Lúc máy bay cất cánh đến một độ cao an toàn Chu Phàm mở điện thoại search thông tin về công ty của Tần Yến Trì, không phải cậu nói dối anh lúc biết đến công ty, mà thực sự biết của cậu ý chỉ trên mặt chữ. Bằng tốt nghiệp thuộc ngành làm đẹp nên cậu ít nhiều đều đã từng nghe qua tên các thương hiệu hay công ty nổi tiếng về trang phục, phụ kiện và trang sức, tất nhiên trong đó có thương hiệu của anh, qua những lời tâng bốc của giáo viên đối với thương hiệu Happy này nó khiến cậu có ấn tượng nhất trong các hãng.
Thông tin trên mạng không khác những gì cậu đã được từ nghe những người xung quanh nhiều lắm, chỉ có một điều làm cậu bất ngờ đó là không ai biết người đứng đầu của thương hiệu là ai, thường nếu mà có chuyện gì cần anh lộ diện đều bị thay thế bằng một nhân viên cấp cao. Đó là dành cho từ khoá thương hiệu, còn nếu người ta thay thương hiệu bằng công ty thì trang mạng sẽ cho ra kết quả khác và hiển thị tên người đứng đầu là anh.
Anh là con trai chủ tịch cũ trước đây, khi thừa kế công ty này nó chỉ có các chi nhánh trong nước nhưng từ khi anh lên làm lãnh đạo đã mở rộng chi nhánh ra toàn cầu. Anh cũng rất nổi tiếng trong bảng giá trị nhan sắc được CĐM bình chọn, vừa có tài vừa có sắc, quan trọng nhất là rất giàu. Anh giống như tổng tài bước ra từ truyện mà biết bao cô gái mơ ước vậy.
"Sở hữu nhiều mỏ thế mà không thấy mệt à?" cậu lẩm bẩm rồi ấn tắt điện thoại.
Đầu tựa lên cửa sổ, cậu nhìn chăm chú mấy đám mây trắng bồng bềnh mềm mại như kẹo trong nền xanh mới mộng mơ xinh đẹp làm sao.
Ngồi ngẩn người để suy nghĩ bay xa một lúc thì điện thoại trong tay cậu rung lên, cậu không mở lên liền mà nhìn qua bên cạnh, mái tóc xanh nổi bật cùng với chiếc bịt mắt ngủ màu xanh với hình cặp mắt ếch lồi, ừm.. Rất xấu xí. Mà người dùng nó không ai khác ngoài Chu Giai Giai, từ lúc lên máy bay đã đeo nó vào rồi ngủ ngon lành. Nhìn một hồi rồi cậu thở dài:
"Trẻ con cũng tốt, khỏi lo nghĩ nhiều."
'Chuyện này hơi khó nghĩ nên chắc cứ từ từ đi.' cậu nhắm mắt đặt tay lên tim cảm nhận từng nhịp. Từ khi tạm biệt anh ở sân bay đã thế rồi, theo cách người ta nói chắc là trống rỗng hoặc không nỡ, chắc vậy, cậu không hiểu chuyện này lắm.
Đang muốn tìm cách biểu đạt đúng nhưng mà cậu không thể tập trung khi điện thoại cứ rung lên làm rối loạn suy nghĩ trong đầu cậu.
"Charles?" khi thấy tin nhắn của tên này cậu có hơi nghi ngờ, nếu cậu nhớ không nhầm thường những khoảng thời gian này trước đây tên này sẽ phải bận rộn với việc luyện tập đua xe dưới giám sát của quản lí.
Charles: [Buổi sáng tốt lành.]
Charles: [Thân ái à, cậu có nhớ tôi không?]
Charles: [Nếu nhận được câu trả lời của cậu sẽ khiến tôi vui hơn đấy.]
Charles: [Thân ái? Cậu đâu rồi? Sao đến cả tiểu Giai cũng không trả lời tôi?]
......
Khoé miệng cậu giật giật, phía dưới còn rất nhiều tin nhắn nhưng cậu không đọc tiếp mà đã lướt xuống trả lời.
Chu Phàm: [Có việc gì thì nói.]
Chu Phàm: [Tôi đang trên máy bay.]
Charles: [!!!]
