Mấy chữ học viện tâm lý này bị Lý Tích Thần đọc tới đọc lui, đọc đến tận khi tắt máy tính thẫn thờ trở về phòng.
Thạc sĩ Đại học Bình Xuyên, tiến sĩ Viện Khoa học Trung Quốc, bây giờ còn là giáo viên của Học viện tâm lý.
Hẳn là anh đã rất hiểu tình huống của mình nhỉ?
Cách nói chuyện của anh giống hệt Kỳ Mân, cũng xuất phát từ thiện ý đối với một bệnh nhân chăng.
Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, có ai khi người xa lạ đòi ôm sẽ vỗ về an ủi, còn dịu dàng dùng từ ngữ trấn an.
Câu nói kia làm cô nhớ rất lâu- khổ sở chỉ có một đêm, qua đêm nay, phải sống thật tốt.
Sự dịu dàng, lịch sự, tất cả thiện ý mà anh thể hiện khi ở bên cô dường như đều để lại dấu vết.
Lý Tích Thần nghĩ, sao không hỏi sớm một chút.
Sao cô có thể coi sự lương thiện của người khác là hảo cảm.
-
Ban đêm Lý Tích Thần ngủ không ngon, ngày hôm sau đi gặp Trịnh Vân Phàm cô chẳng có chút tinh thần nào, khiến Trịnh Vân Phàm hoảng sợ.
"Cậu như thế này là bệnh cũ tái phát à?" Trịnh Vân Phàm đi một vòng bên cạnh cô, khẩn trương muốn kéo cô đến bệnh viện kiểm tra, Lý Tích Thần trừng anh ấy, "Tớ không có bệnh."
"Đó cũng đâu phải nhà cậu." Lý Tích Thần tâm trạng không tốt, gọi một ly cà phê.
Lá cây cuối thu nhuộm cho cả thành phố một tầng màu vàng.
Cô ngồi trong cửa hàng chán đến chết, Trịnh Vân Phàm kể rất nhiều chuyện hài cũng không thể đổi lấy khuôn mặt tươi cười của cô.
Khi anh ấy nói đến câu chuyện thứ mười, Lý Tích Thần bất đắc dĩ nói: "Bỏ cuộc đi."
"Vậy cậu phải nói với tớ xem cậu xảy ra chuyện gì đi chứ?" Trịnh Vân Phàm nói: "Khi còn bé, cậu là một cô bé năng động, nhìn hiện tại mà xem, thật vất vả mới khá lên một chút, một đêm thôi lại trở về như trước rồi."
"Không sao." Lý Tích Thần nói.
"Sao lại không sao?" Trịnh Vân Phàm liếc mắt: "Bây giờ mặt cậu đều đang viết- tôi rất bi thương."
Lý Tích Thần: "..."
Anh ấy quấn lấy Lý Tích Thần, Lý Tích Thần đứng dậy muốn đi, anh ấy lập tức sợ hãi rút lui, "Được rồi, tớ không hỏi, cậu ngồi ở đây một lát đi."
"Cho nên hôm nay ra ngoài, chỉ đơn thuần là để uống cà phê?" Lý Tích Thần giơ ly cà phê trong tay lên, "Rảnh rỗi à?"
"Còn có bánh ngọt nha." Trịnh Vân Phàm nói: "Bánh ngọt nhà Katerina rất nổi tiếng, đừng nói với tớ cậu không biết."
Lý Tích Thần đương nhiên biết, nhưng đến đây luôn nhớ tới Lục Tư Việt.
Khi anh đọc từ Katerina cô luôn cảm thấy anh rất có sức hút.
Lý Tích Thần ngồi ở đó hồi lâu, đợi đến khi uống xong một tách cà phê mới chậm rãi hỏi: "Nếu người cậu thích không thích cậu thì sao?"
Trịnh Vân Phàm thiếu chút nữa phun ra ngụm cà phê, vội cầm khăn giấy lau khóe miệng, "Sao? Cố Từ lại nói gì với cậu?"
Lý Tích Thần ấn ấn mi tâm: "Không có gì."
Tìm đứa bạn là trai thẳng hỏi chuyện yêu đương, có lẽ cũng là một điều sai lầm.
Cô chẳng qua chỉ là bệnh tình nguy cấp nên tìm bừa bác sĩ mà thôi.
