Tỉnh Giấc Tan Mộng Người Bên Gối Đã Không Còn

Chương 6: C6



Nhạc phim vang lên, Quách Phương cùng Tần Duật thống nhất im lặng.

Phòng chiếu phim tối đèn, chỉ có thứ ánh sáng trên màn hình chớp nhoáng, cường độ thay đổi liên tục theo từng phân đoạn.

Quách Phương nhìn đôi bạn trẻ Lữ Khâm Dương và Lăng Nhất Nghiêu trong phim, không khỏi nhớ lại quá khứ.

Lăng Nhất Nghiêu này cũng thật giống cô.

Bắt đầu từ 10 năm trước, Quách Phương đã gặp Tần Duật.

Năm đó, Quách Phương nhờ thành tích thi chuyển cấp xuất sắc mà dễ dàng vào được trường cấp ba trọng điểm của thành phố còn nhận được học bỗng toàn phần.

Cả đời này của cô chỉ có thành tích là lấy làm kiêu ngạo. Những phương diện khác, cô đều thua.

Nhưng mà cô lại nghĩ giá như bản thân khi đó làm bài không tốt một chút, có thể sẽ học ở một trường khác như vậy Quách Phương sẽ mãi mãi không có cơ hội gặp Tần Duật. Cũng sẽ không yêu anh suốt 10 năm.


15 tuổi, Quách Phương học cùng trường, cùng lớp với Tần Duật. Oái ăm hơn cô và anh lại là bạn cùng bàn.

Ban đầu, đối với cô Tần Duật chẳng khác nào mấy thiếu gia dựa vào bản thân có điều kiện tốt hơn người khác mà làm ra những việc vô phép vô tắc.

Tần Duật học không giỏi, một tuần sáu ngày học, anh chỉ lên lớp ba ngày. Thành tích ở dưới đáy xã hội. Sau đó cô nghe phong thanh rằng, Tần Duật đi cửa sau mới được vào học ngôi trường này thì ấn tượng về anh càng không tốt.

Cô ghét nhất là loại người có vạch xuất phát cao hơn người khác ỷ vào đó mà lười biếng, sống thiếu trách nhiệm. Nhưng tận sâu trong lòng Quách Phương cũng ao ước có một ngày mình có thể giống như Tần Duật, tự do làm những gì mình muốn không cần quan tâm đến người khác. Thế nên cô mới điên cuồng nỗ lực, nỗ lực hơn bất cứ ai.

Nhân gian có câu: ghét của nào trời trao của đó quả không sai chút nào. Vào học không lâu thì giáo viên chủ nhiệm sắp cho Tần Duật ngồi bên cạnh cô với mục đích kèm cặp bạn học yếu hơn mình, cùng nhau tiến bộ.

Tần Duật khi đó cũng không có ý kiến gì, mặt ngông nghênh xách cặp bước qua chỗ cô ngồi xuống. Anh còn nói một câu.

“Bạn học, chúng ta gần mặt mà cách lòng. Đừng cố tiếp cận tôi, tôi có người mình thích rồi.”

Khi đó Quách Phương nghĩ tên này không những học kém mà còn vô liêm sỉ. Cô thật sự muốn cười mà thực tế thì Quách Phương cười thật.

Tần Duật thẹn quá hóa giận: “Cậu cười cái gì? Thiếu gia đây nói cho cậu biết, người tôi thích là Ngô Nhan Tĩnh lớp 12 - 1 bên cạnh. Đợi tốt nghiệp tôi sẽ kết hôn với cô ấy.”

Quách Phương gật gù: “Con gái không có ai lấy người thành tích kém mà còn hạn hẹp về kiến thức pháp luật như cậu đâu. Tốt nghiệp xong cậu chỉ mới 18 tuổi thôi chưa đủ tuổi đăng ký kết hôn.”

Tần Duật: “...”

Quách Phương cảm thấy Tần Duật của những năm tháng cấp ba là Tần Duật tuyệt vời nhất. Có chút gì đó đáng yêu, ngông nghênh, cuồng nhiệt của tuổi trẻ. Anh hoàn toàn trái ngược với con người trầm lặng như Quách Phương. Tựa như một nốt nhạc phá cách đảo lộn cả cuộc đời cô.

Tần Duật của 10 năm sau, chững trạc, trưởng thành nhưng lại quá mức lạnh lùng. Sự lạnh lùng đó của anh làm trái tim cô đóng băng từng ngày, cuối cùng hóa thành nỗi tuyệt vọng, bi ai.


