Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 39: C39



Phó Oánh không hề sợ Bạch Kính chút nào cả, trả lời bằng một câu đầy mùi thuốc súng: “Đương nhiên là đá anh đi để tìm người khác tốt hơn cho Lý Thư Ý rồi.”

Bạch Kính không thèm để ý mà còn cười cười, không phải do hắn quá mức tự tin, hắn xác thật là không thể tưởng tượng ra cảnh Lý Thư Ý ở bên người khác sẽ như thế nào.

Đương nhiên cũng từng có người đối xử với Lý Thư Ý rất tốt, nhưng trước nay Lý Thư Ý vẫn luôn không để người đó vào trong mắt. Tình cảm của y từ trước tới giờ vẫn vô cùng cực đoan, yêu và hận cũng như thế, không để cho mình một con đường lui, Bạch Kính trước sau vẫn là người mà y yêu nhất không có kẻ thứ hai.

Phó Oánh cũng nhìn ra thái độ coi thường của Bạch Kính, trong lòng giống như bốc hỏa, trầm mặt xuống hỏi Lý Thư Ý: “Em giới thiệu người khác cho anh, có muốn không?”

Ngụy Trạch nhìn bộ dạng của Phó Oánh biết là cô đang thực sự nổi giận, có chút bất lực mà thở dài.

Theo lý mà nói, Bạch Kính đối với cậu không chỉ là một mối đe dọa mà còn từng là tình địch. Nhưng mà hình như lần nào gặp mặt đều không phải do cậu và Bạch Kính đối chọi với nhau, mà ngược lại cậu còn phải đề phòng Phó Oánh đi trêu chọc đối phương, tránh cho cô quậy tới mức không thu được cục diện.

Có rất nhiều người muốn tắm rửa sạch sẽ cầu được đưa đến giường của Bạch Kính, nhưng riêng Phó Oánh lại hận không thể đem tên Bạch Kính này xé ra thành từng mảnh. Ngụy Trạch cũng không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.

“Ngoan, đừng náo loạn.” Ngụy Trạch đi đến bên cạnh Phó Oánh giọng nhẹ nhàng khuyên bảo.

Phó Oánh lại không nhúc nhích, vẻ mặt cố chấp mà nhìn Lý Thư Ý.

Lý Thư Ý gật gật đầu, nghiêm mặt nói: “Muốn.”

Biểu tình trên mặt Phó Oánh thay đổi, khiêu khích mà liếc mắt nhìn về phía Bạch Kính một cái, cười nói: “Coi như đã định nhé! Chờ anh xuất viện em nhất định sẽ tìm cho anh một đại soái ca!”

Lý Thư Ý nhìn cô cười đến độ mắt sáng lên, không nhịn được cũng cười theo: “Được.”

Bạch Kính đứng một bên, sắc mặt ảm đạm đi rất nhiều.


Ngụy Trạch lắc đầu, dắt Phó Oánh: “Đúng đúng đúng, phải tìm đại soái ca. Nhưng bây giờ đã đến giờ đi rồi, Ngụy phu nhân.” Nụ cười trên mặt Phó Oánh càng tươi hơn nữa, tiến đến gần hôn lên mặt Ngụy Trạch một cái: “Vẫn là bác sĩ Ngụy của em đẹp trai nhất!”

Ngụy Trạch sửng sốt, tai đều đỏ cả lên.

Lý Thư Ý thật không có biện pháp với cái cặp đôi suốt ngày đi khoe ân ái này, nhưng y nhìn bọn họ trong lòng lại cảm thấy vui vẻ hơn. Lý Thư Ý đã chứng kiến quá nhiều chuyện tình cảm hư ảo giả dối, sự tồn tại của Ngụy Trạch và Phó Oánh có thể khiến cho người ta có thêm niềm tin, cũng là chuyện tốt.

Ngụy Trạch dắt Phó Oánh đi ra ngoài, đi ra tới cửa cô đột nhiên dừng lại, lo lắng bất an nói: “Anh phải nghỉ ngơi cho tốt nha, nếu không chỗ bị súng bắn sẽ lại đau đó. Anh nói anh đi, giúp người ta chắn đạn làm cái gì, có ngốc không hả? Anh………..”

