Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 108



Ngày hôm ấy Thiếu Thương không về nhà, sai Xảo Quả về phủ báo là nàng sẽ ngủ lại Trường Thu cung, bảo người nhà không cần chờ, dù gì chăn nệm cũng đầy đủ, thậm chí có cả Địch ảo thích càu nhàu đón tiếp. Ban đêm chong đèn bên bàn, nàng nhấc bút viết ra thẻ mộc sáng bóng từng nghi vấn một. Tới hôm sau, Thiếu Thương chỉ vừa ăn sáng xong thì tiểu hoàng môn hầu hạ Thái tử đã đến tìm nàng, mời nàng tới Đông cung một chuyến.

Tới Đông cung, Thái tử và Lăng Bất Nghi đang đứng giữa sân thấp giọng nói chuyện, Lương Khưu Khởi sai cung nữ dẫn Thiếu Thương đến thiên điện, đồng thời nói: “Thiếu chúa công có dặn, quản sự ở biệt viện Tử Quế đã đến, ắt hẳn nữ công tử sẽ muốn gặp một lần. Nữ công tử muốn hỏi gì cứ hỏi, lát nữa thiếu chúa công sẽ dẫn người xuất cung tra án.”

Thiếu Thương gật đầu, theo cung nữ đi vào thiên điện, thấy Thái tử phi đang đối diện khóc lóc kể lể với một vị quan lại ba mươi mấy tuổi mặc cẩm bào.

“… Đồ tiểu tiện nhân đáng ghét Khúc Linh Quân, nó muốn chết cũng phải kéo Thái tử điện hạ liên lụy, giờ bên ngoài đồn đãi ầm ĩ, ta không còn mặt mũi ra ngoài mà gặp ai! Dù thiên đao vạn quả cũng không giải được mối hận trong lòng ta!”

Thiếu Thương nghe không lọt, lập tức xông vào nói to: “Hai ngày không gặp, Thái tử phi vẫn khỏe chứ?”

Giờ đây Thái tử phi khá sợ Thiếu Thương, vừa nghe giọng nàng là bất giác rụt người lại. Người đàn ông mặc cẩm bào thong thả đứng dậy: “Đâu ra đứa vô lễ nhà ngươi, thấy Thái tử phi cũng không dập đầu hành lễ?!”

Thiếu Thương ợm ờ nhún người chào Thái tử phi, sau đó quan sát người đàn ông này một hồi: “Anh là Tôn Thắng, đường huynh của Thái tử phi, quản sự ở biệt viện Tử Quế?”

Đôi mắt đục ngầu của Tôn Thắng nhìn thẳng vào Thiếu Thương, đắc ý nói: “Đúng vậy! Tiểu nương tử trông cũng được đấy…”

“Đường huynh!” Thái tử phi căng thẳng, “Chớ vô lễ!” Đường huynh nhà mình chưa nếm mùi lợi hại của Trình Thiếu Thương đấy thôi.

“Vô lễ cái gì? Chính vì bình thường Thái tử phi hiền quá nên mới bị lấn lướt, khiến Tôn gia chúng ta phải kìm nén thế này! Đường đường là nhà ngoại của Thái tử phi, vậy mà tới giờ không có nổi hai hư tước, đúng là quá mất mặt!” Tôn Thắng bực bội nói.

Thiếu Thương xì một tiếng: “May mà chưa phong quan cho Tôn gia các ngươi đấy, tới một biệt viện cũng không quản nổi, nếu phong quan thật, lỡ đâu gây nên đại họa làm hại bách tính địa phương, tới khi ấy lại làm hỏng danh tiếng của Thái tử!”

“Tiểu tiện nhân nói gì đấy hả!” Tôn Thắng biến sắc.

“Ta nói họa ập tới đầu mà anh còn làm càn!”

Thái tử phi vội nói: “Tuy đường huynh quản lý biệt viện Tử Quế, nhưng từ trong ra ngoài có biết bao nô tỳ, đường huynh cẩn thận tới đâu cũng dễ sơ suất một hai. Ngày nào gốc quế cũng rụng rất nhiều hoa, nói không chừng có kẻ hầu lén đem đi, cũng khó đề phòng.”

Thiếu Thương cười lạnh: “Đâu phải khắp biệt viện đều trồng quế hoa tím! Địch ảo đã nói rồi, vốn dĩ nơi đó tên là biệt viện Tỉ Quy, về sau bên bờ hồ phía đông trồng bảy tám gốc quế có hoa màu tím rất hiếm, cho nên mới đổi tên. Xét cho cùng, thật ra cả biệt viện cũng chỉ có mỗi nơi ấy có hoa quế tím, ngày nào cũng có người chuyên dọn dẹp. Được rồi, cứ xem như Tôn đại nhân sơ suất một hai, nhưng bây giờ xảy ra chuyện, dám hỏi Tôn đại nhân đã tra ra là ai trộm hoa quế chưa?”