Charles: [Cuối cùng cậu cũng trả lời tôi rồi!]
Charles: [Cậu không biết tôi đã chờ đợi trong vô vọng đến thế nào đâu!]
Charles: [Nhưng chờ đợi cậu lại là niềm hạnh phúc của tôi ❤️]
Chu Phàm: [Nhiều chuyện.]
Chu Phàm: [Có việc thì nói mau.]
Chu Phàm đã quá quen với cách nói này rồi, lúc nào cũng tự lọc mấy từ không muốn đọc ra.
Charles: [Cậu gấp thế làm gì?]
Charles: [Sao cậu không hỏi thăm tôi gì hết vậy?(・ัω・ั)]
Nhìn câu trả lời không vào vấn đề, cậu day day trán.
Chu Phàm: [3.]
Charles: [Này này!]
"Haha.. Sao cậu ấy vẫn thiếu kiên nhẫn thế chứ?" Trên một khán đài đua xe, Charles cười lộ rõ hàm răng trắng.
Chu Phàm: [2.]
Charles: [Từ từ.]
Charles: [Cho tôi địa chỉ nơi cậu ở tại Tự Do đi.]
Đọc dòng này trên đầu cậu hiện thêm mấy dấu hỏi chấm.
Chu Phàm: [Để làm gì?]
Charles: [Thì cậu cứ đưa đi.]
Chu Phàm: [?]
Charles: [Tôi không ăn trộm gì đâu mà cậu lo!]
Chu Phàm: [Tôi cũng không lo chuyện đó.]
Chu Phàm: [Nói lí do đi rồi tôi đưa.]
"Thiệt tình, cũng chỉ có cậu mới vậy." tay Charles tiếp nhận mũ bảo hiểm của người bên cạnh đưa.
"Thôi thì nói đại lí do để còn lên đường đua nào." Tầm mắt Charles nhìn đoạn đường đua rộng lớn trước mặt rồi lại cúi đầu nhắn.
Charles: [Quà.]
Chu Phàm: [À.]
Charles: [Nhanh lên! Còn à cái gì nữa.]
Chu Phàm: [Do cậu không nói rõ ngay từ đầu làm gì!]
Charles: [Do tôi à, quà thì phải bất ngờ chứ! Đưa địa chỉ được chưa?]
Chu Phàm: [Tự Do.]
Charles: [?]
Charles: [Tôi biết cậu ở Tự Do rồi!!]
Charles: [Thứ tôi hỏi là địa chỉ chi tiết!]
Chu Phàm: [Tôi đã nói xong đâu:))?]
Chu Phàm: [Thành phố Ẩm Thực - khu T1 - Đoạn đường tấc đất tấc vàng (Này cậu cứ đi hỏi mấy người bên đường là biết) - Nhà số 119.]
Charles: [Sao cậu không nói hết một lần đi?]
Charles: [Cậu nói đang trên máy bay mà, đang đi đâu sao?]
Chu Phàm: [Có việc.]
Charles: [Cả tiểu Giai cũng đi đúng không?]
Charles: [Nếu vậy khi nào cậu về?]
Chu Phàm: [20.]
Charles: [Hmm, được thôi!]
Chu Phàm: [Được gì?]
Charles: [Không có gì.]
Charles: [Hoàn thành mục tiêu.]
Charles: [Tôi đi đua đây, tạm biệt thân ái 💋]
Chu Phàm: [Cút!]
Charles: [Tôi tổn thương đấy.]
Nhìn dòng cuối cùng rốt cuộc cậu không nhịn được nữa mà tắt luôn.
"Ai nha, cậu ấy xem mà không thèm trả lời mình luôn." Charles bỏ điện thoại vào túi sau năm giây chờ đợi, rất rõ ràng, cảnh này quá quen thuộc đến nỗi chẳng cần đợi làm gì cho tốn thời gian.
"Chúng t đi được chưa?" nhân viên đường đua xun xoe trước mặt hắn ta. Xung quanh bắt đầu hỗn loạn từ khi có người nhìn thấy hắn
"Được rồi, tôi dùng xe số 7." hắn bỏ lại câu đấy rồi xuống đường đua, tiếng hò reo bùng nổ giây phút hắn xuất hiện.