“Được rồi, được rồi.” Ngụy Trạch xem bộ dạng diễn kịch quá nhập tâm của cô vợ nhà mình sợ bản thân cũng sẽ cười lên mất, trên tay dùng sức, đưa Phó Oánh đi trước, chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.

Lý Thư Ý còn chưa kịp phản ứng, Bạch Kính đã chạy tới trước mặt y, mặt hắn đen như đáy nồi: “Chỗ bị thương của cậu làm sao vậy?” Nói xong liền duỗi tay tới cởi nút áo trên bệnh phục của Lý Thư Ý.

Lý Thư Ý ngăn tay hắn lại: “Tôi không có việc gì cả.”

Y biết Phó Oánh là cố tình nói khích Bạch Kính, nhưng lại không ngờ Bạch Kính phản ứng lớn tới như vậy.

Lý Thư Ý vốn dĩ đang mang bệnh, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, Bạch Kính lại không dám cùng y lôi kéo sợ làm y bị thương, đành dùng ánh mắt quan sát trên người Lý Thư Ý.

Lý Thư Ý bị hắn nhìn đến mất kiên nhẫn, ngẩng đầu chuyển đề tài nói: “Cậu tới đây có chuyện gì không?” Nếu như không có việc, Bạch Kính không có khả năng sẽ tới tìm y.

Bạch Kính không vội vã trả lời, đầu tiên là ngồi xuống bên mép giường, sau đó mới mở miệng nói: “Tối hôm qua Tống Tiêu Tiêu hẹn tôi ăn cơm, tôi đã gặp qua cô ta.”

Lý Thư Ý nhíu mày, Tống Tiêu Tiêu là con gái lớn của Tống Phú Hoa, là chị em cùng cha khác mẹ của Tống Tư Nhạc. Quan hệ hai nhà Bạch – Tống trước nay vốn đã không tốt, cũng không có nhiều tiếp xúc, y không biết tại sao Tống Tiêu Tiêu lại tới tìm Bạch Kính. Nhưng y cũng không vội hỏi, lẳng lặng chờ Bạch Kính nói tiếp.


“Cô ta nói với tôi”, Bạch Kính dừng lại một chút, “Năm đó Bạch Nhã bị tai nạn xe vốn không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà có liên quan tới Tống Phú Hoa.”

Lý Thư Ý bỗng trừng lớn mắt: “Cái gì?”

Bạch Kính đem sự tình nói lại một cách tỉ mỉ kỹ càng.

Năm đó Bạch Nhã và chồng làm ăn buôn bán nhỏ, thấy năm mới sắp đến hai người lái xe đi ra ngoài nhập hàng, đi đến nửa đường vì mặt đường bị đóng băng trơn trượt nên xe lao xuống dốc, xe vỡ tung còn người cũng bỏ mạng. Tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng mà Tống Tiêu Tiêu lại nói với Bạch Kính là do chiếc xe đã bị động tay động chân qua, nếu không cũng không thể bị mất kiểm soát mà lao xuống vực.

Sắc mặt Lý Thư Ý khó coi vô cùng: “Bằng chứng đâu?”

Bạch Kính lắc đầu: “Không có chứng cứ.” việc này là do Tống Tiêu Tiêu moi được từ trong miệng một tên thuộc hạ cũ của Tống Phú Hoa.

Tống Phú Hoa muốn ra tay, vị trí của Tống Tiêu Tiêu sắp không giữ nổi nữa, hiện tại cô giống như điên mà cho người đi điều tra ba của mình, muốn bóc trần mọi sự thật về Tống Phú Hoa, cho nên mới tìm ra được người này, phanh phui lại một ít chuyện năm xưa.

Không có chứng cứ? Lý Thư Ý lạnh lùng cười, nếu là vu khống thì cô ta muốn nói sao chả được. Làm sao biết cô ta có phải là cố ý muốn kéo Bạch gia xuống nước, giúp cô ta tránh được tình huống trước mắt hay không.

Bạch Kính trầm ngâm một hồi lâu mới nói: “Tôi không hoàn toàn tin, nhưng cũng không phải là không tin.”

