Trong phòng khách của Công ty giải trí Thiên Âu, Mộc Uyển đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp ngẩn ngơ nhìn về một nơi xa. Cuộc đời đúng là vô thường quá. Mới ngày nào vừa cùng nhau ngọt ngào ân ái, vậy mà chỉ chớp mắt một cái liền hoá thành người dưng.
Nhớ đến những hoài niệm của quá khứ sẽ chỉ làm cho người ta càng thêm đau lòng. Mộc Uyển mỉm cười nhưng vẫn không giấu được cảm giác thất vọng ẩn bên trong ánh mắt. Lẽ ra cô và anh không nên gặp nhau.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Mộc Uyển lau vội nước mắt, cơ thể nhỏ nhắn xoay người lại đối diện với người kia.
Trước mặt cô không phải đạo diễn Lưu mà là người cô ngày đêm mong nhớ. Là người mà dù có đau lòng đến mấy cô vẫn không nỡ quên.
Mộ Tử Khanh đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô. Rồi cứ như thế, anh đi vào trong, lướt qua cô như chưa từng quen biết. Một cảm giác nhói lên khiến cô rất khó chịu. Trở thành người xa lạ với những mình từng yêu thương, cảm giác này thật khiến người ta không muốn nhớ tý nào.
"Mộ tổng, anh đến tìm em sao?"
Kiều Ỷ Lan nhìn thấy anh thì liền vui vẻ chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh. Mộ Tử Khanh cũng không có ý đẩy cô ấy ra, ngược lại còn để cô ấy nép đầu vào lòng mình.
"Ỷ Lan, không phải là em đang thu âm sao?"
"Vâng! Em đang thu âm, nghe trợ lý nói anh đến liền vội vã tới tìm anh."
(Kiều Ỷ Lan: 23 tuổi, ca sĩ mới mà Thiên Âu đang trong quá trình đào tạo và nâng đỡ.)
Mộ Tử Khanh nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô gái trong lòng mà nở một nụ cười lạnh.
"Tìm anh làm gì?"
"Thì người ta nhớ anh đó."
"Thật sao?"
"Thật mà. Mộ tổng, tối nay người ta tới tìm anh có được không?"
"Được!"
Mộc Uyển đứng đó, im lặng nhìn. Hoá ra, lời đồn đại đều là sự thật. Mộ Tử Khanh phong lưu đa tình, bên cạnh anh không thiếu phụ nữ. Những lời mà người ta nói thật chẳng sai tý nào.
Mặc Đình Kiên vừa xong cuộc họp với giám đốc các bộ phận thì liền vội vã chạy tới phòng khách. Nhìn thấy một màn ba người này thật là làm cho anh giật mình muốn té ngửa. Thế giới này đúng là nhỏ bé quá, quay tới quay lui lại vẫn cứ để hai người họ gặp lại nhau.
Đôi mắt tinh ý nhìn vào Kiều Ỷ Lan đang nép mình vào lòng tên xấu xa nào đó, Mặc Đình Kiên bất giác mà thấy lạnh sóng lưng. Cái tên này thù dai thật, trước mặt cô ấy lại đi thân mật với một người khác, như vậy chẳng phải là đang cố tình tổn thương người ta hay sao?
"Mộc Uyển! Xin chào!"
"Xin chào!"
"À cô... Cô tới đây..."
"Tôi có hẹn với đạo diễn Lưu để bàn một chút về kịch bản. Nhưng mà bây giờ tôi lại bận mất rồi. Mặc tổng, nhờ anh chuyển lời với đạo diễn Lưu là tôi sẽ đến tìm anh ấy sau."
"Được! Cô bận thì cứ đi đi. Tôi sẽ nói lại với cậu ta."
"Cảm ơn anh."
Mộc Uyển mỉm cười, gật đầu chào Mặc Đình Kiên rồi vội vã bỏ đi. Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kiên cường ấy, Mặc Đình Kiên không thể nén được tiếng thở dài.
"Mộ Tử Khanh, cậu cố tình sao?"
"Tôi không biết cậu muốn nói gì."
Vừa nói, anh vừa kéo cái người đang dính chặt vào lòng mình ra. Kiều Ỷ Lan có chút bất mãn nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo không chút độ ấm đó, mấy lời chưa nói cũng trôi ngược hết vào trong.