Tôn Thắng xụ mặt cắn răng: “Đang lúc gấp gáp, vẫn chưa điều tra được.”

“Thế trong biệt viện có nô tỳ nào gần đây bỗng phát tài không?”

“… Biệt viện đông nô tỳ, chưa kịp tra hỏi từng người.”

“Biệt viện Tử Quế thuộc trang viên hoàng gia, nô tỳ ở đó cũng bị quản chế giống cung nữ hoạn quan, không thể tự tiện ra ngoài. Những ngày qua, có ai rời khỏi biệt viện không?” Nhặt trộm hoa quế thì cũng phải đi giao hàng.

“… Vẫn chưa biết.”

“Chuyện này đâu cần tra hỏi từng người, chỉ cần tìm trong danh sách đăng ký ra vào biệt viện sẽ biết ngay. Vì sao lại không biết?!”

Tôn Thắng thẹn quá hóa giận, quát to: “Ngươi đừng có hùng hổ! Ta tổng quản biệt viện Tử Quế, tự biết chừng mực, một tiểu nữ nương chưa dứt sữa như ngươi thì biết cái gì! Chuyện này phải điều tra từ từ…”

“E là đã không kịp.” Giọng của Lăng Bất Nghi truyền tới, sau đó chàng và Thái tử một trước một sau bước vào thiên điện.

Mọi người lập tức hành lễ với Thái tử, Tôn Thắng lộ vẻ chột dạ, cười hềnh hệch: “Việc này… Thái tử điện hạ, ngài xem chuyện này…”

Thái tử xụ mặt, không buồn để ý tới hắn. Tôn Thắng nhìn đường muội cầu cứu, Thái tử phi lúng túng.

Lăng Bất Nghi hỏi Thiếu Thương: “Em đã hỏi xong chưa?”

Thiếu Thương chê bai: “Hỏi cái gì Tôn đại nhân cũng không biết, quan uy chẳng nhỏ tí nào.”

Lăng Bất Nghi gật đầu, phân phó người bên ngoài: “Người đâu, bắt Tôn Thắng lại. Lương Khưu Khởi, ngươi áp giải hắn cho ta.”

Anh em Tôn thị lập tức kinh hãi. Tôn Thắng sợ đến nỗi cuống cuồng, Thái tử phi run run: “Ngươi… ngươi định làm cái gì? Dù đường huynh ta quản lý nô tỳ biệt viện lỏng lẻo thì tội vẫn chưa đến mức đó…”

Lăng Bất Nghi không muốn nói nhiều, đi tới nhấc lấy cổ áo Tôn Thắng, lạnh lùng nói: “Nói cho Thái tử phi hay, chuyện ở Tử Quế chỉ là chuyện nhỏ, nhưng còn ngọc thiền của Thái tử? Đã mấy năm Thái tử không gặp Khúc Linh Quân, trước khi đi đã sửa soạn chỉnh chu kỹ càng. Lúc ấy điện hạ nhớ mình vẫn đeo miếng ngọc thiền bên hông.”

“Có lẽ bị mất trên đường về, cưỡi ngựa rất dễ làm rơi đồ trang sức mà!” Thái tử phi cố cãi.

Lăng Bất Nghi thấy Tôn Thắng chột dạ, cười lạnh bảo: “Sau khi gặp Khúc Linh Quân, Thái tử bồn chồn không yên, ngồi lại biệt viện rất lâu, sau đó bỏ ngựa ngồi xe về Đông cung. Biệt viện, xe ngựa, cung đạo, Đông cung, ngọc thiền chỉ có thể rơi ở những chỗ này… Thái tử phi nói xem ngọc thiền bị mất ở đâu?”

“Nếu có kẻ cố ý hãm hại Thái tử, ắt sẽ phải tìm cách từ trước. Xe ngựa và cung đạo là việc ngoài dự tính. Còn Đông cung, từ sau chuyện mất ấn tỳ lần trước, ắt hẳn không tiện ra tay… Vậy chắc chắn là ở biệt viện!” Thiếu Thương nghiêng đầu.

Tôn Thắng sầm mặt, cao giọng cầu xin: “Điện hạ, không phải thần, thật sự không phải thần… Chắc chắn có kẻ âm thầm trà trộn vào biệt viện! Thái tử phi, ngài xin điện hạ giúp ta đi…”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần hỏi sẽ biết.” Lăng Bất Nghi không nói nhiều, lập tức xách Tôn Thắng ném ra ngoài hành lang.

Lương Khưu Khởi dẫn theo thị vệ chờ sẵn bên ngoài, rất thành thạo bắt lại trói chặt, còn nhét giẻ rách vào miệng Tôn Thắng.

