Tinh Cầu Cô Độc

Chương 9



Anh trai?

Người đàn ông nghe thấy cách xưng hô này không khỏi nheo mắt lại, bàn tay đang kéo cánh tay của Lý Tích Thần đột nhiên dùng sức, làm Lý Tích Thần đau đến nỗi cau mày chảy nước mắt.

Cô khóc không phát ra tiếng.

Lúc chạm mắt với Lục Tư Việt, Lục Tư Việt lại né tránh, không nhìn cô.

Lý Tích Thần có hơi tuyệt vọng.

Nhưng cô vẫn cố lấy sức mà gọi một câu: “Anh…”

Hy vọng anh hàng xóm có thể hiểu được ý của cô.

Lúc trước Cố Từ có kể cho cô nghe một câu chuyện, có một người phụ nữ bị kẻ buôn người lừa bán, trên đường đi ngang qua một con phố náo nhiệt, người phụ nữ chạy trốn, người đàn ông bắt được thì xưng là vợ chồng, cho dù hai người náo loạn vô cùng ầm ĩ, nhưng không có ai muốn dính dáng vào loại chuyện này, trong lúc nóng vội người phụ nữ bèn nghĩ ra cách, nhìn chằm chằm vào một người, cướp điện thoại của anh ta, đối phương đòi báo cảnh sát, cuối cùng người phụ nữ được giải cứu.

Sự cầu cứu không có mục đích sẽ tạo thành hiệu ứng đám đông, kết quả là không ai để ý, thế thì chẳng bằng có mục đích.

Giờ phút này Lý Tích Thần chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào anh hàng xóm.

Người đàn ông nhìn thấy vậy thì biết hai người không quen nhau, là do Lý Tích Thần đang cố gắng vùng vẫy, cứ như vậy có thể sẽ xảy ra chuyện, thế là vừa xô vừa kéo mà đẩy Lý Tích Thần vào trong nhà, bước chân của Lý Tích Thần thì vẫn cứ lê trên mặt đất.

Lúc này Lục Tư Việt bắt đầu đi lên lầu, hai tay cắm vào túi quần, không nhanh không chậm đi tới.

Người đàn ông cuống lên, “Làm gì? Định quản chuyện gia đình của người khác à?”

Lục Tư Việt lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Hai người cứ tiếp tục, tôi về nhà.”

Anh lấy chìa khóa ra xoay quanh ngón tay, sau đó đi về phía đối diện, lúc anh và người đàn ông đứng quay lưng với nhau chỉ cách một bước chân, anh đột nhiên dừng bước, “Đúng rồi, tối nay hai người nhỏ tiếng một chút.”

Người đàn ông: “Hả?”

Giọng của Lục Tư Việt nhè nhẹ: “Ngày nào cũng ồn ào quá.”

Người đàn ông nghe thấy vậy thì cười nói: “Được thôi, không có vấn đề gì.”

Bước chân của Lý Tích Thần đột nhiên mất hết sức lực, đầu của cô bị ép phải dựa vào vai của người đàn ông, hai tay bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông cố định lại, cổ tay ốm yếu giống như sẽ bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.

Cô ngẩng đầu lên, đập mạnh về phía sau, cứ như không muốn sống nữa, đập vào cằm của người đàn ông, đau đến mức người đàn ông lui về phía sau nửa bước.

“Khốn nạn, con m* mày!” Người đàn ông nắm lấy cánh tay cô, suýt làm gãy cánh tay cô, vốn dĩ muốn cho cô một bạt tay, nhưng kiêng dè người đàn ông phía sau lưng, thế nên trực tiếp xách cô lên ném vào trong nhà, tiện tay đóng cửa lại, ánh mắt đang trừng Lý Tích Thần sắp bốc lửa tới nơi.

Nhưng mà trong khoảnh khắc hắn ta đóng cửa lại, đột nhiên có một cánh tay vươn ngang qua, siết chặt lấy cổ hắn ta, suýt chút nữa làm hắn ta tắt thở, mà trên thắt lưng phía sau hắn ta có một vật sắc bén đang chĩa vào.

Hắn ta không nhìn thấy, nhưng thứ kia có kết cấu cứng rắn như kim loại, hắn ta nghi ngờ là dao.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng của Lục Tư Việt trong hành lang trống vắng càng lạnh lẽo hơn, cánh tay đưa lên trên siết chặt hơn, trực tiếp đè đầu người đàn ông lên bả vai của hắn ta, khiến hắn ta không thể động đậy.

