Tinh Cầu Cô Độc

Chương 47: Ngoại truyện 4



Hôn lễ của Lục Tư Việt và Lý Tích Thần được tổ chức vào một ngày mùa xuân nắng đẹp.

Hôn lễ của bọn họ không phức tạp, cũng không mời nhiều người, bởi vì trong nhà đều từng có kinh nghiệm tổ chức hôn lễ, cho nên cơ bản là các phụ huynh giúp đỡ tổ chức.

Lúc Lý Tích Thần chọn áo cưới, Lục Tư Việt đi cùng, chọn một chiếc váy lụa trắng sáng lấp lánh.

Mặc trong đám cưới sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc.

Chỉ là có hơi lộ.

Lục Tư Việt bị chuốc rượu trong tiệc cưới, buổi tối về đến nhà, cả phòng đều là màu đỏ, Lý Tích Thần còn chưa cởi áo cưới màu trắng kia ra, anh đã ôm Lý Tích Thần nằm ở trên giường, ngắm nhìn một hồi lâu.

Lý Tích Thần xấu hổ, cô che mặt: "Thầy Lục, thầy muốn nhìn bao lâu?"

Ánh mắt Lục Tư Việt dần tối lại, buông lỏng cà vạt, không kiềm chế được hôn lấy hôn để.

"Nhìn không đủ." Lục Tư Việt nói chuyện mang theo cơn say nhập nhèm, nghe mà trong lòng ngứa ngáy.

Anh nói: "Cả đời này cũng nhìn không đủ."

Lý Tích Thần đã sớm bị anh hôn đến nỗi không biết nên làm như thế nào.

Rõ ràng đã làm nhiều lần như vậy, hôn nhiều lần như vậy, nhưng mỗi lần Lục Tư Việt đều có thể mang đến sự kinh hỉ mới.

-

Ngôn Thầm sinh con là chuyện khi mùa thu gần đến, thế mà lại sinh ra một đôi thai long phượng.

Bởi vì phát hiện mang thai vào ngày tuyết đầu mùa đông, cho nên đặt tên là Thẩm Tri Đông và Thẩm Tri Noãn.

Lúc trước chuẩn bị hai cái tên là bởi vì không biết sẽ sinh nam hay nữ, không nghĩ tới là thai long phượng, thoáng cái hai cái tên đều được dùng đến.

Lúc bọn họ đến bệnh viện thăm Ngôn Thầm, Lý Tích Thần nhìn em bé nhỏ xíu yêu thích không buông tay.

Một cục nhỏ mềm mại, vừa nhìn đã thấy đáng yêu.

Sau khi trở về, Lý Tích Thần kéo tay Lục Tư Việt lắc tới lắc lui.

Buổi tối lúc Lục Tư Việt nấu cơm cô cũng dính chặt lấy anh.

Ban đêm Lục Tư Việt ghé vào tai cô nói, "Chúng ta sinh em bé đi."

Ánh mắt Lý Tích Thần nhìn loạn.

Cô chọc eo Lục Tư Việt, "Anh nhìn ra hết rồi."

"Chút tâm tư này của em đã viết hết ở trên mặt rồi, làm sao anh có thể không nhìn ra.

Lục Tư Việt cười khẽ.

Vì thế tối nay thầy Lục vô cùng ra sức.

Lý Tích Thần khóc lóc cầu xin: "Thầy Lục~"

Âm thanh cuối cùng cũng bị phá thành từng mảnh nhỏ.

Ngày hôm sau tỉnh lại Lý Tích Thần có chút hối hận, cô vùi mình trong chăn rầu rĩ nói: "Em không muốn có cục cưng nữa."

Lục Tư Việt ôm chặt cô, "Không thể nói như vậy."

Lý Tích Thần: "... Em cứ nói đấy."

"Nói không chừng, cục cưng của chúng ta đã vào trong bụng em rồi, nếu nó nghe mẹ nói như vậy sẽ đau lòng đó." Lục Tư Việt nói.

Lý Tích Thần: "..."

Cô lập tức im lặng.

Lục Tư Việt lại cúi đầu cười rộ lên.

Vợ anh, cho dù trêu đùa cô bao nhiêu lần vẫn thấy thú vị.

Chủ yếu là lần nào cũng thế, bất kể lời nói của anh ngu ngốc cỡ nào, cô đều tin.

Một lát sau, Lý Tích Thần rốt cục ý thức được điểm không đúng, ở dưới chăn đạp Lục Tư Việt, "Anh lại gạt em."



"Bà xã." Lục Tư Việt cười, "Người ta nói mang thai ngốc ba năm, em mang thai cục cưng, sau này sẽ không bị người ta lừa đi chứ."

"Ngoại trừ anh, còn ai có thể lừa em đi chứ."