Thái tử phi ở trong điện thấy thế, sợ đến mức cơ thể run lên, quỳ cạnh Thái tử liên tục dập đầu, dập tới khi trán chảy máu đỏ, khóc không thành tiếng: “Thiếp lạy cầu điện hạ minh giám, thiếp ngu muội vô tri, nông cạn hay ghen, nhưng tấm lòng dành cho Thái tử chỉ trời mới thấu. Sao đường huynh của thiếp lại có dị tâm hãm hại điện hạ được?! Chắc chắn trong này có ẩn tình, khẩn cầu Thái tử điều tra!”

Thái tử không đành lòng, song vẫn cương quyết nói: “Nếu thật sự chuyện không liên quan tới Tôn Thắng thì hắn có thể bình yên quay về. Tử Thịnh sẽ không cố ý làm khó hắn.”

Thiếu Thương phát hiện ánh mắt Lăng Bất Nghi nhìn Thái tử có vẻ chế giễu thiện chí, như không tài nào hiểu nổi vì sao Thái tử lại dễ mềm lòng như vậy, chỉ là dập đầu mấy cái, nặn vài giọt nước mắt thôi mà.

Thái tử nhẹ nhàng đẩy Thái tử phi ra, quay đầu nói: “Vì sơ suất của cô mà gây nên đại họa, xin làm phiền.”

Thiếu Thương chợt cảm thấy vai gánh trách nhiệm nặng nề, trịnh trọng cam đoan: “Điện hạ yên tâm, thiếp nhất định sẽ dốc hết sức trả lại sự trong sạch cho điện hạ!”

Thái tử ngẩn ra, bật cười nói: “Được, cô tin ngươi…”

Thiếu Thương phát hiện sắc mặt Thái tử khác thường, ngoái đầu nhìn Lăng Bất Nghi phía sau, bỗng nói: “Điện hạ, vừa nãy là điện hạ nói với Lăng đại nhân hả!” Nàng tự mình đa tình rồi, xấu hổ quá đi.

Thái tử không nỡ nói thẳng, xoay lưng lại hai vai run lên.

Lăng Bất Nghi đang cúi đầu nín cười, ngẩng đầu lên lại như núi hoa bung nở, sơn hà tươi đẹp. Chàng kéo cô gái đang bĩu môi, cáo lui với Thái tử. Trên đường rời cung, chàng hỏi cô gái: “Chúng ta đi đâu kiểm tra trước đây?”

Thiếu Thương trề môi lẩm bẩm: “Hỏi em làm gì, chàng mới là người điện hạ tin tưởng, em chỉ góp vui thôi.”

Nụ cười đong đầy trong mắt Lăng Bất Nghi, nhưng ngoài mặt chàng vẫn vờ nghiêm túc: “Bất luận người khác có tin em hay không, có ai trông thấy hay không, em vẫn đồng ý làm rất nghiêm túc, đấy mới là lẽ phải nhân gian.”

Thiếu Thương chậm rãi gật đầu, hé mở nụ cười: “Được rồi, tuy em biết chàng đang dỗ em, nhưng chàng nói đúng, đã hành sự thì nên như vậy.”

“Không giận nữa à? Vậy chúng ta đi đâu trước đây?”

“Không có trước sau, em chỉ muốn đến Lương phủ. Trăm khoanh còn quanh một đốm, mấu chốt vẫn nằm ở đó!”

“Rất tốt, ta cũng nghĩ như vậy.”



Không khí ở Lương phủ ngày hôm nay khác hẳn hôm qua.

Nếu nói Lương phủ của ngày hôm qua náo nhiệt lắm tin đồn mà vẫn ngỡ ngàng ngơ ngác, vậy thì Lương phủ trong hôm nay ảm đạm đi rất nhiều, thậm chí có cảm giác âm trầm bao trùm. Sau khi vào phủ mỗi người một hướng đi, Lăng Bất Nghi đi tìm Lương Châu mục, Thiếu Thương đi gặp Khúc Linh Quân trước, nào ngờ lại được xem một vở kịch hay.

Đình viện của Khúc Linh Quân trồng rất nhiều cây cỏ, nhưng giờ đây đã bị nhổ sạch, để lại mặt đất rộng rãi bằng phẳng được lát bởi các phiến đá. Một nhóm gia đinh hoặc cầm gậy hoặc cầm dây thừng đứng nghiêm trang, ở giữa có bảy tám người bị đè xuống đất, đang bị đánh gậy bôm bốp. Thiếu Thương nhác thấy bọn họ không bị bịt miệng, có vẻ cố ý kêu la để ai đó nghe được.

Viên Thận đứng dưới hiên, mặc áo gấm xanh ngọc, áo khoác nhung bay trong gió, thân hình cao ráo, phong độ tao nhã.

Thiếu Thương ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây? Nơi này thuộc nội trạch mà.”

Viên Thận mỉm cười với Thiếu Thương: “Hôm nay gia mẫu đến.”