“Con mẹ nó mày là ai?” Người đàn ông miệng mồm không sạch sẽ mắng: “Tao và người yêu của tao trêu đùa nhau, liên quan gì đến mày!”

“Tôi không phải!” Lý Tích Thần phản bác, cổ tay của cô vô cùng đau đớn, nhưng vẫn lần mò trên mặt đất để tìm điện thoại, cũng may màn hình điện thoại đang sáng, thoáng cái đã sờ được, cô không hề đắn đo mà gọi 110.

Lúc nhìn thấy lịch sử cuộc gọi, mười phút trước, cô từng gọi điện thoại cho chị gái cô.

Nhưng thời gian gọi chỉ có 13 giây.

Cũng không biết chị cô có cho rằng cô điên rồi không.

Lý Tích Thần cũng không không có thời gian quan tâm nhiều, cô run rẩy bật đèn trong nhà lên, mang đến ánh sáng cho hành lang tối tăm.

Ánh mắt của Lục Tư Việt rất lạnh lẽo, anh không hề nhìn Lý Tích Thần, chỉ lạnh giọng nói: “Đóng cửa lại.”

“Vậy anh…” Lý Tích Thần lo lắng cho anh.

“Đóng cửa.” Lục Tư Việt nhắc lại.

Lý Tích Thần nắm chặt tay, cạch một tiếng lập tức đóng cửa lại, cả người mềm nhũn dựa vào cửa, lỗ tai dựng lên nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa.

Cô dường như không nghe thấy gì cả.

Bên ngoài cửa vô cùng im ắng.

Lục Tư Việt cũng không nói chuyện, anh chỉ dùng tư thế như vậy uy hiếp người đàn ông.

Anh cao 1m83, cao hơn đối phương nửa cái đầu, sức lực cũng mạnh hơn hắn ta nhiều, đặc biệt là thắt lưng của hắn ta bị anh dùng dao chĩa vào, đối phương chỉ có thể cẩn thận mà thương lượng với anh, “Bỏ dao xuống trước, chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau.”

Lục Tư Việt chỉ đẩy đồ vật ở thắt lưng hắn vào sâu hơn.

Người đàn ông sợ tới mức run rẩy, không dám nói nữa.

-

Cảnh sát đến rất nhanh.

Đến cùng với cảnh sát còn có Lý Tích Quân.

Cảnh sát rất nhanh đã nắm được tình hình, không những còng lấy kẻ theo đuôi mà còn còng luôn cả Lục Tư Việt, Lý Tích Quân nhìn ngó khắp nơi, hỏi thẳng Lục Tư Việt: “Em gái tôi đâu?”

Lục Tư Việt liếc về phía cánh cửa đã đóng lại, “Trong nhà.”

Lý Tích Quân đi lên phía trước đập cửa, nhưng có đập như thế nào cũng không có người trả lời.

Cô ấy lại gọi điện cho Lý Tích Thần, không ai bắt máy.

Mà cách một cánh cửa Lý Tích Thần đã ngã xuống trước cửa, cả người cuộn lại, điện thoại ở cách đó không xa, ánh sáng từ màn hình điện thoại lờ mờ chiếu lên mặt cô.

Sắc mặt cô trắng bệch, trên trán còn có mồ hôi lạnh đang chảy xuống.

Đi cùng với cảnh sát có người biết mở khóa, tìm thấy cây móc lỗ tai trên chìa khóa của Lục Tư Việt, xoay vài cái đã mở được cửa.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Lý Tích Thần ngã khụy ngay cửa.

Đầu chân mày của Lục Tư Việt cau lại thành một ngọn núi nhỏ, anh xin phép cảnh sát mở khóa còng tay.

Lý Tích Quân vừa định gọi cấp cứu, Lục Tư Việt đã nhào tới ngồi xuống bên cạnh Lý Tích Thần: “Tôi từng học cách cấp cứu.”

-

Lý Tích Thần là do tinh thần quá căng thẳng, cộng với sự kích thích mạnh mẽ từ thế giới bên ngoài dẫn đến hôn mê.

Lý Tích Quân gọi chồng sắp cưới đến bệnh viện chăm Lý Tích Thần, còn mình thì đến cục cảnh sát xử lý thủ tục.

Kẻ theo dõi tên là Tiền Túc, một năm trước bị kết án một năm rưỡi tù vì tội cưỡng hiếp, vừa mãn hạn tù ba tháng.