"Theo đuổi đi." Trịnh Vân Phàm đưa ra ý kiến cho cô, "Theo đuổi một người không được vậy thì đổi người khác là được rồi."
Lý Tích Thần: "..."
Trịnh Vân Phàm hỏi có phải là người ở đối diện nhà cô không, Lý Tích Thần giữ im lặng không nói nữa.
Có lẽ là vẻ mặt của cô quá bi thương, Trịnh Vân Phàm cũng không dám gây rối thêm.
Sau đó khi đưa cô về, Trịnh Vân Phàm vỗ vỗ bả vai cô, "Có gì không hiểu cứ hỏi, đừng một mình suy nghĩ lung tung."
Lý Tích Thần trầm mặc hai giây: "Biết rồi."
Ngày hôm nay toàn bộ công việc đều dừng lại, hoàn toàn không còn hứng thú như ngày hôm qua.
Ban đêm ôn lại mấy tập "Cái chết không tự nhiên" rồi uống thuốc mới miễn cưỡng ngủ được.
Cô vốn tưởng rằng phải mất một thời gian rất dài sẽ không giao tiếp với Lục Tư Việt, nhưng không ngờ hai ngày sau lại nhận được wechat của Lục Tư Việt.
Bắc Thành tiếp tục bước vào mùa mưa sau một thời gian ngắn nắng đẹp.
Mưa tí tách rơi cả một đêm, quấy nhiễu giấc mơ của người ta.
Buổi sáng Lý Tích Thần cố gắng chống đỡ dậy rửa mặt xong thì ngồi trong phòng khách vẽ tranh, ngồi mệt rồi sẽ ra sô pha ngồi xem điện thoại di động, hai phút trước có một tin nhắn mới.
[Lu: Có ở nhà không? Có thể giúp tôi một việc không?]
Lý Tích Thần suy nghĩ hai giây, đang định trả lời thì cuộc gọi wechat đã gọi tới.
Cô hắng giọng một cái mới nghe máy, giọng rất thấp: "Alo?"
"Lý Tích Thần." Lục Tư Việt gọi tên cô, mang theo sự lưu luyến nói không nên lời, còn có ý cười nhẹ nhàng bị anh ép xuống: "Hôm nay em có rảnh không?"
Ngón tay Lý Tích Thần gãi gãi chân, "Chuyện gì vậy?"
Lục Tư Việt nói: "Trong trường có việc gấp, sau khi hạ cánh cần về trường trước, cho nên không có cách nào về nhà, nhưng tôi có một phần văn kiện để ở nhà, nếu em không bận, có thể đưa tới giúp tôi không?"
Lý Tích Thần hỏi: "Đưa đi đâu?"
"Sân bay thủ đô." Lục Tư Việt nói: "T3."
"Khoảng mấy giờ?"
"Tôi sẽ gửi thông tin chuyến bay cho em."
"Còn có văn kiện." Lý Tích Thần nói: "Tôi không biết văn kiện của anh ở đâu."
"Phòng sách." Bên chỗ Lục Tư Việt có chút ồn ào, chắc là đã vào sân bay, một hồi lâu tiếng ồn ào bên kia mới biến mất, đoán chừng là đi tìm một nơi yên tĩnh, "Bây giờ em cầm chìa khóa đến nhà tôi, tôi nói cho em biết."
Lý Tích Thần lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra, "Được."
Trong khoảng thời gian cô đi ra ngoài, không ai nói chuyện nữa.
Trong sự bình tĩnh này mơ hồ có sóng lớn gợn lên.
Đây là lần đầu tiên cô vào nhà Lục Tư Việt, sau khi anh dọn đến đã trang hoàng một thời gian, đổi thành phong cách mình thích, màu sắc rất đơn điệu.
Từ cuộc sống hàng ngày của anh sẽ nghĩ rằng anh không phải người hợp với loại sắc thái này.
"Sau khi vào nhà, căn phòng thứ hai bên tay trái là phòng sách." Lục Tư Việt không nhanh không chậm nói: "Văn kiện ở hàng thứ ba trên giá sách của phòng sách."
Phòng sách của anh cũng rất sạch sẽ, tất cả tư liệu và sách đều phân loại cất kỹ càng.