Sau buổi đổi chỗ ngày hôm đó, Tần Duật vẫn tiếp tục đến lớp bữa đực bữa cái. Ngồi bên cạnh cô cũng không hề mở miệng nói thêm câu nào, chỉ im lặng gối đầu lên tay nằm ngủ. Có một khoảnh khắc mà đến tận sau này Quách Phương mỗi khi nhớ lại đều không tránh khỏi tim đập loạn nhịp.

Dưới cái nắng của trời chuyển sang xuân, nhạt màu mà ấm áp. Tần Duật nằm nghiêng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt góc cạnh. Lông mi dài thật dài rủ xuống như cánh quạt. Anh để ánh sáng phủ lên người mình tựa như một lớp hào quang óng ánh. Đẹp đến vô thực khó mà diễn tả thành lời.

Quách Phương có thể cảm nhận được khuôn mặt mình nóng lên và trái tim bồi hồi lạ lùng. Một giây nào đó cô thật sự nghĩ Tần Duật là một thiên thần.

Có lẽ Quách Phương và Tần Duật sẽ giữ mối quan hệ bạn cùng bàn không mặn không nhạt này đến khi tốt nghiệp. Nhưng trời xui đất khiến thế nào có một ngày, Tần Duật bê sổ sách thả xuống trước mặt cô, nghiêm túc đề nghị.

“Bạn học Quách, nhờ cậu kèm mình học tập, giúp mình chinh chiến sa trường. Nếu thành tích tôi tăng lên nhất định sẽ hậu đãi cậu hậu hĩnh.”

Quách Phương nghi ngờ nhìn anh: “Cậu nghiêm túc?”

Tần Duật: “Vô cùng nghiêm túc!”

Về sau cô mới biết hóa ra Tần Duật bị Nhan Tĩnh đả kích. Nhan Tĩnh nói hình mẫu lý tưởng của cô ấy là đàn ông có tri thức. Trùng hợp thứ này Tần Duật hoàn toàn không có một mống.

Kể từ đó, Quách Phương bắt đầu chuỗi ngày theo sát Tần Duật 24/24 chuyện học tập của anh. Mỗi ngày Quách Phương ngoài việc đi làm thêm, xử lý bài tập về nhà ôn thi sớm đại học còn phải tìm tài liệu học tập phù hợp với nền tảng của Tần Duật.


Cũng không phải chuyện gì khó, bởi vì Tần Duật mất gốc. Cô cứ dạy lại từ đầu là được. Bất quá cô phát hiện, Tần Duật tư duy rất tốt, dạy một hiểu mười chỉ là thường ngày anh lười học mà thôi. Lại nói, không phải Tần Duật học môn nào cũng kém, riêng môn tiếng Anh cô khẳng định anh học tốt hơn cô, còn có thể giao tiếp bằng tiếng Anh lưu loát.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Quách Phương và Tần Duật từ mối quan hệ bạn cùng bàn mờ nhạt dần dần thân thiết hơn. Thỉnh thoảng Tần Duật sẽ quay sang trò chuyện với cô dăm ba câu, còn trêu chọc cô quá mức tẻ nhạt. Bình thường chỉ có cắm đầu học khác nào giết chết thanh xuân.

Nhưng mà Tần Duật nói sai rồi, bởi vì có anh nên thanh xuân của Quách Phương mới triệt để tươi đẹp. Nhưng 10 năm sau là triệt để tối tăm.

Bộ phim chiếu đến cảnh Lữ Khâm Dương kiểm điểm toàn diện, trước mặt cả trường thừa nhận việc viết thư tình cho Lăng Nhất Nghiêu. Quách Phương nhìn cảnh này đột nhiên nở nụ cười, sau đó quay sang hỏi Tần Duật: “Tần Duật, thời điểm chúng ta ngồi cùng bàn có được tính là bạn bè không?”

Tần Duật nhạt nhẽo nghiêng đầu, hỏi lại một câu không rõ ràng: “Cô nghĩ sao?”

“Em nghĩ nếu chúng ta không kết hôn có lẽ em và anh có thể giữ mối quan hệ bạn bè ít nhất sẽ không lạnh nhạt như bây giờ.” Gương mặt Quách Phương không lộ rõ biểu tình, chỉ là ánh sáng trong đôi mắt có phần ảm đạm.

Tần Duật không nhanh không chậm đáp: “Ừ, có lẽ vậy.”