Sau khi bị bắt còn đổi trắng thay đen, đem tất cả lỗi lầm đều đổ cho Lục Tư Việt, nhưng sau khi Lục Tư Việt chuyển nhà tới đây thì đã lắp camera giám sát ở hành lang, từ điện thoại di động của anh xuất ra lịch sử giám sát tối nay, hơn nữa còn có lịch sử giám sát của tiểu khu, sự tình rất nhanh đã được làm rõ.

Theo như camera giám sát, Tiền Túc đã liên tiếp theo dõi một cô gái khác trong tiểu khu 4 ngày liền.

Nhưng tối nay đột nhiên lại theo dõi Lý Tích Thần về nhà.

Cảnh sát dựa vào camera giám sát này bắt đầu truy hỏi, cuối cùng hắn cũng khai ra sự thật.

Tiền Túc ban đầu dự định theo dõi cô gái sống một mình sáng 9 giờ đi làm chiều 5 giờ về nhà rồi vào nhà cưỡng bức, hắn ta đã canh giờ, dự định tối nay thực hiện kế hoạch.

Nhưng tối nay cô gái kia uống say, được hai người bạn của đưa về sau đó không thấy trở ra, hắn ta vô cùng buồn bực, vừa hay lúc đó bắt gặp Lý Tích Thần.

“Cô ấy đẹp hơn cô gái kia nhiều.” Tiền Túc nói: “Hơn nữa lúc trước tôi đã gặp qua cô ấy một lần, cô ấy vô cùng nhát gan, ra ngoài mua đồ cũng phải quấn mình kín mít, lần đó tôi đã đi theo cô ấy lên lầu, sau khi cô ấy đi vào sẽ không trở ra, hai ngày sau tôi thấy cô ấy mỗi ngày đều gọi đồ ăn giao tận nơi, hơn nữa là phần ăn của một người, tôi biết cô ấy ở một mình, thế nên tôi nhất định phải xử cô ấy chứ.”

“Bốp!”

Bất ngờ không kịp trở tay, Lý Tích Quân cho hắn một cái tát.

Cảnh sát vội vàng trấn an cảm xúc của Lý Tích Quân, “Luật sư Lý, đừng kích động.”

“Anh nghe hắn nói đi, đây là tiếng người sao?” Lý Tích Quân ngày thường bởi vì lý do công việc, thường xuyên ra vào đồn cảnh sát, rất quen thuộc với mọi người, giờ đây chỉ hận không thể đi lên cho Tiền Túc thêm một cái tát nữa, đánh nát cái miệng của hắn, nhưng vì mọi người ngăn cản, hơn nữa còn đang ở cục cảnh sát, cô ấy chỉ có thể ngồi xuống một lần nữa, chẳng qua ánh mắt lạnh đi rất nhiều.

Khoanh tay ngồi đối diện Tiền Túc, đôi mắt như con dao lạnh lẽo.

Bình thường mọi người thấy vị luật sư lạnh lùng này luôn rất bình tĩnh, cứ như là chuyện không liên quan đến mình vậy, dù sao làm luật sư hình sự, nghi phạm hình sự nào mà chưa từng thấy qua.

Chỉ riêng vụ án rối loạn nhân cách chống đối xã hội, Lý Tích Quân cũng đã nhận không dưới ba vụ.

Nhưng hôm nay tâm tình Lý Tích Quân cực kỳ kém.

Lời khai sau đó của Tiền Túc cũng không còn quan trọng, bởi vì có video giám sát đặt ở đó, hắn cũng không phủ nhận, chỉ nhìn về phía Lục Tư Việt đang ngồi ở một bên, ngán ngẩm mắng một câu: “Xui xẻo.”

Lục Tư Việt lạnh nhạt ngồi ở đó, càng chán ghét mà liếc hắn một cái, mang theo sự trào phúng và khinh miệt.

Giày vò cả một đêm, cuối cùng cũng làm rõ sự việc.

Lục Tư Việt cung cấp lời khai và chứng cứ mấu chốt, sau khi ký tên thì lập tức rời khỏi đồn cảnh sát, nhưng mà trước khi rời đi anh hỏi bệnh viện và phòng bệnh của Lý Tích Thần.

Còn Lý Tích Quân trước khi rời đi đã đánh tiếng với cục cảnh sát, trước tiên áp dụng biện pháp giam giữ đối với Tiền Túc, còn cô ấy thì lập tức quay về văn phòng luật sư, bắt tay chuẩn bị khởi tố, lấy việc cướp tài sản và vi phạm ý nguyện của phụ nữ không thành, tức là cường bức không thành mà kiện hắn.