Lý Tích Thần chỉ nhìn lướt qua, thấy rất nhiều sách liên quan đến tâm lý học.
Trên bàn còn có tài liệu giảng dạy của anh.
Cô đứng ở cửa, dựa vào bức tường trơn nhẵn, tấm lưng thon gầy bởi vì mượn lực tựa vào khung cửa nên bị đè hơi đau, nhưng cô hồn nhiên không phát hiện ra.
Cô im lặng vài giây.
Một lát sau, cô thấp giọng nói: "Thầy Lục."
Đây là lần đầu tiên cô gọi anh bằng cái tên này, trước kia nghe Cố Từ nói đùa, nghe học sinh của anh vừa trêu chọc vừa nghiêm túc gọi, dường như cô chưa từng gọi tên anh.
Lúc đầu chỉ gọi anh hàng xóm, sau đó thì không gọi gì.
"Hả?" Lục Tư Việt dịu dàng đáp.
Lý Tích Thần dừng một chút mới nói: "Tôi muốn hỏi anh một vấn đề."
"Em nói đi."
"Anh học chuyên ngành gì?"
Đầu bên kia điện thoại dừng lại hai giây, sau đó là một tiếng cười khẽ, anh nói: "Em đã vào phòng sách của tôi rồi, nhìn thấy tôi có nhiều sách như vậy, em cảm thấy tôi học cái gì?"
Sau đó anh lại tự hỏi tự đáp: "Là tâm lý học, sao đột nhiên lại tò mò chuyện này?"
Lý Tích Thần giơ mu bàn tay lên lau nước mắt, cũng cười cười: "Không có gì."
Cô dựa theo hướng dẫn của Lục Tư Việt tìm được văn kiện, là một văn kiện nghiên cứu thảo luận liên quan đến tâm lý học, có quá nhiều danh từ cô xem không hiểu lắm.
Cô nghe được tiếng radio yêu cầu lên máy bay, bèn thúc giục Lục Tư Việt cúp điện thoại gửi thông tin chuyến bay cho cô.
Lục Tư Việt trước khi cúp điện thoại nói: "Đến lúc đó gặp lại."
Lý Tích Thần cũng cúi đầu đáp: "Được."
Lúc này giọng nói của cô nhẹ hơn nhiều so với lúc mới nhận điện thoại.
Cô đứng trước cửa nhà Lục Tư Việt, nhìn tin tức chuyến bay của Lục Tư, trả lời: [Mong anh, bình an đến nơi.]
[Lu: Được.]
-
Buổi trưa Lý Tích Thần tùy tiện ăn một chút, tranh thủ thời gian ra ngoài đón xe đưa văn kiện cho Lục Tư Việt.
Lúc ngồi ở trên xe còn có chút thấp thỏm, tâm tình cứ như tình nhân xa cách lâu ngày mới gặp lại, vô cùng muốn gặp mặt, nhưng cũng sợ nhìn thấy sẽ có cảm giác xa lạ.
Rõ ràng mới xa nhau ba ngày, nhưng trong lúc Lục Tư Việt không biết, Lý Tích Thần đã một mình suy nghĩ lung tung bao nhiêu thứ.
Cô thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến lòng tốt của anh chỉ để chữa lành cho cô, và anh sẽ làm như vậy với mọi bệnh nhân.
Đặc biệt là khi bác sĩ đối với bệnh nhân trời sinh đã có ý muốn bảo vệ.
Nhưng từ đầu đến cuối anh lại chưa từng nghĩ tới giấu diếm, anh thẳng thắn bộc lộ nghề nghiệp của mình với cô.
Anh cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn.
Trong lòng Lý Tích Thần thoải mái hơn rất nhiều.
Không phải tất cả những người học tâm lý đều là bác sĩ tư vấn tâm lý.
Lục Tư Việt chỉ là một giáo viên.
Trong lúc cô miên man suy nghĩ, xe taxi đã đến T3.
Mặc dù đúng giờ, nhưng khi cô đến T3, máy bay của Lục Tư Việt còn chưa hạ cánh.
Màn hình lớn ở sân bay cho thấy máy bay của Lục Tư Việt còn mười phút nữa mới tới nơi.