Tống Phú Hoa vốn dĩ là một con người rất ti tiện, lúc Tần gia còn nắm quyền lực đã có không ít hợp tác với Tần gia. Bạch Kính nhớ rõ lúc đó ông ta còn vươn tay muốn động đến sản nghiệp của Bạch gia, rốt cuộc bị ông nội của hắn Bạch Vĩ Đường dạy dỗ cho một trận ra trò, mất hơn phân nửa sản nghiệp, thiếu chút nữa đã không giữ được mạng. Lời Tống Tiêu Tiêu nói cũng có ý đúng, Tống Phú Hoa vì chuyện đó mà ôm hận, nhưng lại không dám trực tiếp trêu vào người của Bạch gia, sau đó mới biết Bạch gia có đứa con gái lưu lạc bên ngoài là Bạch Nhã, nên lên kế hoạch báo thù.

Lý Thư Ý nghe xong tức giận đến phát run: “Ân oán giữa bọn họ thì có liên quan gì tới Bạch Nhã? Huống chi cô ấy đã rời khỏi Bạch gia nhiều năm như vậy, ở thành phố nhỏ giữ khuôn phép sinh hoạt, hà cớ gì lại muốn đẩy người vào chỗ chết?”

Bạch Kính không hề hé răng, Lý Thư Ý nói xong bản thân cũng sửng sờ. Đúng rồi, sao y lại nói ra những lời ngây thơ như vậy được, ba và cô của y đã chết như thế nào? Tần quang Chí còn có thể ra tay độc ác đến vậy, thì sao Tống Phú Hoa lại không thể dùng Bạch Nhã để trút cơn giận?


Nhưng mà Bạch Nhã, ở Bạch gia chịu khinh nhục không nói, sau khi đi rồi còn bởi vì mang trong mình dòng máu của Bạch gia mà không được sống đến bạc đầu, cô ấy đã làm gì sai? Cái sai duy nhất của cô ấy chính là đã sinh ra làm người của Bạch gia.

Lý Thư Ý nhìn Bạch Kính, âm thanh có chút nghẹn: “Cô ấy tốt xấu gì…. Cũng là chị của cậu… năm đó, các người cũng không thèm điều tra thêm một chút?”

Nếu lúc ấy người của Bạch gia có một tia để tâm tới Bạch Nhã, mặc kệ chuyện Tống Phú Hoa ra tay là thật hay giả, cũng không đến nỗi để chuyện này trôi qua như vậy.

Thần sắc Bạch Kính vô cùng phức tạp.

Từ nhỏ hắn đã là người được vây ở trung tâm, nào có khả năng sẽ chú ý tới Bạch Nhã. Ấn tượng duy nhất đó là người này ít nói lại còn nhút nhát, người khác nói chuyện lớn tiếng một chút cũng sẽ làm cho cô bị dọa sợ.

Hắn đối với Bạch Nhã không hề có chút tình cảm nào, đối với tình cảnh của cô ở Bạch gia lại càng thờ ơ lạnh nhạt, sau đó lại biết tin Bạch Nhã chết, trong đầu hắn cũng chỉ lướt qua câu nói này, thậm chí hắn còn không nhớ rõ diện mạo của người đó ra sao, làm gì có chuyện sẽ đi điều tra vụ tai nạn đó. Chính bản thân hắn còn như thế đừng nói gì đến người của Bạch gia.

Việc Bạch Kính giữ im lặng thật giống như một cây đao từng nhát cắt xẻ trái tim của Lý Thư Ý.

Y sớm đã biết con người Bạch Kính lạnh nhạt, nhưng lại không ngời tới thái độ băng giá của hắn đối với Bạch Nhã. Thậm chí y có chút mờ mịt mà nghĩ, nếu có một ngày y chết đi, có phải Bạch Kính cũng sẽ phản ứng giống như vậy hay không. Suy cho cùng Bạch Nhã cũng là người chung huyết thống với hắn, còn y thì sao, y là cái thá gì đâu?

“Lý Thư Ý, chuyện này…..” Bạch Kính vừa mới mở miệng, lời còn chưa nói xong di động đột nhiên vang lên.

…..

“Bây giờ anh không ở công ty.”