Người tương đối thân thiết với cô ấy nói: “Chuyện này có chút đặc biệt, chắc phán không được mấy năm.”

Dù sao cũng chưa vào nhà, không thành công.

“Tôi tranh thủ đưa hắn vào ở thêm vài năm.” Lý Tích Quân cười lạnh, “Dù sao hắn cũng không phải là lần đầu tiên. Hơn nữa, chỉ cần ra tù trong vòng ba tháng mà vi phạm pháp luật một lần nữa, gây nguy hiểm cho an sinh xã hội, dựa vào điều này, thẩm phán cũng sẽ xem xét mà phán xét nặng hơn.”

Đối phương lúc này mới nhớ tới sự sắc bén của Lý Tích Quân ở tòa án.

Chỉ cần cô ấy muốn, thì nhất định sẽ tìm ra tất cả những chứng cứ có thể dùng, tống hắn vào tù thì chắc chắn sẽ từ năm năm trở lên.

Hơn nữa, trong nhà cô ấy không chỉ có một người hiểu pháp luật.

Cảnh sát tiễn Lý Tích Quân rời đi, sau khi trở lại cục cảnh sát, Tiền Túc cười hì hì hỏi: “Anh, lần này tôi ở vài ngày là có thể đi đúng không?”

“Đừng có mà làm thân.” Cảnh sát trừng mắt nhìn hắn một cái, “Thành thật mà chờ đi.”

“Lần này là bảy ngày hay là mười lăm ngày?” Tiền Túc tiếp tục cười tủm tỉm hỏi: “Tôi cũng không thành công, sức cô bé đó mạnh thật, làm cho cái cằm này của tôi thiếu chút nữa trật khớp rồi, tôi còn chưa tìm cô ấy đòi tiền thuốc men đâu.”

“Nằm mơ đi.” Cảnh sát lườm anh ta một cái, trực tiếp nhốt hắn vào “phòng tối nhỏ”.

Tiền Túc còn chưa ý thức được vận mệnh của mình đã thay đổi vào thời khắc này.

Nói một cách chính xác là, nó đã thay đổi khi hắn quyết định làm chuyện xấu.

-

Khi Lục Tư Việt về nhà, hành lang im ắng, vẫn như thường lệ.

Nhưng trong hành lang lại rơi đầy những sợi tóc dài, hẳn là hôm qua lúc Lý Tích Thần giãy giụa đã bị Tiền Túc giựt xuống.

Anh không khỏi cảm thấy hối hận, sớm biết vậy hôm qua sẽ không đi mua gói thuốc lá kia, đưa cô về thì tốt biết mấy.

Nhưng mọi thứ đều không có nếu.

Anh khom lưng ngồi xổm xuống, nhặt từng sợi tóc trên mặt đất lên, sau đó về nhà lấy dụng cụ quét dọn sạch sẽ những dấu vết trong hành lang.

Tối hôm qua Tô Nhất Bạch bị cho leo cây tức giận đến không chịu nổi, khi tới nhà hỏi tội lại nhìn thấy một màn này.

Lục Tư Việt cầm cây lau nhà, nghiêm túc lau dọn nền nhà hành lang, thật sự là một “người nội trợ” đủ tư cách.

Tô Nhất Bạch:???

“F*ck.” Tô Nhất Bạch trợn tròn mắt, hùng hổ đi lên lầu, “Lục Tư Việt, tối hôm qua tớ chờ cậu ở quán Hoa Nhạc hơn một tiếng đồng hồ, cậu đừng nói với tớ là cậu đã lau nhà cả đêm ở đây đấy!”

Lục Tư Việt nhẹ nhàng liếc anh ấy một cái, “Chưa tỉnh ngủ?”

“Tớ là tỉnh ngủ rồi mới tới đây tìm cậu tính sổ đó.” Tô Nhất Bạch trực tiếp giẫm lên mặt đất anh vừa lau xong, Lục Tư Việt cho anh ấy một chổi lau nhà.

Tô Nhất Bạch: “...”

“Mẹ nó đây là bản giới hạn tớ vừa mới mua, hơn bảy ngàn.” Tô Nhất Bạch như gà trống xù lông, “Lần đầu tiên mang đó!”

“Vậy thì cút xa một chút.” Lục Tư Việt không động đậy, tiếp tục lau nền nhà: “Hoặc là cút vào trong, hoặc là cút về nhà.”