Cô đứng ở nơi đó chờ một cách buồn chán, sân bay người đến người đi, đến đón người cũng không ít.
Máy bay vừa hạ cánh, Lý Tích Thần đã nhận được tin nhắn của Lục Tư Việt: [Sắp tới rồi.]
Cô lạnh lùng trả lời ừ.
Thật ra là không biết nói cái gì.
Không ngừng có người đi ra, cô kiễng chân chờ ở đó, có không ít người đến đón chuẩn bị hoa, so sánh ra, cô chỉ mang theo phần văn kiện có vẻ có chút keo kiệt.
Cũng không biết vì sao, cô đứng ở chỗ này lại có một loại ảo giác như đang đón bạn trai.
Có lẽ là mật độ của các cặp tình nhân xung quanh quá cao, khiến cô sinh ra ảo giác.
Cho dù đám đông chen chúc, vẫn rất dễ nhận ra Lục Tư Việt.
Trong khoảnh khắc anh đứng lên thang cuốn đi xuống, Lý Tích Thần đã nhìn thấy anh đứng trong đám người.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng.
Bởi vì dáng người đẹp, ngay cả áo sơ mi trắng cũng lộ ra vẻ nổi bật.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt cô nheo lại, nhiệt tình vẫy vẫy tay với anh.
Sau khi vẫy tay xong mới cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng buông xuống, không nghĩ tới Lục Tư Việt đứng ở đằng kia cũng vẫy vẫy tay với cô.
Bọn họ ở sân bay nhốn nháo, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nhau.
Lúc này Lý Tích Thần mới cười chào hỏi anh.
Thật ra cô không muốn cười, muốn giả bộ lạnh lùng một chút, hoặc là chất phác một chút.
Nhưng vừa nhìn thấy anh, lại không khống chế được khóe miệng cong lên.
Lý Tích Thần cũng không ý thức được.
Khi đó cô lộ ra đôi mắt đầy ánh sáng đã lâu không xuất hiện.
Đôi mắt cong lên với nụ cười, tỏa sáng như một ngôi sao.
Lục Tư Việt nhìn thấy hình ảnh này, anh không nhịn được cầm di động chụp một tấm.
Giả vờ là đang trả lời tin nhắn, nhưng ống kính nhắm chuẩn về phía cô.
Đó là một bức ảnh chụp rất đẹp.
Nếu để cho người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ nói đây có lẽ là kỹ thuật chụp ảnh ngang với nhiếp ảnh gia, so với kỹ thuật chụp ảnh của Lý Tích Thần tốt hơn nhiều, cho dù là ánh sáng hay là kết cấu, đều chụp được ra một sự quyến rũ cực kỳ lớn.
Lục Tư Việt tới chỗ cô thì cất điện thoại vào, quen thuộc hỏi: "Đến lúc nào?"
Lý Tích Thần nói: "Không bao lâu."
Cô đưa tài liệu cho anh, cẩn thận hỏi: "Chắc không cầm nhầm chứ?"
Lục Tư Việt gật đầu: "Là phần này."
Lý Tích Thần cuối cùng cũng yên tâm, sau khi thả lỏng trông có chút đáng yêu, nhìn đến lòng người nhộn nhạo.
Lục Tư Việt tiện tay vuốt tóc cô, làm cho tóc cô hơi rối, thừa dịp cô còn chưa kịp phản ứng thì nói: "Lại gầy rồi."
Lý Tích Thần trừng to mắt, "Không có."
Lục Tư Việt cười: "Có phải không ăn cơm đàng hoàng không?"
Lý Tích Thần: "Ăn rồi."
Bọn họ vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài, đẩy cánh cửa cuối cùng ra, Lục Tư Việt rùng mình một cái, nhịn không được nói: "Bắc Thành hạ nhiệt nhanh thật."
"Đúng vậy." Lý Tích Thần nói: "Mưa ba ngày rồi."
"Vậy em có mang ô không?" Lục Tư Việt hỏi.
Lý Tích Thần lấy từ trong cặp sách ra hai cái ô, "Chuẩn bị cho anh một cái."
Lục Tư Việt nhìn cô, không khỏi bật cười, "Rất chu đáo nha."
Lý Tích Thần bị khen đến ngượng ngùng, chỉ có thể trầm mặc.