Lương Khưu Phi được Lăng Bất Nghi phái đi cùng Thiếu Thương sầm mặt, chắp tay chào: “Ty chức bái kiến Viên công tử.” Rồi chẳng đợi Thiếu Thương và Viên Thận hàn huyên, hắn đã thúc giục: “Nữ quân, thời giờ không còn sớm, mau vào hỏi Khúc phu nhân thôi.”

Thiếu Thương nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu với Viên Thận rồi nhanh chóng cởi hài đi vào phòng.

Tình cảnh trong phòng lúc này rất thú vị, như một vở tuồng sống.

Một phu nhân áo trắng ngồi ở ghế chủ chính giữa, trông khoảng bốn mươi tuổi, rất đẹp nhưng nét mặt hiu quạnh, nặng vẻ khổ sở, như thể không mấy quan tâm mọi chuyện trên đời. Trên đầu cài một cây trâm bạch ngọc, hai tai đeo bông tai bạch ngọc, chiếc vòng trên tay trái cũng bằng bạch ngọc có hoa văn đối ứng, nhưng bên hông lại thắt ngọc bội lưu ly màu đỏ chót – chắc hẳn người này chính là Lương thị, mẫu thân của Viên Thận. Khi bà ta nghe thấy nô tỳ truyền báo tên của Thiếu Thương thì nhìn nàng thêm mấy bận.

Khúc Linh Quân quỳ bên cạnh Lương phu nhân, có vẻ gầy hơn so với ngày hôm qua, nom rất tiều tụy, cơ thể cao ráo như chỉ còn lại lớp da bọc xương. Thị tỳ tâm phúc Ấu Đồng hầu một bên.

Bên dưới là một người phụ nữ trung niên mặt mày hung ác, cắn răng hằm hè trợn mắt nhìn hai ngươi Lương Khúc, nếu không bị hai bà hầu to khỏe giữ chặt thì có lẽ đã nhảy đến đánh Khúc Linh Quân.

Bà Lương bị ấn chặt không thể cử động, rít từng chữ ra khỏi kẽ răng: “Ta là mẹ kế của ngươi đấy! Ngươi dám vô lễ với ta ư!”

Lương phu nhân nói: “… Ngay từ đầu ta đã không đồng ý để phụ thân cưới bà. Môn đệ thấp không phải vấn đề, nhưng con người bà hẹp hòi nông cạn, chỉ biết tư lợi. Đã không hiểu thế nào là đại cục, còn chỉ biết cái lợi ngay trước mắt. Bây giờ thì hay rồi, bà kéo cả Thái tử điện hạ xuống nước, không quan tâm tính mạng lẫn tiền đồ của tộc nhân, còn trưởng bối nào trong nhà dám làm chỗ dựa cho bà? Đừng có nằm mơ.”

Bà Lương căm phẫn thốt lên: “Lẽ nào trơ mắt nhìn con ta chết thảm, còn tiện nhân kia lại ung dung thoát thân?!” Ánh mắt bà ta nhìn Khúc Linh Quân như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

“Án chưa rõ ràng, đâu thể hành sự khinh suất.”

“Mẹ kiếp! Các ngươi ai ai cũng ỷ mình xuất thân cao quý, luôn xem thường mẹ con ta, nhưng A Thượng là gia chủ họ Lương tương lai, và ta cũng là quả phụ của phụ thân ngươi…”

“Nên ta mới bảo phụ thân đừng cưới bà. Trên đời này, có Lương gia trước rồi mới có Lương Thượng. Chỉ dựa vào bản lĩnh của Lương Thượng, nếu không có Lương gia thì hắn đáng được mấy đồng? Còn nữa, ta nói cho bà hay, bất kể kết luận lần này có ra sao thì bà cũng chấm dứt kiếp làm phu nhân quả phụ, bà sẽ bị canh chừng, ‘dưỡng bệnh thật tốt’.”

Lương phu nhân lạnh lùng xử lý bà Lương như thể thả dế mèn vào hũ sành. Nói xong, bà sai nô tỳ bịt miệng bà Lương, không muốn nhìn vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi của bà ta nữa, quay qua nói với Khúc Linh Quân.

“Ta cứ tưởng cô là người thông minh, hôn nhân đang yên ấm lại trở nên thế này. Lương Thượng đánh cô, cái miệng cô bị câm và người cô bị tật hả? Cha anh cô cũng đâu vứt bỏ cô, nếu làm lớn lên thì đã không ra nông nỗi này.”

Mặt Khúc Linh Quân trắng bợt, ủ rũ đáp: “Ban đầu ta muốn tuyệt hôn, nhưng Lương Thượng uy hiếp sẽ phao tin ta và Thái tử âm thầm qua lại, lén lút trao thư. Hồi ấy ta còn nhỏ nên rất sợ. Sau khi có con, ta thấy Lương Thượng chỉ hư trương thanh thế, thế là lại muốn hủy hôn. Hắn hằn học nói rằng ta có thể đi, nhưng con phải ở lại, không biết tụi nhỏ sẽ sống được mấy ngày… Nên ta lại do dự.”