Tô Nhất Bạch: “...”

Cho dù có ngu dốt đến đâu cũng nhận ra tâm trạng Lục Tư Việt không đúng.

“Cậu sao vậy?” Tô Nhất Bạch đứng trước cửa nhà anh, thương tiếc nhìn đôi giày thể thao bản giới hạn của mình, vẫn là quyết định quan tâm người bạn tốt sống dở chết dở này trước, “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Sao cậu không đến ăn tối cũng không trả lời điện thoại?”

“Có việc.” Lục Tư Việt lau nền nhà đến cảnh giới không còn một hạt bụi, sau đó mở cửa cho Tô Nhất Bạch đi vào.

Tô Nhất Bạch sau khi đi vào lập tức tìm đồ lau đôi giày yêu thích của mình, vừa lau vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lục Tư Việt mở tủ lạnh ném cho anh ấy một lon bia lạnh, chính mình cũng mở một lon, dựa vào tủ lạnh uống một ngụm mới chậm rãi nói: “Có việc chính là có việc.”

Tô Nhất Bạch bị lời nói của anh làm cho cạn lời.

Mặc dù biết người này tính tình như vậy, nhưng vẫn nhịn không được chửi bới: “Tớ là muốn hỏi cậu có việc không sao? Tất nhiên là tớ muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Tớ không nói chính là vì tớ không muốn nói, có vấn đề gì sao?” Lục Tư Việt đem tính tình chó của mình phát huy đến tận cùng, “Đừng có càm ràm.”

Tô Nhất Bạch lần thứ hai tức giận muốn nổ tung, nhưng mà chỉ có thể giận dữ mà uống một ngụm bia lạnh.

Năm giây sau, Tô Nhất Bạch với khuôn mặt búp bê đe dọa nói: “Cuốn sách tiếp theo, cậu muốn chết như thế nào?”

Lục Tư Việt: “Hả?”

“Tôi có thể sắp xếp cho cậu trở thành một nhân vật phản diện tuyệt thế, nhà tư vấn tâm lý có IQ cao với nhân cách chống đối xã hội, cưỡng hiếp và giết phụ nữ, không có chuyện ác nào không làm, logic kín đáo gây ra nhiều vụ án giết người, cuối cùng cậu định chết như thế nào?” Tô Nhất Bạch vô cùng đắc ý, “Bị người ta dùng nước bọt dìm chết hay là uống nước sặc chết? Hoặc là bị lửa thiêu chết?”

Lục Tư Việt thờ ơ với sự uy hiếp của anh ấy, nghe quá nhiều nên từ lâu đã không còn cảm giác rồi.

“Tôi hy vọng trong vụ án giết người có một người chết tên là Tô Nhất Bạch.” Lục Tư Việt vừa đi vào phòng vừa nói: “Hắn ta phải bị hiếp trước giết sau.”

Tô Nhất Bạch: “... Súc sinh!”

Quả nhiên cãi nhau với Lục Tư Việt, đều là anh ấy thua trận.

Tô Nhất Bạch ngồi trên sô pha phẫn nộ nghĩ, anh ấy là một người văn vẻ, không giống với tên chó cố làm ra vẻ thần bí này.

Cãi không lại anh thì cũng bình thường.

Nhưng lại không muốn bỏ qua như vậy, vì vậy anh ấy hét vào phòng: “Lục Cẩu.”

Lục Tư Việt cầm quần áo trong tay, nhìn thoáng qua đây là quần áo lát nữa mình tắm rửa xong phải thay, không nỡ ném, vì thế lườm anh ấy một cái, “Heo trắng, làm gì đấy?”

Tô Nhất Bạch: “!!!”

“Không phải đã nói là không nhắc tới nữa sao?!” Tô Nhất Bạch lại tức muốn nổ tung.

Lục Tư Việt đẩy cửa vào phòng vệ sinh, “Ai trêu chọc trước người đó là kẻ hèn.”

Tô Nhất Bạch: “...F*ck.”

Anh ấy bực bội túm tóc vài cái, hoàn toàn biến đầu mình thành cái ổ gà.

Tức chết anh ấy rồi.

Quả nhiên, con người không thể so đo với chó.

Lục Tư Việt thế mà lại gọi biệt danh thời đại học của anh ấy! Mẹ kiếp!

Anh ấy đã gầy đi rồi! Chó má heo trắng.