Nhưng sau khi im lặng, chủ đề lại quay trở về bữa ăn: "Hôm qua em đã ăn gì?"
Lý Tích Thần: "..."
"Tối hôm qua có phải không ăn cơm không?" Giọng Lục Tư Việt dịu dàng, đứng đó cầm ô cô đưa, hai người đứng bên cạnh lối ra nói chuyện phiếm.
Bị nói trúng nên Lý Tích Thần không dám trả lời, ánh mắt không yên.
"Trưa nay ăn chưa?" Lục Tư Việt lại hỏi.
Lý Tích Thần gật đầu: "Ăn rồi."
"Được." Lục Tư Việt mở ô, "Buổi tối lúc về sẽ mang cơm cho em."
Lý Tích Thần: "Ồ."
Sau đó Lục Tư Việt hỏi cô: "Biết lái xe không?"
Lý Tích Thần dừng vài giây: "Có bằng lái xe..."
Trình độ là gần như chưa từng chạy trên đường.
Lục Tư Việt bất đắc dĩ: "Vốn muốn em lái xe tôi về, hay là thôi đi."
Anh cầm chiếc ô kia, đặt vali ở lối ra, kéo lấy Lý Tích Thần vẫn còn mơ hồ, ngón tay vừa vặn đặt trên cổ tay cô, cách một lớp vải nhưng đã đủ làm Lý Tích Thần kinh ngạc.
"Làm... làm gì vậy?" Lý Tích Thần hỏi.
Trong tay anh là một chiếc dù đơn, anh cao lớn như vậy che một mình còn thấy hơi nhỏ, càng không nói đến hai người, nhưng anh lại bảo vệ cô cẩn thận, không để cho một giọt mưa rơi trên đầu cô.
Ngược lại vai và tóc của anh đều bị ướt một chút.
Anh cười với vẻ không để ý, "Tiễn em."
Gần sân bay có rất nhiều taxi, tiện tay gọi một chiếc, Lục Tư Việt nhét cô vào hàng ghế sau rồi đóng cửa xe lại.
Còn anh thì che ô tùy tiện, cũng không quan tâm trên người ướt bao nhiêu, nhét một trăm vào xe taxi, báo tên tiểu khu của bọn họ, bảo đối phương nhất định phải đưa Lý Tích Thần đến nơi an toàn.
Tài xế đáp một tiếng, Lục Tư Việt mới trở lại lối ra tránh mưa.
Nhưng trên người đã ướt một nửa.
Ngồi trên xe, tài xế còn trêu chọc: "Cô gái, bạn trai cô thật tốt."
Lý Tích Thần đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Tư Việt, mới đánh được chữ "cũng tạm" thì bị tài xế trêu chọc như vậy, trượt tay gửi tin nhắn đi.
Lục Tư Việt trả lời rất nhanh: [Cái gì cũng tạm?]
[Trần Hi Lý: lúng túng. jpg trượt tay.]
[Lu: Ừ, về nghỉ ngơi cho tốt.]
[Trần Hi Lý: Sao anh lại... dầm mưa thế.]
[Lu: Đã lâu không được cảm nhận mưa ở Bắc thành, muốn giao lưu hữu nghị.]
Lúc ấy trong lòng Lý Tích Thần cảm thấy người này thật thú vị.
Mà Lục Tư Việt đứng ở lối ra sân bay, trên áo khoác là vết mưa chưa khô, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi không khỏi bật cười.
Thật ra chỉ là đột nhiên ngây người thôi.
Con người luôn có những lúc chỉ dựa vào hormone để quyết định hành động.
Vừa rồi chính là điển hình.
Anh chưa bao giờ thích mưa.
Nam Nghi nhiều mưa, có lẽ một năm phải hơn phân nửa thời gian có mưa, quần áo ướt át treo ở ban công mười ngày cũng không khô được, đi xa hơn về phía nam thì chính là biển rộng mênh mông vô bờ.
Bên kia mưa rơi không dứt, mưa Bắc Thành này còn chưa đủ so sánh.
Anh rất ghét cảm giác ẩm ướt trên người, nhưng vừa rồi khi kéo Lý Tích Thần, nhìn cô kinh ngạc trốn dưới tán ô, mà anh lại ở trong mưa, cảnh tượng này có một cảm giác lãng mạn rất khác biệt.