“Hơn nữa, hai nhà Lương Khúc như nước với lửa ngần ấy năm, khó khăn lắm mới hòa thuận, ta đâu thể vì bản thân mình mà làm hỏng đại cuộc. Nhưng biết làm thế nào đây, dù gì cũng phải sống tiếp, vậy là ta âm thầm tìm vài vũ tỳ có thân thủ tốt, để bọn họ hầu hạ bên cạnh, Lương Thượng cũng không dám ra tay với ta nữa. Thật ra ta cũng chỉ chịu khổ vài năm đầu mà thôi, về sau nếu Lương Thượng đánh ta, ta lập tức để vũ tỳ đánh lại. Không tin cứ cho ngỗ tác xem, trên người Lương Thượng cũng có vết thương.”

“Mấy năm nay Lương Thượng đã dừng rồi, nào ngờ tới đô thành thì lặp lại chuyện cũ, nhưng bây giờ ta đâu nhịn hắn nữa. Mấy hôm trước, ta đã nói rõ chuyện này với Châu mục đại nhân. Tuy đường huynh rất khó xử nhưng vẫn đồng ý với ta, nếu ta và Lương Thượng hủy hôn thì sẽ dẫn hai đưa bé đi, nhờ thúc mẫu hiền lành có đức trong tộc nuôi dưỡng. Nên việc gì ta phải giết Lương Thượng, bởi ta đã có kế thoát thân rồi!”

Dứt lời câu cuối, Khúc Linh Quân đã có vẻ kích động.

Thiếu Thương thở dài. Hèn gì có câu quan thanh liêm cũng khó xử chuyện nhà, hôm qua khi biết Khúc Linh Quân bị bạo lực mỗi năm, thật ra trong lòng nàng khá xem thường, cảm thấy chỉ có phụ nữ yếu đuối vô năng mới nhẫn nhịn chuyện này, hóa ra Khúc Linh Quân cũng chỉ vậy mà thôi. Nhưng giờ ngẫm lại, quả nhiên nhà nào cũng có một cuốn kinh khó đọc.

Lương phu nhân im lặng rất lâu, đoạn, bà quay sang nhìn Thiếu Thương nói: “Nếu ngươi đã phụng lệnh Trường Thu cung, muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Thiếu Thương gật đầu, ngồi ngay ngắn bắt đầu hỏi.

“Rốt cuộc người đưa cơm đến phòng sách buổi trưa là ai?”

“Là Ấu Đồng. Nàng ấy mặc áo khoác của ta, ta không muốn người trong phủ biết mình đã ra ngoài.”

“Nhưng lẽ nào Lương công tử không nhận ra Ấu Đồng?”

“Hắn biết cũng làm được gì, dù gì ta và hắn cũng đã trở mặt. Có vài việc trong lòng tự hiểu rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.”

“Vậy kệ sách đúng là do Lương công tử xô đổ?”

“Ừ, hắn vừa thấy Ấu Đồng thì biết ngay ta đã ra ngoài, thế là nổi giận xô đổ kệ sách. Nhưng hắn đang tập trung điêu khắc, không muốn làm gián đoạn, chỉ tuyên bố đợi ta về rồi sẽ tính sổ.”

Thiếu Thương lắc đầu, im lặng cảm thán. Vụ án này đúng là quá nhiêu khê rối rắm, điểm khả nghi nàng tính ra hôm qua ai dè lại là thật.

“Thế còn miệng hòm sách, rốt cuộc phu nhân có thể xác nhận bên trong đựng gì không?”

“Ta hiểu ý của Trình nương tử. Con người Lương Thượng vô tài vô đức, chỉ ham mê điêu khắc đá vàng. Số sách vở đó là ta chuẩn bị từ trước, cất trong nhà không đem ra, tính vào lúc quan trọng sẽ dùng nó đối phó với cơn giận của Lương Thượng. Nhưng ta có thể xác nhận hòm sách đem tới phòng sách hôm trước toàn là sách, tuyệt đối không phải thi thể bị người đánh tráo.”

“Vì sao phu nhân chắc chắn như vậy?” Thiếu Thương cảm thấy lạ.

Khúc Linh Quân xấu hổ, sau khi lấy lại bình tĩnh thì quả quyết đáp: “Hôm ấy khi ta từ biệt viện Tử Quế về đô thành, trên đường đi gặp một lão ông bày bán sách cổ, thế là thuận tay mua một quyển. Về tới nhà, ta sai người đem hòm sách trong viện tới, trên đường mòn bên bờ dẫn đến phòng sách, chính tay ta mở hòm ra đặt quyển sách đó vào. Sau đó gia đinh gánh hòm rương đi theo ta, không rời khỏi ta nửa bước. Ta thật sự không rõ vì sao dưới đáy vải lại có vết máu.”

