Vu Hoằng Dương thấy vậy liền thở dài, anh dọn dẹp, đem chén đũa mang đi rửa rồi nhanh chóng lên phòng tìm Đông Phương Ngôn Diễm để nói chuyện nhưng cửa phòng đã bị cô khóa lại.
Vu Hoằng Dương buồn rầu, lủi thủi một mình trở về phòng ngủ. Anh mở camera trong nhà lên xem, đoạn video tối qua hiện lên trên màn hình điện thoại rồi lại vội vàng vào nhà tắm lấy chiếc áo hôm qua lên xem, quả thật là có một dấu son đỏ lướt qua, không rõ ràng như ai đó có ý để lại. Vu Hoằng Dương cũng ngờ ngợ ra được lý do vì sao Đông Phương Ngôn Diễm lại trở nên như vậy.
Anh đang đau hết cả đầu không biết phải giải thích như thế nào với Đông Phương Ngôn Diễm để cô tin tưởng anh. Quả thật, tối qua anh chỉ uống rượu với Uông Minh Triết và Quân Hạo, ngoài ra chẳng có ai khác chứ đừng nói đến chuyện anh có người phụ nữ khác bên ngoài.
Đang vò đầu bức tai suy nghĩ thì điện thoại của Vu Hoằng Dương rung lên, là Uông Minh Triết gọi điện thoại đến.
“Gọi cái gì?” Vu Hoằng Dương ‘giận cá chém thớt’, bực bội lên tiếng.
“Sao rồi? Thành công rồi chứ?”
“Thành công cái gì? Nói chuyện sợ người khác hiểu à?”
“Tớ và Quân Hạo giúp cậu một tay. Thế nào? Người phụ nữ của cậu chịu mở miệng thừa nhận tình cảm với cậu rồi chứ?” Uông Minh Triết nói với giọng đắc ý.
“Thừa nhận cái gì?”
“Thì tớ với Quân Hạo cố tình để lại dấu son trên áo cậu, cô ấy sẽ ghen lên và thừa nhận tình cảm với cậu. Không phải kế hoạch rất hợp lý sao? Cậu nói xem nên trả ơn tớ và Quân Hạo như thế nào đây?”
“Mẹ kiếp. Dấu son trên áo là hai người quẹt lên?”
“Chứ cậu nghĩ ai? Tôi còn quay video lại để cậu có bằng chứng để thanh minh với người đẹp. Sao, có phải hai bọn tớ rất tinh tế không?”
Uông Minh Triết liền nhanh chóng gửi video sang cho Vu Hoằng Dương xem. Vết son trên áo của Vu Hoằng Dương đích thị là do Uông Minh Triết và Quân Hạo để lại.
“Chán sống rồi có phải không?”
“Chán sống cái gì chứ? Trong chuyện này, người có công lớn nhất vẫn là tớ. Cậu nên cảm thấy vinh hạnh khi có một người bạn tuyệt vời như thế này.”
“Ừ. Cảm ơn.”
Vu Hoằng Dương tắt điện thoại, không để Uông Minh Triết có cơ hội lên tiếng, trong lòng cũng ngờ ngợ ra được nguyên nhân cho sự lạnh nhạt của Đông Phương Ngôn Diễm ngày hôm nay.
Cả ngày hôm đó, Đông Phương Ngôn Diễm cứ ru rú trong phòng với con, chẳng hề bước ra khỏi phòng. Buổi tối cũng chẳng buồn ra ăn cơm tối cùng anh.
Vu Hoằng Dương chuẩn bị bữa tối xong liền lên phòng tìm Đông Phương Ngôn Diễm. Vừa nhìn thấy Vu Hoằng Dương, Ngôn Diễm lơ đi liền bị Vu Hoằng Dương đưa tay giữ lại.
“Không phải đã nói không lảng tránh nhau rồi sao?”
“Tôi không muốn nói chuyện với anh.”
“Em ghen vì nhìn thấy vết son trên áo anh?”
“Tại sao tôi phải ghen?”
“Vậy thái độ của em bây giờ là sao đây?”
“Tôi chả làm sao cả.”
“Vậy em nói xem thái độ của em là sao?”
“Tôi không quan tâm anh có người con gái khác hay không nhưng anh về trễ chí ít anh cũng phải báo tôi một tiếng để tôi đỡ lo. Con thì quấy khóc, anh thì đến tận khuya mới chịu mò về trong trạng thái say khước.” Giọng nói của Đông Phương Ngôn Diễm dần nhỏ đi, sụt sùi như sắp khóc đến nơi.