Là cảnh tình nhân ly biệt mà anh nhìn thấy khi đi công tác ở Thượng Hải.
Tựa như chỉ có quan hệ rất thân thiết mới có thể cùng che chung một chiếc ô, cùng dầm một trận mưa.
-
Sau khi tâm trạng Lý Tích Thần tốt lên, làm việc cũng có động lực hơn.
Buổi tối Lục Tư Việt trở về sớm, đưa tới cho cô bánh hồ điệp và kẹo lê cao, nhân tiện còn tặng cô một vật trang trí nhỏ, được điêu khắc từ gỗ, là một món thủ công mỹ nghệ rất đẹp.
Nhưng mà, thứ đầu tiên anh đưa vẫn là bữa tối.
Lý Tích Thần đứng ở cửa, giống như rất nhiều lần khác, cảm ơn anh đã đưa cơm.
Lục Tư Việt cười cười, "Đi ăn cơm đi."
Lần này vẫn giống với hình thức ở chung lúc trước của họ, nhưng hình như lại có thêm chút gì đó không giống.
Tóm lại là bầu không khí mà Lý Tích Thần không hiểu lắm.
Chuyện tìm người tư vấn pháp y đã rất lâu mà vẫn không có tin tức, người cô có thể tìm cũng chỉ có Cố Từ và Trịnh Vân Phàm.
Nhưng lại sợ bọn họ sau khi nghe xong sẽ đòi đến giúp cô rồi ảnh hướng đến công việc, nên vẫn là không hỏi thì hơn.
Nhưng vào một buổi tối nọ khi mở cửa, trạng thái cô hơi bực bội, Lục Tư Việt hỏi cô làm sao vậy, cô không ngừng than thở, "Muốn viết về pháp y, nhưng tôi không quen biết ai cả."
Lục Tư Việt hỏi: "Muốn kiểu nào?"
"Tốt nhất là từng tham gia vụ án hình sự." Lý Tích Thần nói xong tự biết lỡ lời, "Coi như tôi chưa nói gì đi."
Lục Tư Việt cũng không hỏi tiếp.
-
Chớp mắt đã vào tháng 11, mùa thu ở Bắc Thành sắp kết thúc.
Nhiệt độ lạnh đến mức người ta chỉ muốn mặc áo bông vào, nhưng may mà trong phòng vẫn ấm hơn một chút.
Thứ hai Lý Tích Thần đến khoa tâm thần kiểm tra lại đúng hẹn.
Vốn Trịnh Vân Phàm ầm ĩ muốn đi cùng cô, nhưng cô sợ Trịnh Vân Phàm bất ngờ, cho nên nói sai thời gian với Trịnh Vân Phàm, một mình tới bệnh viện.
Đã tới vài lần, cũng coi như quen đường cũ.
Quá trình tái khám diễn ra nhanh chóng, trả lời một số câu hỏi, sau đó điều chỉnh thuốc thích hợp và kết thúc trong vòng chưa đầy hai mươi phút.
Lúc Lý Tích Thần đi ra khỏi hành lang bệnh viện thì ngửi thấy mùi nước khử trùng quen thuộc, không dễ ngửi lắm, thậm chí hơi nồng, cô quan sát bác sĩ và y tá bận rộn xung quanh, lại ngứa ngáy muốn viết về đề tài y tế.
Nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, bộ trong tay này vốn đã sắp hết ý tưởng mà chưa thể hoàn thành được nữa.
Cô cầm thuốc đi ra ngoài, lúc đi tới sảnh lớn tầng một vừa vặn gặp phải một ca cấp cứu, nhân viên y tế vội vàng hoảng hốt đẩy giường bệnh đến phòng cấp cứu, bình thường cô đều thờ ơ.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay cô lại liếc mắt nhìn một cái.
Lúc đầu cô không nhìn thấy khuôn mặt trên giường bệnh, đầu tiên chỉ thấy người này rất quen mắt, nhưng nhớ không ra đã gặp ở đâu.
Nhưng khi cô đang suy nghĩ, khuôn mặt trên giường bệnh đập vào mắt cô- là Hứa Ninh.
Và khuôn mặt quen thuộc đó không ai khác chính là đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm của mẹ cô.