Thiếu Thương chau mày trầm ngâm. Nếu hòm sách đã được để trong viện của Khúc Linh Quân từ lâu, vậy ắt hẳn đã có kẻ động tay động chân vào dưới lớp vải dầu, Khúc Linh Quân và tỳ nữ không phát hiện cũng dễ hiểu.

Bỗng nàng nghĩ tới một chuyện, ngạc nhiên nói: “Nhưng hôm đó ở trong phòng sách, ta thấy trong hòm chỉ có lác đác vào quyển thôi mà.”

Khúc Linh Quân mang nỗi khổ riêng, khàn giọng nói: “… Ta và Lương Thượng xưng là vợ chồng, nhưng còn không bằng xã giao thông thường. Hôm đó sau khi vào phòng sách, ta không muốn nói nhiều với Lương Thượng, nói mấy câu mà Lương Thượng không đáp, ta tưởng hắn giận nên không để ý, thế là mở hòm ra, đặt mấy cuộn thẻ tre lên kệ sách ngoài cùng. Nhưng giữa chừng ta phát hiện không có ai đáp lời, lúc này mới thấy lạ. Ta đi vòng qua kệ sách và bình phong, thấy Lương Thượng dựa vào bức tường phía tây, một con dao cắm ngay trên người, ta sợ quá ngã phịch xuống đất, cũng lúc ấy đã gọi mọi người tới.”

Thiếu Thương không còn lời để nói, sao lại trùng hợp đến vậy.

“Phu nhân giải thích rất hay, nhưng ý kiến của Kỷ đại nhân, à, không chỉ Kỷ đại nhân… Người khác đều nói chính phu nhân đưa thi thể của Lương công tử ra khỏi hòm sách, kê vào tường rồi mới đặt sách trong phòng vào hòm ngụy trang.” Dù phòng sách của Lương Thượng không có nhiều sách, song vẫn đủ để lấp đầy một chiếc hòm.

Bỗng thị nữ Ấu Đồng lên tiếng: “Các gia đinh cũng thấy nữ quân mở hòm ở ven hồ, bên trong hòm không có người thật mà.”

Thiếu Thương thở dài: “Những gia đinh đó được phu nhân dẫn tới từ nhà ngoại. Có thể khiêng thi thể cho phu nhân thì nói gì đến việc giấu giếm. Có nói ra cũng không ai tin.”

Ấu Đồng khựng lại, lập tức nhào xuống đất gào khóc: “Hôm đó nô tỳ đã nói rồi, cứ để nô tỳ nhận tội giết người này đi, nhưng nữ quân lại không chịu!”

Khúc Linh Quân vuốt đỉnh đầu của tỳ nữ tâm phúc, thở dài bảo: “Ấu Đồng ngốc, em và ta cùng lớn lên bên nhau, em giết người và ta giết người có gì khác hả, ta cũng sẽ bị chụp tội ép nô tỳ giết chồng, chẳng bằng tha cho em.”

Ấu Đồng khóc rấm rứt.

Thiếu Thương nói: “Thiếp có được phép xem áo khoác Ấu Đồng đã mặc hôm ấy không? Tốt nhất là cả xiêm y đã mặc hôm ấy.”

Khúc Linh Quân đồng ý, để Ấu Đồng thút tha thút thít dẫn Thiếu Thương ra sau.

Phòng của Ấu Đồng không ở chỗ của các tỳ nữ khác mà nằm ngay sau phòng ngủ của nữ chủ nhân, tiện bề chăm sóc.

Trong lúc ngồi chờ trong phòng ngủ của Khúc Linh Quân, Thiếu Thương nhìn trái ngó phải, ai ngờ trông thấy một món đồ quen mắt, nàng bất giác giật mình.

Chẳng mấy chốc, Ấu Đồng đã đem áo khoác của Khúc Linh Quân và xiêm y đã mặc ngày hôm đó tới, Thiếu Thương cẩn thận kiểm tra một lúc, phát hiện đúng là không có vết máu và điểm khả nghi, bèn xóa bỏ.

Kế đến, Thiếu Thương định đến hiện trường án mạng xem thế nào, không ngờ Viên Thận đứng dưới hiên nghe được, mỉm cười đi tới.

“Lệnh đường là người nghiêm túc ít cười, nhưng vì sao anh thích cười vậy?” Thiếu Thương nói.

Viên Thận vẫn mỉm cười: “Người nhà mà, lấy thừa bù thiếu. Gia mẫu không thích cười không thích nói chuyện, cho nên ta mới cười nhiều nói nhiều.”

“Anh đi theo ta làm gì?”

“Nói gì hai ta cũng quen nhau, ta đi với cô cho cô đỡ sợ hãi.”

