Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 50: Khởi động lại từ đầu



Tháng ba dương xuân, lễ Thượng Tị* sắp tới, thân làm quan phụ mẫu (tạm thời), Trình Chỉ phải vì bách tính mà chủ trì nghi lễ cúng bái —— chính là dẫn người dân đến bên bờ sông té nước tắm rửa, gột bỏ đi những đen đủi không may của năm trước.


*Lễ Thượng Tị: vào thời cổ đại, ngày đầu tiên của tháng ba trong lịch Hạ được gọi là "Thượng Tị". Sau triều đại nhà Ngụy và nhà Tấn, để thuận tiện và thống nhất, Lễ Thượng Tị được ấn định vào ngày thứ ba của tháng ba.


Về phần nữ quyến vọng tộc, mặc dù không đến mức thật sự để trần tới làm chuyển động thiên thể, nhưng cũng sẽ mặc ít hơn rất nhiều, còn phải cầm theo màn che quây lại. Lâu Nghiêu ngập ngừng hỏi Thiếu Thương, hôm ấy có thể hắt cho mình một gáo nước hay không, lấy đó bày tỏ mong ước.


Thiếu Thương cười hì hì nói: "Được chứ. Có điều hôm đó ta muốn mặc váy hở vai, huynh mặc gì thế?" Hai bên xương quai xanh của thân thể này tinh tế như cánh bướm, siêu cấp xinh đẹp đấy biết không.


Khuôn mặt Lâu tiểu công tử lập tức đỏ như thịt nướng xì dầu, cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, che mũi bỏ chạy mất hút.


Đáng tiếc, một ngày trước lễ Thượng Tị, Trình lão cha và Tiêu chủ nhiệm đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Chính xác mà nói, hai vợ chồng đến Hoạt huyên cách nhau trước sau nửa ngày. Lần này Thiếu Thương đừng nghĩ tới việc lộ xương quai xanh, ngay cả lời nói việc làm cũng bắt đầu phải theo quy tắc nề nếp.


Lúc Trình Thủy đồng ý hôn sự thì vô cùng thoải mái, sau đó không hiểu sao lưỡi lại thấy hơi chua chua. Đợi việc chiêu an hoàn thành xong xuôi, khi hắn dẫn quân trở về đô thành thì đi ngang qua Đông quận, bèn mang theo một đội hộ vệ vội vã chạy đến Hoạt huyện thăm nữ nhi, thuận tiện kiểm tra lang tế tương lai.


Mà Tiêu phu nhân cũng bị chuyện hôn sự này đánh cho không kịp trở tay.


Đầu tiên là nhị phu nhân Lâu gia sai người tới làm mai cho Thiếu Thương, nàng còn chưa kịp bình tĩnh thì đã nhận được thư cầu thân do a phụ Lâu Nghiêu gửi tới từ Thanh châu (Thực ra thư này vốn gửi cho Trình Thủy, lúc viết thư phụ thân Lâu Nghiêu còn chưa biết thông gia tương lai đang ở gần ngay bên cạnh). Tiêu phu nhân vừa mới nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của việc kết thân cùng Lâu gia, thì lại nhận được thư khẩn cấp của trượng phu nói hắn đã đồng ý hôn sự này, còn cùng Lâu nhị đại nhân trao đổi tín vật.


Tiêu phu nhân bực bội một hồi, cũng mặc kệ trong lòng trượng phu đang suy tính cái gì, dứt khoát lên đường đến Hoạt huyện để hỏi thẳng vợ chồng Trình Chỉ, tiện thể đón nữ nhi trở về đô thành.


"Hễ cứ đụng tới chuyện của Niệu Niệu, huynh trưởng các ngươi lại phòng ta như phòng trộm." Tiêu phu nhân có phần tự giễu.


Tang thị cười nói: "Lúc trước ta đã nói gì nào, đừng có quá mức khắt khe với Thiếu Thương, coi chừng phản tác dụng." Cười xong nàng lại hỏi về tình hình trong nhà gần đây.