Tức chết mà.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Tô Nhất Bạch tức giận ném gối ôm về phía cửa phòng tắm, nhưng hai phút sau lại mặt xám xịt đi nhặt về.

Nếu để cho người bị bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối là Lục Tư Việt thấy anh ấy ném gối ôm, nhất định sẽ đè anh ấy xuống đánh một trận.

Vẫn là bỏ đi.

Tô Nhất Bạch an ủi chính mình, người và chó không giống nhau, phải thông cảm cho chó.

Đợi đến khi Lục Tư Việt đi ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Nhất Bạch đã điều chỉnh xong tâm tìnhtrạng, “Tối hôm qua cậu cho tôi leo cây, không giải thích sao?”

Nước trên tóc Lục Tư Việt nhỏ lên áo thun, anh thuận tay lau một cái, “Đã nói là có việc.”

“Chuyện gì?” Tô Nhất Bạch hỏi.

Lục Tư Việt: “...ở lại đồn cảnh sát một đêm, ghi lời khai.”

Tô Nhất Bạch khiếp sợ, “Cậu gây chuyện à?”

Lục Tư Việt lắc đầu, “Đừng hỏi nữa, không muốn nói."

Tô Nhất bạch ảo não, anh ấy biết một khi Lục Tư Việt nói ra những lời như vậy thì chứng tỏ sẽ không hỏi ra được thông tin gì từ miệng anh nữa, nhưng anh ấy lại rất tò mò.

Lòng hiếu kỳ như vậy mà chỉ có thể tự mình suy diễn.

“Con người cậu thật là chó.” Tô Nhất Bạch chửi bới.

Lục Tư Việt liếc anh ấy một cái, “Rảnh rỗi lắm à?”

Tô Nhất Bạch đạp anh, “Biên tập của tớ gọi điện thoại thúc giục bản thảo đã gọi đến hai mươi cuộc rồi, mẹ nó tớ rảnh cái rắm. Nếu không phải sợ cậu chết ở nhà không ai biết, tớ mới không thèm chạy tới đây.”

“Được rồi.” Lục Tư Việt nói: “Chưa chết, cậu đi đi.”

“Lục Tư Việt.” Tô Nhất Bạch trêu chọc nói: “Cậu có biết vì sao mình hơn ba mươi tuổi vẫn còn độc thân không?”

Lục Tư Việt: “Hả?”

“Đều là cái miệng này của cậu tạo nghiệt.” Tô Nhất Bạch nghiến răng nghiến lợi: “Dựa vào cái miệng này của cậu, ít nhất cậu còn phải độc thân thêm ba mươi năm.”

Lục Tư Việt nhẹ nhàng đáp ồ một tiếng, sau đó hỏi ngược lại: “Vậy là cậu yêu rồi?”

Tô Nhất Bạch ném gối ôm, vừa định nổi giận, điện thoại đã vang lên.

Sau khi thấy rõ ghi chú, Tô Nhất Bạch lập tức thay đổi vẻ mặt, dương dương đắc ý đặt điện thoại di động trước mặt Lục Tư Việt: “Thấy chưa? Lập tức sẽ yêu đương ngay, cậu cho rằng ai cũng giống cậu à, độc thân 30 năm từ khi còn trong bụng mẹ.”

Lục Tư Việt khẽ cười nhạo, không nói gì.

Tô Nhất Bạch cười tủm tỉm nhận điện thoại, “Nhuế Nhuế, chuyện gì vậy?”

Giọng Dương Nhuế lạnh nhạt, “Cậu có liên lạc được với Lục Tư Việt không?”

Tô Nhất Bạch: “...”

Anh ấy thật lâu không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Tư Việt như có thể bốc lửa.

Lục Tư Việt thì vẻ mặt vô tội nhìn về phía anh ấy.

“Hỏi cậu đấy.” Dương Nhuế nói: “Tôi gọi điện thoại cho cậu ấy nhưng không liên lạc được, cậu ấy có ở cùng cậu không?”

Tô Nhất Bạch ấm ức: “Cậu không hỏi thăm tôi sao?”

Dương Nhuế: “Không phải cậu vẫn đang khỏe mạnh sao?”

Tô Nhất Bạch: “...”

“Đừng có ầm ĩ nữa.” Dương Nhuế không nghe anh ấy nói nữa, “Tớ tìm Lục Tư Việt có việc gấp.”

Tô Nhất Bạch không nói gì mà đưa điện thoại cho Lục Tư Việt, “Này, Dương Nhuế tìm cậu.”