“Hả, sợ hãi á?! Số thi thể ta từng thấy ở ngoài huyện Hoạt ngày trước khéo còn hơn một trăm kia kìa?! Ha, sợ hãi, ta không biết viết hai chữ này!”

Viên Thận dừng chân, tiện tay bẻ một nhánh cây rồi giơ ra trước mặt Thiếu Thương: “Cô thử viết hai chữ này đi? Cùng kiểu chữ Lễ trong sách, không được dùng kiểu chữ tì quan tiểu lại dùng.”

Thiếu Thương trợn mắt nhìn chàng ta, cuối cùng lại bật cười: “… Ta thật sự không biết viết!”

Hoàng hậu chưa bao giờ áp đặt mục tiêu học tập cho nàng, luôn lấy hiểu rõ làm cốt yếu đầu tiên.

Cô gái cười tươi như hoa, sảng khoái linh đông, dù đang ngày đông nhưng trong ngực Viên Thận như ôm một chiếc lò nhỏ ấm áp.

Lương Khưu Phi đi đằng sau hai người trợn mắt, còn tức giận hơn cả chính mình bị đội nón xanh, nhưng Viên Thận lại có thân phận cao quý, miệng mồm sắc sảo, hắn không biết nên nói gì để ép lùi chàng ta.

“Con người anh vẫn đáng ghét như mọi khi nhỉ, cứ thích đâm thọc điểm yếu người ta!” Thiếu Thương chống nạnh trợn mắt, nhưng lại không kìm được muốn cười.

Viên Thận bị mắng mà rất sung sướng, cao giọng cười to.

“Đừng cười đừng cười, Lương phủ người ta đang xảy ra án mạng mà! Anh cười như thế đáng đánh lắm! Đừng cười nữa, dù anh là con trai của Lương phu nhân, nhưng cẩn thận bị người ta đánh gậy bây giờ!” Thiếu Thương căng thẳng nhìn bốn phía.

Viên Thận dần thôi cười, sau đó cúi người vái: “Thiếu Thương quân, tại hạ xin được bồi tội.” Rồi chàng ta đứng dậy, nhìn cô gái mỉm cười, “Ta biết Thiếu Thương quân gan dạ hơn người, vừa rồi tại hạ đã lỗ mãng.”

Thiếu Thương thấy chàng ta thành thật, bèn cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, ta không để bụng đâu. Thật ra ta hiểu lòng anh, anh muốn phân ưu với Lương Châu mục và lệnh đường đúng không, vậy đi cùng đi.”

Lương Khưu Phi chứng kiến hết cả, cảm thấy máu trong người cuồn cuộn, không cách nào nhịn nổi nữa, thế là hắn gọi thị vệ đằng sau đến, thấp giọng dặn dò đôi câu. Thị vệ liếc nhìn hai người tuổi tác diện mạo tương xứng phía trước, lập tức hiểu ra, nhanh chóng lĩnh mệnh rời đi.

Lúc này, Lăng Bất Nghi và Lương Vô Kỵ đang mật đàm trong một căn phòng kín.

“… Châu mục đại nhân nghĩ cho kỹ, ta không sốt ruột.”

“Nếu không sốt ruột, vì sao cậu lại đến ép ta?” Lương Vô Kỵ lạnh giọng.

“Lương đại nhân, ông tưởng người sốt ruột bây giờ là Thái tử ư? Không phải. Người cần sốt ruột nhất bây giờ chính là Châu mục đại nhân, là vị trí của Lương gia trong lòng bệ hạ.”

Lăng Bất Nghi ngồi thẳng trước bàn, giọng rõ ràng: “Án mạng này trông có vẻ phức tạp, gì mà mật thất phòng sách, áo nhung hòm sách, rồi ngọc thiền hoa quế… Nhưng khi xâu chuỗi mọi thứ vào với nhau thì chỉ có thể đưa ra một kết luận, đó là Khúc thị và Thái tử tư thông, sau khi giết chết Lương Thượng thì dàn dựng hòng thoát tội – và đó cũng là kết quả mà kẻ trong tối mong muốn.”

Lương Vô Kỵ đau đầu: “Sao có thể có chuyện này được? Từ ngày cưới chồng Khúc thị luôn ở Hà Đông, chưa từng đặt chân đến đô thành, còn nữa…”

“Đúng. Ông biết không thể là Khúc thị giết Lương Thượng, bởi vì nàng ta đã có cách thoát thân; ta cũng biết Thái tử không thể giết Lương Thượng, vì điện hạ đã không gặp Khúc thị mười năm – nhưng người ngoài lại không biết.” Lăng Bất Nghi nói.

Lương Vô Kỵ chán nản ngồi tại chỗ.

Lăng Bất Nghi nói: “Tiếng người rất đáng sợ, tới khi tin đồn càng lan truyền rộng, thanh danh của Thái tử mất sạch, kẻ trong tối lập tức đạt được mục đích.”