Tiêu phu nhân đáp: "Hồ lão bà giúp quân cô nhổ hết hoa cỏ sau vườn rồi, giờ này đang bàn bạc xem nên gieo giống thóc gì đấy! Ta thấy tinh thần có vẻ tốt hơn trước kia nhiều, Ương Ương thì đang học quản lý mấy công việc nhỏ, tính cách trưởng thành hơn không ít, cũng dám làm mặt lạnh với người khác rồi."


"Thế hiện giờ ngươi thấy Thiếu Thương thế nào?" Tang thị khẽ mỉm cười.


Tiêu phu nhân trầm ngâm, nhắm mắt thở dài: "Ngươi nuôi con bé rất tốt,... tốt hơn so với ta."


Xa cách mấy tháng, nữ nhi chẳng những vóc người thướt tha cân xứng, răng trắng mắt sáng, mà luồng lệ khí giữa hai đầu lông mày trước kia cũng tiêu tan không thấy, ánh mắt nhìn người cũng không còn u ám quái gở như ngày xưa, trái lại lộ vẻ thiện ý tinh nghịch. Có lẽ là do đã trải qua nhiều chuyện, hiện giờ quanh thân nữ hài có một loại khí phái cởi mở tự nhiên, bên trong cử chỉ văn nhã lại ẩn chứa vẻ ngây thơ tươi sáng, khiến người khác nhìn vào là thấy vui vẻ.


Tang thị nhìn sang hai bên, khoe khoang nói: "Ngươi nhìn xem, chỗ này của ta là Thiếu Thương vẽ mẫu rồi tu sửa lại đấy!"


Xuôi theo ánh mắt Tang thị, Tiêu phu nhân nhìn quanh bốn phía một lượt, cũng không biết nội thất trong căn phòng này làm thế nào, ấm áp nhưng không ngột ngạt, vừa sáng sủa hơn gấp hai lại vừa rộng rãi thoáng khí.


"Lúc trước Thiếu Thương còn đào cho ta một cái bếp lò dùng cho việc tắm rửa, tìm người làm một thùng gỗ lớn đặt phía trên, khi nào trời lạnh thì có thể ngâm mình trong đó. Từ việc đặt gạch cho đến dẫn nước đều là chủ ý của con bé, đơn giản lại tiết kiệm, những thợ thủ công kia không có người nào là không phục."


Tiêu phu nhân khẽ thở dài.


Thân mẫu đã qua đời của nàng dù sinh hạ bảy trai một gái, nhưng eo vẫn như liễu rủ, dáng người tựa thiếu nữ, khuôn mặt yếu đuối trong vắt, bên ngoài chiến tranh loạn lạc cửa nát nhà tan thế nào cũng chẳng quấy rầy đến bà an hưởng phú quý. Hiện tại Thiếu Thương đã nảy nở hơn rất nhiều, dung mạo so với thân mẫu như từ một khuôn đúc ra, thế nhưng tính cách lại không hề giống chút nào.


Hậu trạch huyện nha không tính là lớn, từ bên ngoài có thể mơ hồ nghe được tiếng quát hùng hậu của Trình Thủy cùng thanh âm tức giận của nữ hài, lẫn vào đó là tiếng cười vui sướng khi thấy người gặp họa của Trình Chỉ. Hai chị em dâu ngồi nghe, đều cảm thấy buồn cười.


Tiêu phu nhân có vẻ hơi lo lắng: "A Nghiêu cũng là con út được nâng niu của Lâu gia, huynh trưởng các ngươi ra tay cũng nên có chừng mực!"


Tang thị cười nói: "Tuy tuổi a Nghiêu còn nhỏ, nhưng cung mã đao kiếm đều đã học qua, không phải cái gối thêu hoa, ngươi yên tâm đi! Huống chi còn có Thiếu Thương ở đây! Huynh trưởng cũng chỉ muốn hù dọa một chút thôi... Đúng rồi, nói mới nhớ, hôn sự này tẩu tử thấy thế nào?"


Tiêu phu nhân bất đắc dĩ nói: "Cũng trao đổi tín vật rồi, còn có thể thế nào!"