“Anh xin lỗi, hôm đó anh có hẹn với bạn nhưng quên báo cho em biết để em phải chờ.”
Đông Phương Ngôn Diễm hít một hơi sâu, quả quyết lên tiếng: “Tôi cũng đâu có chờ anh.”
“Anh đi về trễ để mẹ con em ở nhà một mình là lỗi của anh nhưng tuyệt nhiên anh không có bất kỳ người phụ nào bên ngoài. Vết son trên áo là do bạn anh cố tình để lại để làm em ghen lên thôi. Anh xin lỗi.”
Đông Phương Ngôn Diễm vẫn không tin, trong đầu cô cứ đinh ninh rằng Vu Hoằng Dương đã có người trong lòng.
“Em xem.”
Vu Hoằng Dương lấy điện thoại ra mở đoạn video kia cho Đông Phương Ngôn Diễm xem. Cô nhìn vào màn hình, hình ảnh Quân Hạo và Uông Minh Triết đang cố tình để lại dấu son trên áo Vu Hoằng Dương đập vào mắt cô.
“Các anh hết trò để đùa rồi à?”
“Em tin anh rồi chứ? Anh không có làm chuyện gì có lỗi với em hết.”
“Thì làm sao? Liên quan gì đến tôi?”
Vu Hoằng Dương nhẹ nhàng ôm lấy người Ngôn Diễm nhỏ nhẹ lên tiếng: “Đừng giận anh nữa nha. Anh trong sạch, anh không có người phụ nữ nào cả.”
Vu Hoằng Dương lấy tay cô đặt lên trái tim mình: “Ở đây chỉ có em và con.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhất thời không biết phải nói sao cho phải, cũng không biết bản thân nên phản ứng như thế nào với tình huống này.
“Em mở lòng cho anh một cơ hội có được không?” Vu Hoằng Dương lấy hết cam đảm để tiếp tục bày tỏ tình cảm với Ngôn Diễm.
“Anh thật sự muốn được bên cạnh chăm sóc cho mẹ con em, cho mẹ con em một danh phận đàng hoàng.”
“Diễm… em đồng ý cho anh cơ hội nhé?”
Đông Phương Ngôn Diễm cứng đờ cả người, luống cuống lên tiếng: “Anh… tại sao lại thích tôi? Anh là nghiêm túc hay chỉ là…”
“Anh nghiêm túc muốn che chở cho hai mẹ con em.”
“Nhưng mà…”
“Em đừng lo lắng chuyện gì á, cũng đừng nghĩ em không hợp với anh hay gia cảnh của em không môn đăng hộ đối với nhà họ Vu. Anh cam tâm tình vì mà cúi đầu, vì em mà thay đổi để phù hợp với em.”
“Em…” Đông Phương Ngôn Diễm đột nhiên thay đổi cách xưng hô với anh.
“Nha em.”
“Cho em thời gian suy nghĩ có được không?”
“Không. Anh không đợi được nữa.”
“Vậy nếu em không đồng ý anh có đuổi mẹ con em ra khỏi nhà không?”
“Em nghĩ tới đó luôn rồi à Diễm?”
“Tính toán trước vẫn hơn mà, không phải sao?”
“Có gì mà suy nghĩ nữa chứ. Anh vừa đẹp trai, giàu có lại hết mực yêu thương em. Chắc chắn sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất.”
“Anh tự luyến cũng vừa vừa thôi.”
Vu Hoằng Dương lấy lại vẻ nghiêm túc như ngày thường cất giọng hỏi: “Anh hỏi em câu này nhé? Hy vọng em sẽ trả lời thật lòng cho anh biết.”
“Anh hỏi đi.”
“Em có tình cảm với anh không?”
“Có thì sao mà không thì sao?”
Vu Hoằng Dương lắc đầu: “Thế câu trả lời của em là có hay không?”
“Anh hỏi vậy thôi chứ nhìn thái độ của em lúc nhìn thấy vết son trên áo của anh thì anh biết trong lòng em có anh rồi.” Vu Hoằng Dương đắc ý lên tiếng.
“Anh… anh tự luyến.”
“Không phải sao?”
“Không phải.”
Vu Hoằng Dương xiết chặt vòng tay, ôm lấy cả người Ngôn Diễm vào lòng không cho cô có cơ hội phản kháng.