Lương Vô Kỵ giễu cợt: “Ta cứ ngỡ chuyện này là Khúc thị làm liên lụy đến Thái tử, nay mới biết hóa ra Thái tử làm liên lụy đến Lương gia. Kẻ trong tối tốn công sức chỉ nhằm vào một cô gái yếu đuối, nhưng thực chất là chĩa gươm vào Đông cung! Lương gia đã gặp phải chuyện thảm thương luân lí đến bực này, vậy mà hôm nay Tử Thịnh cậu còn đến bức bách ta?”

“Lương gia nào hoàn toàn vô tội.” Lăng Bất Nghi nói, “Lẽ nào Lương Thượng không mang họ Lương?”

Lương Vô Kỵ không hiểu.

Lăng Bất Nghi nói: “Nếu Lương Thượng là người chính trực, làm vợ chồng tốt với Khúc thị, ân ái tôn trọng nhau, thiết thiết không xa cách, thì chưa chắc âm mưu lần này đã thành. Nhưng, hắn ta lại muốn làm súc sinh! Trước đó đã có không ít người biết vợ chồng bọn họ bất hòa, giờ chuyện đã phơi bày, biết được Khúc thị chịu khổ, Lương Thượng là kẻ bỉ ổi. Cho nên màn vu oan giá họa này mới có thể chắc nịch tới vậy.”

Lương Vô Kỵ tức giận, trầm giọng nói: “Hóa ra tất cả đều là lỗi của Lương gia! Lăng đại nhân thật có tài tranh biện.”

“Con dâu của Lương gia, con cháu của Lương gia, nơi ở của Lương gia, phòng sách và lớp học cùng học trò của Lương gia… Không phải chuyện của Lương gia, lẽ nào là chuyện của ta?”

Lương Vô Kỵ tức đến nỗi ngã ngửa.

Lăng Bất Nghi nói tiếp: “Châu mục đại nhân không cần tức giận với ta. Vừa rồi ta đã nói hớ một câu, không những ta biết Thái tử không thể giết Lương Thượng, mà bệ hạ cũng biết rõ không phải là Thái tử. Dù Thái tử hành sự không chu toàn, nhưng nếu vì Lương gia mà khiến Thái tử rơi vào vũng nước đục này, Châu mục cho rằng bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?”

Lương Vô Kỵ kinh hãi, lửa giận tan biến, sợ hãi dâng trào, thế là khẩn khoản nói: “Xin hỏi Tử Thịnh, vậy Lương gia nên giải thích chuyện này thế nào?”

Lăng Bất Nghi đang định trả lời thì chợt thị vệ của chàng ở ngoài xin được cầu kiến, sau khi cho phép đi vào, thị vệ ghé vào tai Lăng Bất Nghi nói đôi câu, Lăng Bất Nghi sầm mặt.

Lương Vô Kỵ tò mò, mới đây vị công tử tuấn tú trước mắt còn rất bình tĩnh, thành thạo đối đáp với ông, không hề có vẻ rụt rè, Nhưng không biết bây giờ đã có chuyện gì mà lại khiến cậu ta có dáng vẻ này.

Lăng Bất Nghi cau mày, chợt mỉm cười với Lương Vô Kỵ: “Lương Châu mục, hai ta ngồi đây tâm sự không sao, nhưng thân tộc Lương gia vẫn còn ở ngoài kia tranh chấp ồn ào. Theo tại hạ thấy, tốt hơn hết là nên khống chế, bằng không nếu sự việc truyền đi, há chẳng phải là đổ dầu vào lửa ư?”

Lương Vô Kỵ sửng sốt, không hiểu việc thân thích họ hàng tranh chấp trong phủ đệ nhà mình thì liên quan gì tới Thái tử; nhưng ông không muốn có nhiều thị phi nên nói: “Tử Thịnh nói phải. Ta sẽ sai người trấn an bọn họ…”

“Châu mục không cần phí công.” Lăng Bất Nghi nói, “Bây giờ người Lương gia vừa lo danh tiếng gia tộc bị hủy hoại, lại lo dính dáng đến Thái tử, đâu thể thuyết phục qua loa, người bình thường có nói cũng vô dụng. Chi bằng Châu mục nhờ Viên Thận công tử đi, ta thấy y rất hợp. Viên công tử vừa là nửa người nhà họ Lương, vừa có kiến thức uyên bác danh tiếng cao xa, giỏi tài ăn nói, chắc hẳn có thể trấn an được thân tộc Lương gia.”

Lương Vô Kỵ: …

“Đa tạ Tử Thịnh đã quan tâm nhà họ Lương.” Dù Châu mục đại nhân đã trải qua qua bao thế sự, nhưng lần này ông ta thật sự không hiểu gì.

Lăng Bất Nghi rất lễ độ: “Không cần khách khí.”