Tang thị nghe ra ngữ khí nàng có vẻ không vui, bèn xoa dịu: "Nói lời thật lòng, nếu huynh trưởng không lập tức đồng ý cửa hôn sự này mà giao cho tẩu tử xử lý, ngài sẽ làm thế nào?"


Tiêu phu nhân trầm mặc một lát, dứt khoát trả lời: "Ta không dối gạt ngươi. Hôm đó Lâu gia sai người đến hỏi chuyện cưới xin, thật sự là nằm mơ ta cũng chẳng ngờ. Haiz, Thiếu Thương bướng bỉnh nổi loạn, thanh danh trong đô thành chưa hẳn đã tốt, cho dù a Nghiêu có thích, ta nghĩ Lâu nhị phu nhân cũng sẽ ngập ngừng chưa quyết, nào ngờ... " Nàng lắc đầu, "Nhanh như vậy!"


Tang thị mỉm cười: "Bây giờ Hà Chiêu Quân gả đi Tịnh châu, mẫu thân a Nghiêu mất mặt không nhẹ, nếu tiếp tục trì hoãn, sợ là đến lúc đó Hà Chiêu Quân sinh con đẻ cái luôn rồi, bọn họ có thể không nhanh sao!"


Tiêu phu nhân gật gật đầu, lại chần chờ nói: "Ngươi nói xem, Thiếu Thương gả cho mối tốt như vậy, tương lai nếu dòng dõi nhà chồng Ương Ương không cao như Lâu gia, liệu Cát gia có sinh lòng oán trách hay không ...?"


"Ngươi lại thế nữa!" Tang thị dùng sức đặt bát xuống "Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, hùng ưng và sẻ nhà không thể nuôi giống nhau! Với tướng mạo và bản tính này của Niệu Niệu, muốn giấu cũng không nổi đâu!"


Nàng nghĩ thầm, Tiêu phu nhân còn chưa biết chuyện của Lăng Bất Nghi, không thì còn loạn hơn nữa, "Ương Ương tự có chỗ tốt của con bé, tương lai cũng sẽ nhân duyên mỹ mãn. Khi đó ngươi cũng nói rồi đấy, dòng dõi có cao hay không chẳng liên quan tới việc sống có hạnh phúc hay không! Sao nào, Niệu Niệu có thể gả thấp rồi an tâm sống qua ngày, Ương Ương thì không thể?"


Tiêu phu nhân chẳng hề tức giận, sau khi thở dài một hơi mới thong thả nói: "Thực ra bây giờ ta cũng nghĩ thoáng hơn rồi, rất nhiều chuyện không phải ta muốn thế nào thì sẽ được thế đó. Trong thư Lâu đại nhân có nói, ban đầu hắn cũng do dự, sai người đi nghe ngóng một chút. Trùng hợp lại trông thấy đoàn xe các ngươi, người bị thương người thì bệnh, tập tễnh theo xe đi về phía Hoạt huyện. Trên đường đi, người thì kiệt sức ngựa thì hết hơi, vô cùng gian khổ, đội xe lớn như vậy lại do một nữ nương nhỏ bé như Thiếu Thương làm chủ ..."


Tang thị nhớ tới khi đó chân mình bị thương, trượng phu vừa khóc vừa hối hận, làm tổ trong xe sống chết không chịu ra ngoài.


Mặt nàng không khỏi đỏ lên.


"Lâu đại nhân nói, bất luận tin đồn trong đô thành thế nào, những thứ người dưới tay hắn nhìn được nghe được đều là điểm tốt của Thiếu Thương —— có trách nhiệm, gan dạ sáng suốt, hiếu thuận thúc mẫu, chăm sóc người nhà lão Trình đại nhân, thông minh hiểu chuyện, còn có một trái tim nhiệt thành thương xót những số phận bất hạnh. Lâu đại nhân còn nói, tính tình tốt hay xấu chỉ là điểm nhỏ nhặt, tuổi tác Thiếu Thương còn nhỏ, sau này từ từ dạy dỗ là được." Tiêu phu nhân tiếp tục nói.


