chứ?” Đinh Tuyết lên tiếng.
“Là sao?”
“Hôm bữa cậu nhớ tớ có nhắc tới tên Sở Tiêu không?”
“À có. Sao thế?”
“Anh ta là bạn trai của Giai Kỳ đấy.”
“Thật hả?”
“Chứ gì nữa. Anh ấy cũng bằng tuổi với Chu Tư Việt, cũng học Khoa học kỹ thuật luôn. Hai người họ vừa là cặp bạn thân vừa là nam thần của Thanh Hoa này nên được nhiều người theo đuổi lắm. Giai Giai cũng là một trong số đó.”
“Rồi sao nữa?”
“Lúc đó Giai Giai cũng như cậu vậy nè…”
“Thôi cậu đừng kể nữa, tớ ngại lắm.” Giai Kỳ nói.
“Ngại gì chứ? Trước sau gì Vĩnh Hi cũng phải biết thôi.”
“Nhưng mà…”
Đinh Tuyết mặc kệ bạn mình rồi kể cho cô nghe tiếp. “Hai người họ từ đó bắt đầu thân với nhau hơn rồi sau khoảng thời gian tìm hiểu thì hai người cũng đến với nhau. Nhưng có điều là…”
“Là gì thế?”
Đinh Tuyết liếc nhìn Giai Kỳ, ý muốn nói Giai Kỳ hãy kể tiếp đoạn tiếp theo.
“Có điều là anh ấy gặp tai nạn, bị chấn thương khá nặng nên hiện vẫn còn đang hôn mê trong bệnh viện. nên là tớ không thể ăn chơi với các cậu thường xuyên được, tớ phải vào bệnh viện chăm sóc cho anh ấy…” Giai Kỳ bắt đầu tuôn những nước mắt đau lòng.
Vĩnh Hi cô cũng hiểu được phần nào vì cô cũng vừa mới từ cõi chết mà trở lại với thế giới này. Cô ôm Giai Kỳ an ủi.
“Chắc một lúc nào đó anh ấy nghe được tiếng lòng của cậu mà sẽ tỉnh dậy thôi. Tớ từng trải qua cảm giác này nên tớ hiểu rất rõ. Cậu cũng đừng vì thế mà đau lòng quá, anh ấy biết được cũng chẳng vui vẻ mà tỉnh dậy đâu.”
“Cậu… nói thật chứ?”
“Thật mà. Cậu cứ phấn chấn, vui vẻ như lúc cậu nói chuyện với tụi tớ. Cứ tới thăm anh ấy thường xuyên, trò chuyện với anh ấy nhiều rồi một lúc nào đó anh ấy sẽ tỉnh dậy và ở bên cậu thôi.”
“Cảm ơn cậu nhé, Vĩnh Hi.”
Giai Kỳ ôm cô mà òa khóc như đứa trẻ. Đinh Tuyết ngồi kế bên cũng không nổi kiềm lòng mà khóc theo. Mãi lúc sau Giai Kỳ mới bình tĩnh được, cũng đúng lúc Chu Tư Việt chơi bóng rổ xong. Giai Kỳ và Đinh Tuyết biết ý nên chào anh rồi vội đi. Bây giờ chỉ còn mỗi cô và anh.
“Anh tưởng… em sẽ đi mà không chờ anh chứ.”
“Anh đã nói vậy sao em nỡ mà đi được. Mà… có chuyện này không biết em nên hỏi anh không…”
“Chuyện gì thế? Em nói đi.”
“Chuyện về bạn thân của anh ấy, anh Sở Tiêu á anh. Em nghe nói anh Tiêu gặp tai nạn đang hôn mê trong bệnh viện…”
“Chắc em nghe chuyện từ Giai Kỳ, người yêu của Sở Tiêu đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Cậu ấy gặp tai nạn cách đây hai tháng rồi. Cũng may vẫn còn giữ được tính mạng.”
“Ra là vậy. Anh có thể dẫn em đến thăm anh ấy được không?”
“Được thôi? Mà sao em muốn đến thăm thế?”
“À… chuyện cũng khó nói lắm. Đến lúc đó em sẽ kể cho anh nghe, nhé?”
“Không sao. Em không kể cũng được mà. Cuối tuần này anh rảnh, hẹn em cuối tuần này nhé? Anh qua rước em đi.”
“Vâng ạ. Cảm ơn anh trước nha.”
“Em đói không? Anh biết một quán ăn ở gần đây bán ngon lắm.”
“Em không đói, cảm ơn…” Bụng cô đột nhiên reo lên khiến cô ngại đỏ mặt.
“Vậy mà không đói hả? Đợi anh ở đây anh đi thay đồ chút rồi dắt em đi.”
“V-vâng ạ…”
Lúc sau Chu Tư Việt quay lại rồi cả hai người cùng nhau ra quán ăn.
“Đồ ăn ở đây nổi tiếng vì hương vị của nó đó. Đặc biệt là phòng cách có chút hoài cổ, châm thêm vào đó quán này mở cũng được 20 năm rồi.” Anh kể.
“Vậy á? Sao anh biết được quán này mà dẫn em đến đây ạ?”
“Hồi nhỏ mẹ anh thường dắt anh đến đây ăn lắm…”
Anh đột nhiên im lặng khiến cô có chút lo lắng.
“Anh sao thế ạ?”
Anh hơi rơm rớm nước mắt. “Đến lúc anh 7 tuổi thì mẹ anh mắc bệnh rồi qua đời…”
“Hẳn là anh rất nhớ mẹ của anh lắm nên anh mới hay ra đây ăn để ôn lại kỉ niệm ha?”
“Đúng rồi, lúc nào rảnh anh cũng đều ra đây ăn. Mỗi lần ăn ở đây, hình ảnh của mẹ liền chợt về…” Anh phát hiện mình khóc liền lấy tay vội quệt đi nước mắt. “Xin lỗi em nhé, đột nhiên lại kể chuyện buồn của anh ra…”
“Không sao đâu ạ. Em có thể hiểu được mà.”
“Cảm ơn em.”
Đồ ăn đúng lúc được mang lên.
“Trông hấp dẫn quá.”
“Em ăn thử đi.”
Cô vừa cầm đôi đũa lên liền có một bàn tay từ phía sau chộp lấy tay cô.