……

“Không cần đâu, chiều anh sẽ cho người tới đón em.”

………

“Anh đi với em.”


………

“Ừ, cứ như vậy đi.”

Lý Thư Ý nghe giọng của Bạch Kính, chỉ ít ỏi mấy từ, y lại có thể lập tức phán đoán được người gọi điện thoại ở bên kia là Ninh Việt.

Vốn dĩ còn cho rằng lòng mình đã sớm chết, cho rằng chính mình có thể bình thản chấp nhận sự thật rằng hắn yêu Ninh Việt, vậy tại sao giờ phút này, thời khắc này vẫn sẽ khó chịu đến mức không thể giữ nỗi biểu cảm trên mặt nữa?

Bạch Kính ngắt điện thoại, đầu Lý Thư Ý lại bắt đầu đau dữ dội. Y có thể kiểm soát một Lý Thư Ý tỉnh táo, nhưng y lại không thể kiểm soát một Lý Thư Ý bị bệnh tật tra tấn mà mất đi ý thức. Y chịu đủ lắm rồi ở trước mặt Bạch Kính rơi lệ, mất khống chế, cầu xin, cũng chịu đủ rồi Bạch Kính thương hại y ban cho y vài câu an ủi vài cái ôm bố thí.

“Mặc kệ thật giả, tạm thời cứ để mắt tới đi. Còn nữa, đừng nói chuyện này cho Bạch Hạo.” Lý Thư Ý nói chuyện thần sắc vẫn như bình thường, nhưng bên dưới chăn bàn tay đã siết chặt tấm khăn trải giường. Thậm chí y còn không đủ sức để hỏi Bạch Kính, hôm nay bọn họ đã đi tới bước đường này, hắn còn nói chuyện đó với y để làm gì? Là vì y đã chăm sóc cho Bạch Hạo nên muốn nói cho y biết, hay là muốn chờ sau khi y xuất viện, sẽ đem việc này ném cho y xử lý?

“Tôi cũng có ý này.” Bạch Kính dừng một chút thấy Lý Thư Ý không hề nói chuyện lại hỏi, “Khi nào thì cậu xuất viện?”

“Bây giờ vẫn chưa biết.” Lời nói của Lý Thư Ý ẩn ẩn chút không kiên nhẫn, “Được rồi, cậu đi đi.”

Bạch Kính sửng sốt, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo đi rất nhiều.

Lý Thư Ý thấy hắn vẫn không nhúc nhích, giọng đầy phiền chán nói: “Còn có việc gì không? Không có việc gì thì cậu đi nhanh đi.” Đôi tay phía dưới không ngừng run rẩy, hàm rặng bị y cắn chặt mới không phát ra tiếng. Nếu Bạch Kính còn không đi y nhất định sẽ không chịu đựng được nữa.

Dường như Bạch Kính đã thực sự tức giận, hắn đứng lên không nói lời nào, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Ngay khi hình bóng Bạch Kính vừa biến mất ở cửa, thân thể cứng đờ của Lý Thư Ý mới thả lỏng lại. Y thở hổn hển quay người sang tủ đầu giường bên cạnh để lấy thuốc, ngón tay vừa mới chạm tới ngăn tủ đã vô lực mà hạ xuống. Đầu Lý Thư Ý đầy mồ hôi, nghiến răng hít một hơi vơ lấy được lọ thuốc, sau đó dùng đôi tay run rẩy đổ thuốc ra.

Bạch Kính đi ra khỏi phòng bệnh, đụng phải Cận Ngôn đang đứng cách đó mấy bước, Cận Ngôn cầm theo cái túi, thấy hắn đến vội cúi đầu chào: “Bạch tiên sinh.”

Trong lòng Bạch Kính đều là lửa giận, tâm trí đâu để ý tới Cận Ngôn, một giây cũng không thèm nhìn cậu. Cho nên hắn không biết, cái túi trên tay Cận Ngôn đã bị cậu nắm chặt hằn dấu vết lên tay, ngón tay bởi vì máu không thông đã trở nên xanh tím, người mà lúc nào cũng một mặt vui vẻ hớn hở như cậu lại tự dưng mất đi biểu cảm quen thuộc vốn có.