Tang thị bật cười: "Ồ, nhìn không ra phụ thân a Nghiêu lại ôn hòa rộng lượng như vậy, tương lai Thiếu Thương thật có phúc."


Tiêu phu nhân cười khổ một tiếng, giọng nói chất chứa u sầu: "Nữ nhi của ta, ta lại không biết có nhiều điểm tốt như vậy, nhưng một người ngoài như Lâu đại nhân có thể nhìn ra. Thuấn Hoa, ngươi nói xem, có phải ta sai rồi không?"


Tang thị nhìn tẩu tử thường ngày luôn kiên cường tự phụ giờ lại mang vẻ mặt mờ mịt thất lạc, hoài nghi bản thân, lòng nàng không khỏi mềm nhũn, trấn an nói: "Thiếu Thương còn rất nhiều thứ phải học, chỉ duy cái tính "tự mình chủ trương, tự phụ bản lĩnh" là có thể khiến ta và thúc phụ nó mồ hôi lạnh chảy ròng rồi! Ngươi không biết đâu, trước đó Thiếu Thương còn muốn tự mở một lò đốt gạch đấy! Dọa ta sợ muốn chết, thủy hỏa vô tình, lỡ như lò nổ gạch bắn ra, mặt bị bỏng thì làm sao bây giờ?!" Nàng vỗ vỗ ngực, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.


Tiêu phu nhân bật cười: "Ngươi khuyên thì con bé vẫn nghe. Nhưng hôm nay ta nói nó cũng nhất định phải nghe theo mới được."


Tang thị nói nhỏ: "...Đứa trẻ này, chỉ chịu nghe lời người đối xử tốt với nó thôi."


Tiêu phu nhân im lặng không nói.


Trình Thủy vốn chuồn ra đây để làm khó (kiểm tra đánh giá) con rể tương lai, nhưng nữ nhi cứ đứng bên cạnh mở hai mắt to nhìn chằm chằm, cho nên ngoại trừ bắn tên múa kiếm, sở trường ném tạ vân vân mây mây của hắn đều chẳng có cơ hội hiển lộ.


"A phụ đang làm gì thế, chẳng lẽ nếu kiểm tra thấy a Nghiêu không tốt, người còn có thể tìm Lâu bá phụ đòi lại tín vật sao?" Thiếu Thương chống nạnh, nín cười nói, "A phụ, con nói một câu chí lý nhé. Trước khi định ra hôn sự, người phải tra xét những điểm không tốt của người ta, còn một khi quyết định hôn sự rồi, người phải quan tâm tới những điểm tốt của người ta nhiều hơn, như vậy cuộc sống sau này mới thoải mái!"


Trình lão cha cũng là tài xế lâu năm, sao có thể bị nữ nhi làm khó, thấy Lâu Nghiêu đã được nô bộc đỡ đi bôi thuốc, hắn bèn cười nói: "Tuổi con còn nhỏ thì biết cái gì, ta đang giúp con thử vũ lực của hắn đấy. Lang tế phải yếu một chút mới tốt, sau này hai đứa cãi nhau thì con cũng có thể đánh với hắn hai chiêu, miễn cho đến lúc chờ phụ huynh tới cứu lại thấy bộ dáng mặt mũi bầm dập của con!"


Thiếu Thương chán nản, lớn tiếng nói: "A phụ có thể trông mong con sống tốt có được không hả!" Dám bạo lực gia đình, hắn có mười lá gan sao?!


Hôn sự đã định, không thể để Thiếu Thương ở bên ngoài tiếp tục chơi đùa vui vẻ nữa, quá trình giảng dạy cấp bậc lễ nghĩa và phổ cập hệ thống gia phả thế gia cơ bản cũng nhanh chóng được bắt đầu.