Lục Tư Việt ôm cô chặt hơn, hôn lên vai cô, nhưng Lý Tích Thần lại nhận ra sau lưng cực kỳ nóng.

Cô cắn cắn môi dưới, "Anh làm gì vậy?"

Lục Tư Việt xoay người đứng lên, "Nỗ lực để hưởng ứng chính sách quốc gia."

Lý Tích Thần: "..."

-

Lý Tích Thần cũng mang thai vào mùa đông, dưới sự cần cù cày cấy của thầy Lục, cuối cùng đã có thành quả thắng lợi.

Bởi vì hai người làm rất nhiều biện pháp chuẩn bị mang thai, nên cục cưng này tới rất đúng lúc.

Lục Tư Việt đã tra cứu rất nhiều tư liệu, còn mua rất nhiều đồ dùng cho mẹ và con.

Lúc Lý Tích Thần mang thai đúng lúc Cố Từ và Trịnh Vân Phàm tổ chức hôn lễ, dì Khúc cười như hoa trong hôn lễ, Lý Tích Thần cũng vui vẻ theo.

Thời gian mang thai của cô coi như thuận lợi, Đường Uyển Như có kinh nghiệm, thường xuyên đến chăm sóc cô.

Hứa Ninh thỉnh thoảng tới thăm, Lý Tích Quân cũng mang thai, bởi vì công việc quá bận rộn mà thiếu chút nữa sinh non, từ đó về sau phải ở trong bệnh viện tịnh dưỡng hơn một tháng mới miễn cưỡng giữ được cái thai, lần này hoàn toàn không dám tới văn phòng luật sư nữa.

Bởi vì hai người đều mang thai nên ngược lại hơi thân mật hơn một chút.

Bình thường còn có thể hẹn nhau đi dạo phố.

Lý Tích Thần cảm giác mọi thứ đều đang tốt lên.

Đông đi xuân đến lại là một mùa thu, Lý Tích Thần và Lý Tích Quân lần lượt sinh con.

Lý Tích Thần sinh con gái, Lý Tích Quân sinh con trai.

Tên cho cục cưng đã đặt xong từ lâu, gọi là Lục Hi, tên ở nhà là Đường Đường.

Tên này là Lục Tư Việt đặt, tên thật nghe rất có tinh thần, tên ở nhà thì nghe có vẻ ngọt ngào hơn.

Mà con trai của Lý Tích Quân sinh muộn hơn vài ngày, tên là Chu Hủ.

Chị em hai người sinh cùng một bệnh viện, rồi vì muốn thuận tiện cho Hứa Ninh chăm sóc nên ở cữ đều ở cùng một chỗ, chưa kể quan hệ của Lục Hi và Chu Hủ so với hai người các cô còn thân thiết hơn nhiều.

Sau khi Lý Tích Quân sinh con, tâm sự nghiệp vẫn rất nặng.

Mà Lý Tích Thần lại là bởi vì đứa nhỏ quá ầm ĩ, khi cô bé hai ba tuổi lập tức đưa cô bé đến hiệu sách.

Bởi vì ba mẹ đều bận rộn, Chu Hủ thường bị ném cho dì út, đi theo sau mông chị Lục Hi lăn qua lăn lại, có lần xé rách cả quyển sách, mức độ nát có thể so với máy cắt giấy vụn.

Cuối cùng hai người phải úp mặt vào tường sám hối ba giờ.

-

Lục Tư Việt sau khi sinh con gái hiển nhiên tức khắc biến thành nô lệ của con gái.

Chỉ cần Lục Hi muốn, không nói hai lời lập tức mua cho.

Trừ khi cô bé muốn hái sao đòi mặt trăng, Lục Tư Việt không làm được, còn lại chỉ cần đủ khả năng, Lục Tư Việt cơ bản đều cho.

Tính xấu của Lục Hi cũng bị cưng chiều mà càng ngày càng lớn.

Có một ngày Lý Tích Thần bận đến khuya trở về, vừa vào cửa đã bị Lục Hi chống nạnh chất vấn, "Mẹ đi đâu đấy?"

"Làm việc." Lý Tích Thần nói.

"Mẹ gạt người." Lục Hi hừ lạnh, "Mẹ là đồ xấu xa!"

Lý Tích Thần: "..."

Cô nhíu mày, "Mẹ không có gạt con mà."

"Mẹ đã gạt con mà, hôm nay con còn nhìn thấy mẹ đi uống cà phê cùng với một chú." Lục Hi tròn mắt trừng cô, "Mẹ là người phụ nữ xấu xa!"

Lục Tư Việt vừa vặn từ phòng bếp đi ra, nghe thấy Lục Hi nói lập tức biến sắc, "Sao con lại nói chuyện với mẹ như thế?"