"Ra ngoài!"
"Mộ tổng..."
"Ra ngoài! Đêm nay cũng không cần đến chỗ tôi."
Kiều Ỷ Lan nhìn anh tỏ vẻ không hài lòng. Đáp lại thái độ của cô ta là gương mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc nào của anh. Mặc Đình Kiên cũng chen vào, bảo cô ta mau trở lại làm việc của mình.
Kiều Ỷ Lan tức tối bỏ đi. Trong phòng khách chỉ còn lại Mặc Đình Kiên và Mộ Tử Khanh.
"Cậu làm như vậy không sợ cô ấy đau lòng sao?"
"Đau lòng? Hừm... Cô ấy tàn nhẫn lắm làm gì mà biết đau lòng."
"Mộ Tử Khanh, cậu cứ nhất định phải cố chấp như vậy sao?"
"Có cố chấp cũng không cố chấp bằng cô ấy."
Mặc Đình Kiên thở dài, trong nhất thời cũng không biết phải nói thêm điều gì nữa. Mà dù có nói thì cũng chẳng có ai nghe, vậy thì có nói hay không cũng như nhau cả thôi.
"Chuyện tôi nhờ cậu tới đâu rồi?"
"Tôi đã cho người điều tra rất kỹ nhưng lại không thể tìm được chút tin tức nào. Khả năng cao thì cái tên đó chỉ là một cái danh xưng giả mà thôi."
"Ừm!"
"Mộ Tử Khanh, cậu thật sự không muốn làm hòa với cô ấy sao?"
"Chưa phải lúc."
Nói hết câu, bóng người cao lớn ấy trực tiếp đi ra ngoài.
__________
Mang theo một mớ cảm xúc hỗn loạn, Mộc Uyển chậm rãi trở về nhà. Nhìn thấy anh thân mật với người khác, cô không dễ chịu chút nào.
"Ba ơi! Con về rồi."
Bước vào nhà, cô lớn tiếng gọi ba. Nhưng kì lạ là lại chẳng nghe thấy ông đáp lời cô. Mộc Uyển thấy lạ, giờ này ông vẫn chưa về sao?
Bước chân đi vào phòng bếp, Mộc Uyển sững sờ, sắc mặt tái mét. Cô hét toáng lên:
"Ba!!!"
Ba cô đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà lạnh lẽo, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở vô cùng yếu. Cô vội vàng đỡ ông lên, một tay ôm lấy cơ thể ông, tay còn lại lấy điện thoại ra gọi cho xe cấp cứu.
Một vài người hàng xóm gần đó nghe được tiếng hét của cô cũng tức tốc chạy sang. Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, ba cô được đưa ra ngoài.Một lúc sau, xe cấp cứu đến, đưa ba cô đến bệnh viện cấp cứu.
"Uyển!"
"Á Hiên..."
"Bác trai sao rồi?"
"Vẫn còn đang ở bên trong kiểm tra."
"Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."
Từ Á Hiên vỗ nhẹ vai cô an ủi. Anh biết, ông ấy là người thân và là chỗ dựa duy nhất của cô. Nếu như ông ấy xảy ra chuyện gì, e là cô sẽ sống không nổi mất.
"Ai là người nhà của bệnh nhân?"
"Bác sĩ, là tôi. Tôi là con gái của ông ấy."
"Bác sĩ Trương, tình hình bệnh nhân thế nào?"
"Bác sĩ Từ, anh..."
"Tôi là người quen của ông ấy."
"À... Hai người đi theo tôi, tôi sẽ nói rõ bệnh tình cho hai người biết."
Hai người theo bác sĩ Trương vào trong. Sau khi nghe được kết quả, Mộc Uyển gần như sụp đổ. Cô ngồi xuống ghế, toàn thân run rẩy. Nước mắt cũng không kiềm chế được mà rơi ra.
"Hai triệu... Hai triệu đô. Á Hiên...Em ... Em lấy đâu ra hai triệu đô đây?" Hai triệu đô, một số tiền quá lớn. Lớn đến nỗi ngay cả mơ cô cũng không dám mơ tới. Bây giờ, bác sĩ lại nói, nếu không có hai triệu đô để đưa ba cô ra nước ngoài trị bệnh thì ông ấy sẽ chết.