Lục Tư Việt nhướng mày, “Chuyện gì vậy?”

“Làm sao tớ biết?” Tô Nhất Bạch trợn mắt, ngồi một bên tức giận.

Dương Nhuế tìm Lục Tư Việt hỏi anh gần đây có nhận hẹn trước bệnh nhân hay không, cô có một em gái có khuynh hướng trầm cảm và bạo lực nặng, không muốn đến bệnh viện, muốn Lục Tư Việt giúp đỡ.

Lục Tư Việt đồng ý.

Sau đó trả lại điện thoại cho Tô Nhất Bạch, nhưng nói không được mấy câu đã cúp điện thoại.

Bởi vì Dương Nhuế đang bận.

Tô Nhất Bạch nhìn chằm chằm điện thoại, bất đắc dĩ thở dài, lần thứ N hỏi Lục Tư Việt. “Cậu nói xem Dương Nhuế thật sự không biết hay là giả bộ không biết?”

Lục Tư Việt kiên định trả lời: “Thật đấy.”

Cả thế giới đều có thể nhìn ra Tô Nhất Bạch thích Dương Nhuế, nhưng Dương Nhuế không biết.

Chính xác mà nói, Dương Nhuế chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Ba người quen nhau từ khi còn học đại học và thường xuyên tụ tập ăn tối.

Mặc dù bên cạnh đều có đồng nghiệp, bạn bè lui tới, nhưng cuối cùng trở thành bạn bè thân thiết chuyện gì cũng nói với nhau thì chỉ có ba người bọn họ.

“Tìm thời gian nói cho rõ ràng đi.” Lục Tư Việt lau tóc đến lúc không còn nhỏ giọt, “Cậu cứ như vậy thì đợi đến năm 50 tuổi, cậu vẫn còn phải độc thân.”

Tô Nhất Bạch bất đắc dĩ đỡ trán, “Trước cứ như vậy đi.”

Lục Tư Việt liếc anh ấy một cái, “Dù sao vốn là vậy, sớm muộn gì cũng phải đánh cược một phen.”

Đánh cược thắng, thì đó là bạn gái.

Đánh cược thua, mối quan hệ trở nên ngại ngùng, đường ai nấy đi.

Với tính cách của Dương Nhuế mà nói, không có gì khác ngoài hai loại kết quả này.

Chẳng qua Tô Nhất Bạch chết nhát, từ trước đến nay không dám đánh cược, cho nên mới kéo dài nhiều năm như vậy.

Nhưng hiện tại Lục Tư Việt không có tâm trạng để ý đến những chuyện rách nát này của anh ấy, anh thay quần áo ra ngoài, hỏi Tô Nhất Bạch có muốn đi ăn cơm hay không.

Tô Nhất Bạch chặt chém anh một bữa, Lục Tư Việt cũng không thèm để ý.

Trong lúc ăn cơm, anh gọi điện thoại thay đổi tiết dạy buổi chiều với giáo viên trong trường, sau đó bảo nhân viên phục vụ đóng gói một phần canh xương, còn có một món mặn một món chay là hai món ăn, ăn kèm với cơm.

Tô Nhất Bạch tò mò đây là mua về cho ai, Lục Tư Việt thản nhiên nói: “Một người bạn.”

“Nam hay nữ?”

Lục Tư Việt: “Nữ.”

“Có phải cậu sắp yêu đương rồi đúng không?” Tô Nhất Bạch khiếp sợ: “Không thể nào! Trước khi yêu cậu phải nói cho tớ biết.”

Lục Tư Việt nhìn anh ấy giống như đang nhìn kẻ ngốc, “Để làm gì? Để cậu chen chân vào à?”

“Chó má.” Tô Nhất Bạch uống một ngụm bia, “Tớ phải theo đuổi Dương Nhuế trước khi cậu yêu đương.”

Lục Tư Việt: “...”

Anh cúi đầu ăn cơm, “Hiện tại vẫn chưa có ý định yêu đương.”

-

Lục Tư Việt sau khi đến bệnh viện rất thuận lợi mà tìm được phòng bệnh của Lý Tích Thần.

Bên ngoài phòng bệnh có một người đàn ông, cao cao đẹp trai, quần đen áo thun trắng, rất sảng khoái, đang gọi điện thoại, giao tiếp hoàn toàn bằng tiếng Anh.

Lục Tư Việt nghe một lúc, hẳn là đang bàn chuyện làm ăn.