Lục Hi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị Lục Tư Việt hung dữ như vậy, nhất thời ỉu xìu, bộ dạng muốn khóc, Lý Tích Thần liếc Lục Tư Việt một cái, "Không sao, anh đừng..."

"Đừng nuông chiều nó!" Lục Tư Việt lạnh lùng nói.

Lý Tích Thần: "..."

Bình thường rốt cuộc là ai nuông chiều hả.

Lục Hi bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên, Lục Tư Việt lập tức đứng đó nhìn, Lý Tích Thần ngồi xổm xuống dỗ cô bé, "Đường Đường, mẹ đi quán cà phê chỉ là vì yêu cầu công việc thôi, là bàn bạc kịch bản với đạo diễn, không phải không để ý tới con."

Lục Hi chỉ lo khóc, vừa khóc vừa len lén nhìn Lục Tư Việt, xem anh có vì tiếng khóc của cô mà mềm lòng hay không.

Nhưng Lục Tư Việt không để ý đến cô bé, chỉ kéo Lý Tích Thần vào bếp.

Anh cũng tức giận rồi.

"Con gái là do anh nuông chiều mà ra đấy." Lý Tích Thần ở trong bếp cười anh, "Bây giờ hối hận rồi sao?"

"Anh nuông chiều con bé, nhưng không nuông chiều con bé ăn hiếp em." Lục Tư Việt đang xào rau, đút một hạt đậu phộng cho cô ăn, "Nha đầu này tính tình quá lớn, không biết giữ mồm giữ miệng, phải quản."

"Vậy em đi hay anh đi?" Lý Tích Thần nhướng mày.

Lục Tư Việt cởi tạp dề ra, "Anh đi."

"Vậy anh đừng đau lòng nửa đường nha." Lý Tích Thần nói.

Lục Tư Việt kiên định nói: "Chuyện liên quan đến em, nửa bước cũng không nhường."

Lục Tư Việt gọi Lục Hi vào phòng sách, anh ngồi xổm xuống nhìn Lục Hi.

Lục Hi còn muốn khóc, Lục Tư Việt lập tức nhíu mày, "Nếu con còn khóc, ba đi ra ngoài trước, con khóc xong rồi gọi ba."

Lục Hi: "..."

Cô bé nức nở vài tiếng, "Không khóc nữa."

"Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện." Lục Tư Việt nói: "Sao con lại nói mẹ như vậy?"

"Con thấy trên ti vi nói như vậy... " Giọng Lục Hi càng lúc càng nhỏ.

"Vậy con có thể nói mẹ như vậy không?"

Lục Hi hoàn toàn ỉu xìu.

"Mẹ không tức giận là vì yêu con." Giọng Lục Tư Việt dịu dàng: "Cũng giống như vậy, ba cưng chiều con, cho con tất cả những gì con muốn là bởi vì ba yêu con, nhưng ba cũng yêu mẹ. Lúc mẹ mang thai con rất khó chịu, lúc sinh con cực kỳ đau, so với lần trước con bị nước làm bỏng còn đau gấp nghìn lần, cho nên con phải yêu mẹ, chứ không phải nói mẹ xấu xa."

Lục Hi xấu hổ cúi đầu.

"Nếu như trên thế giới này ngay cả mẹ cũng xấu, vậy thì không có người tốt." Lục Tư Việt nói: "Nhất là đối với con mà nói, bởi vì mẹ rất yêu con, nhưng con không thể vì mẹ yêu con mà đi tổn thương mẹ, như vậy mẹ sẽ rất đau khổ, lén lau nước mắt."

Lục Hi cắn cắn môi dưới, "Ba, con xin lỗi."

"Lời xin lỗi này của con không nên nói với ba." Lục Tư Việt nói: "Con nên nói với người bị con làm tổn thương."

Lục Hi lề mề đi ra khỏi thư phòng, lúc vào bếp Lý Tích Thần đứng đó ngược sáng bật cười, "Đến ăn cơm đi."

Lục Hi chạy tới ôm lấy chân cô: "Mẹ."

Lý Tích Thần dịu dàng đáp lại, cất giọng, "Hả?"

"Xin lỗi mẹ, con sai rồi." Lục Hi nói: "Con rất yêu mẹ."

Lý Tích Thần nhìn Lục Tư Việt.

Biết ngay để cho anh giáo dục con cái thì sẽ không sai được.

Ngoại trừ một số lúc nuông chiều không ra gì cả.

Cô xoa xoa đầu Lục Hi: "Mẹ cũng rất yêu con mà."

Năm đó, trong bài hát Lý Tích Thần thường nghe nhất có một câu- cuộc sống nên được đón ánh sáng.

Cô cảm thấy cuộc sống của mình cũng như vậy.

Đón ánh sáng, sống thật tốt đẹp.