Màn đêm buông xuống, Tiêu phu nhân phân phó người hầu trong nhà giúp Thiếu Thương thu thập hành lý. Trong lúc bận rộn, Lâu tiểu công tử ngượng ngùng đến hỏi "Có thể cùng Trình gia trở về đô thành hay không". Tiêu phu nhân im lặng nhìn trần nhà, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng gật đầu. Đồng thời trong lòng nàng cũng khẽ nở nụ cười, khó trách phu thê tam đệ lại thoải mái nhẹ nhàng như vậy, nhìn thiếu niên dính lấy nữ nhi cỡ này, hiển nhiên là đã bị nắm chặt rồi!


Tốc độ hành động của Tiêu phu nhân vô cùng mạnh mẽ, đội xe tu chỉnh hai ngày, đến ngày thứ tư đã xách nữ nhi lên đường, Lâu Nghiêu như thường lệ cưỡi ngựa đi theo xe, trong lòng lại tiếc nuối vì không thể cùng vị hôn thê cưỡi ngựa đồng hành.


Thiếu Thương lưu luyến không rời nói lời từ biệt với Tang thị, lệ nóng đảo quanh trong hốc mắt, nhắn nhủ Tang thị nhớ giữ gìn sức khỏe, chú ý chăm sóc vết thương ở chân, nghẹn ngào tha thiết không ngừng, Tiêu phu nhân đứng bên cạnh thấy hơi chua chua.


Tuy nhiên thấy chua không chỉ có mình nàng, còn có Trình Chỉ đứng trong gió lạnh đã nửa ngày. Hắn rất tự nhiên cầm tay thê tử rút khỏi tay cháu gái, sau đó bày ra vẻ mặt quan tâm nhắc nhở vài câu nhàm chán cũ rích.


Thiếu Thương nhìn tam thúc phụ nhà mình với vẻ thương hại.


Trình lão cha là ví dụ điển hình của đại trí giả ngu, việc nhỏ buông tay, việc lớn trong lòng rõ ràng. Tiêu phu nhân nhìn thì cường thế, nhưng những chuyện Trình lão cha đã quyết định nàng cũng hiếm khi có thể thay đổi. Còn tam thúc phụ, bụng dạ kém xa gương mặt, bị Tang thị nắm trong lòng bàn tay mà không tự biết, còn suốt ngày trưng ra dáng vẻ dương dương tự đắc, có thể thấy được năm đó dinh dưỡng trong đầu đều đem đi nuôi khuôn mặt hết rồi.


Trình Chỉ cũng nhìn cháu gái với ánh mắt thương hại.


Huynh trưởng nhà mình thế nào hắn hiểu rất rõ, từ nhỏ Trình Thủy đã mang bộ dáng đôn hậu thành thật. Lúc nói láo cũng như nói thật, lúc nói thật mà không khiến người ta rơi nước mắt, vậy coi như là phát huy thất thường. Tiêu phu nhân thì lại càng vững vàng cương liệt, đầy đầu mưu trí. Cho dù cháu gái có lợi hại hơn nữa thì cũng khó mà bay khỏi lòng bàn tay hai người này được. Sơ sẩy một cái lại ném cốc nhận trượng hình như chơi!


Trình Chỉ sờ sờ đầu cháu gái: "Lần này về nhà nhớ nghe lời a phụ a mẫu ngươi nhiều hơn đấy, đừng bướng bỉnh nữa."


Thiếu Thương vỗ vỗ cánh tay thúc phụ: "Thúc phụ cũng nên nghe lời thúc mẫu nhiều hơn nhé, đừng có nghĩ đông nghĩ tây, nghe thúc mẫu chuẩn không sai đâu."


Trong lòng hai thúc cháu đều cảm thấy đối phương đáng thương, nhất thời không khí hòa hợp hiếm thấy, không còn giận dỗi nhau nữa.


Roi trúc vung lên, đội xe khởi hành. Thiếu Thương nhìn về phía xa từ ô cửa sổ, chỉ thấy cửa thành sau lưng chậm rãi đóng lại, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi —— sắp về đô thành rồi. Hi vọng có thể sớm kết hôn với Lâu Nghiêu, sau đó theo hắn ra ngoài nhậm chức, đó mới thật sự gọi là trời cao biển rộng.


**********