Chờ đối phương gọi điện thoại xong, Lục Tư Việt mới tiến lên giới thiệu bản thân.

Đối phương cũng tự giới thiệu, tên là Chu Lâm, là chồng chưa cưới của Lý Tích Quân.

Tối hôm qua đến giờ anh ấy trông nom Lý Tích Thần, nhưng Lý Tích Thần vẫn chưa tỉnh.

Bác sĩ đã kiểm tra, nói rằng cô không có gì đáng ngại, là căng thẳng quá mức và thiếu ngủ dẫn đến buồn ngủ, để cho cô ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh dậy là được.

Lục Tư Việt cùng Chu Lâm trao đổi thông tin, rồi bảo anh ấy đi ăn cơm, để tự anh chăm sóc cô.

Chu Lâm đột nhiên tò mò, “Anh là gì của Tích Thần...?”

“Hàng xóm.” Lục Tư Việt thản nhiên mà thẳng thắn, “Chúng tôi ở đối diện nhau.”

Chu Lâm rất bất ngờ đối với đáp án này, “Chỉ là hàng xóm thôi sao?”

Lục Tư Việt cười khẽ: “Nếu không thì sao?”

“Chúng tôi không yêu nhau.” Anh nói.

Chu Lâm à một tiếng, nhận ra mình có chút đường đột, sau đó xin lỗi, “Xin lỗi, tôi còn tưởng rằng anh có lẽ là người theo đuổi Tích Thần...”

Lục Tư Việt lắc đầu: “Cũng không có.”

“Nhưng mà.” Lục Tư Việt nhìn Lý Tích Thần đang ngủ trong phòng bệnh, “Cô ấy có nhiều người theo đuổi không?”

“Hẳn là không ít đi.” Chu Lâm cười cười: “Lúc em ấy học trung học, chị em ấy không biết đã bóp nát bao nhiêu hoa đào thối của em ấy.”

Lục Tư Việt nghe vậy nở nụ cười, “Cô ấy đúng là một đứa trẻ rất được người ta yêu thích.”

“Đứa trẻ?” Chu Lâm bất đắc dĩ, “Tuy rằng có khuôn mặt búp bê, nhưng Tích Thần đã tốt nghiệp thạc sĩ, là 25 hay 26 tuổi tôi quên rồi.”

Lục Tư Việt cũng bị làm cho kinh ngạc, anh cho rằng Lý Tích Thần hẳn là cô bé hơn hai mươi tuổi thôi.

Nhưng không ngờ rằng đã tốt nghiệp thạc sĩ.

Chu Lâm sau đó lại nghe điện thoại, giao Lý Tích Thần cho Lục Tư Việt chăm sóc, tự mình đi ăn cơm trước.

Lục Tư Việt trở lại phòng bệnh chờ đợi, đợi đến khi cơm nguội, Lý Tích Thần cũng chưa tỉnh, đến tối anh tự xuống dưới lầu bệnh viện dùng lò vi sóng hâm lại, sau đó ăn hết.

Ban đêm là Lý Tích Quân đến chăm sóc.

Cô ấy mang theo một xấp tài liệu dày, toàn bộ đều là tài liệu tiến hành khởi kiện Tiền Túc, ngồi trong phòng bệnh bật đèn bàn nhỏ nghiêm túc làm việc.

Chu Lâm cũng tới một lần, sau đó rời đi cùng với Lục Tư Việt.

Giấc ngủ này của Lý Tích Thần rất dài, dài tới sáu mươi tiếng đồng hồ.

Các bác sĩ nghi ngờ cô bị một căn bệnh ẩn nào đó, gần như kiểm tra toàn thân cho cô.

Nhưng may mắn thay, khi các bác sĩ chuẩn bị kiểm tra toàn thân cho cô thì cô đã thức dậy.

Lúc ấy trong phòng bệnh của cô chỉ có Lục Tư Việt, đối phương ngồi trên sô pha nhỏ cúi đầu đọc sách, một đôi chân thẳng tắp thon dài, vì không có gì làm mà đặt ở bên cạnh bàn.

Lý Tích Thần muốn nói chuyện, nhưng cổ họng rất đau, giống như bị cát mài qua, nhưng cho dù chỉ có một tiếng động rất nhỏ, Lục Tư Việt cũng phát hiện.

Anh ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Lý Tích Thần.

Lý Tích Thần liếm liếm đôi môi có chút khô nứt, giọng nói khàn khàn: “Tôi chết rồi sao?”