Tình Nhân Bé Nhỏ Của Mộ Thiếu

Chương 6: Cô nằm ngủ ở đây được, chẳng lẽ tôi không ngồi được à?



Mộ Tử Khanh đang ngồi trước màn hình máy tính, nghe được câu nói của Mặc Đình Kiên thì liền cau mày. Cái tên này dở dở ương ương, hôm nay lại muốn giở trò gì nữa đây.

"Cậu quên uống thuốc à!"

Anh lạnh lùng trả lời, đôi mắt vẫn nhìn vào máy tính. Người bên kia nghe được tiếng của anh, trong lòng liền nổi giận.

"Uống cái con khỉ nhà cậu!"

"Tôi không có rảnh rỗi như cậu. Nếu không có chuyện gì thì cúp đây."

"Được! Cúp đi. Cô bé đó hôm nay cứ giao cho tôi vậy!"

Cô bé...

Mặc Đình Kiên muốn nói đến ai? Chẳng lẽ là cô nhóc đó?

"Cậu nói gì?"

"À! Cũng không có gì. Hôm nay cô bé đó tới tìm Dung Tịch. Tôi tưởng cậu để ý... À mà thôi! Cậu bận như vậy thì tôi không làm phiền nữa."

Không đợi Mộ Tử Khanh trả lời, Mặc Đình Kiên đã cúp máy. Anh ta đang nghĩ, liệu Mộ Tử Khanh có vì cô bé đó mà đến đây không?

Mộc Uyển đứng đợi hơn nửa tiếng nhưng Dung Tịch lại vẫn chưa họp xong. Hình như cô ấy đang gặp phải chút vấn đề gì đó. Lúc nhìn thấy cô đang đợi ở cửa, Dung Tịch xin phép ra ngoài rồi đi thẳng về phía cô.

"Uyển Uyển, xin lỗi! Chắc cậu phải đợi thêm một lúc nữa."

"Không sao! Cậu cứ làm việc của mình đi, mình đợi được."

"Để mình cho trợ lý Lâm đưa cậu vào phòng khách nghỉ một lát."

"Ừm! Cảm ơn cậu."

Dung Tịch gọi trợ lý của mình đưa cô đến phòng dành cho khách để nghỉ ngơi. Mộc Uyển vẫy tay chào cô ấy rồi theo người trợ lý kia đi về phía trước. Sau khi đưa cô vào phòng khách, anh trợ lí kia cũng rời đi.

Một mình buồn chán, Mộc Uyển lấy điện thoại ra nghịch. Chắc do cả đêm qua không ngủ được nên cô lại cứ thế mà ngủ quên trên chiến ghế sofa, trong tay là chiếc điện thoại vẫn đang lặp đi lặp lại một bài hát...

*** Vì chẳng thể nào biết trước

Ở kiếp sau ta còn có thể gặp lại nhau?

Vậу nên em vẫn mãi nỗ lực, và dành hết bao điều tốt đẹp nhất đến anh

Ɲhưng vô tình khiến anh tổn thương nhiều

Tình mình bỗng nhiên trở nên bế tắc!

Ϲhẳng phải cố ý, chỉ là vì уêu anh! ***

Mặc Đình Kiên tình cờ đi ngang qua, lại vô tình mà bắt gặp cảnh này. Nhìn gương mặt thánh thiện của cô đang say ngủ, bất giác lại cảm thấy cô bé này thật xinh đẹp.

"Ông chủ..."

"Suỵt! Để cô ấy ngủ! Qua kia đi."

Trợ lý riêng của anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhìn vào bên trong, lại thấy có một cô gái đang ngủ. Cái này... Là chuyện gì đây? Chẳng phải ông chủ của anh đang...

"Nhìn xong chưa?"

"Á... Tôi xin lỗi!"

"Còn không đi?"

"Dạ vâng! Đi ngay."

Người mới xuất hiện là trợ lý riêng của Mặc Đình Kiên, tên là Tề Dật. Mặc dù Mặc Đình Kiên là ông chủ, nhưng toàn bộ việc điều hành công ty giải trí Thiên Âu này đều là do Tề Dật một mình giúp anh xử lý. Nói cách khác, Tề Dật chính là cánh tay phải đắc lực nhất của Mặc Đình Kiên.

Hai người đi ra góc cầu thang, Mặc Đình Kiên lúc này mới hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Ông chủ! Có Mộ tổng tới tìm anh."

"Cái gì?"

Mặc Đình Kiên thật sự không kìm được sự kích động của mình. Anh đang nghe gì vậy? Mộ Tử Khanh tới đây sao?

Wow! Vì cô bé đó sao?

Oh My God! Chuyện lạ có thật là đây ư?

"Cậu ta... Thật sự tới sao?"

"Ông chủ! Anh không sao chứ?"

"Cậu ta đâu?"

"Mộ tổng đang ở phòng làm việc của anh."

"Được rồi! Cậu đi làm việc của mình đi."

"Vâng!"

Mặc Đình Kiên thật sự phấn khích. Hai mắt sáng rực, trên gương mặt đẹp trai kia không giấu được ý cười. Điều mà anh không ngờ nhất là Mộ Tử Khanh lại vì cô bé đó mà tới đây.

Vừa vào tới cửa, anh đã cảm nhận được sự lạnh lẽo của ai kia. Mộ Tử Khanh ngồi trên ghế, đôi mắt u ám nhìn về phía anh. Nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Mộ Tử Khanh, anh không nhịn được mà lại muốn đâm chọt.

"Ấy!!!! Cậu nói cậu bận mà, sao lại tới đây vậy?"

"Người đâu?"

"Người? Ai?"

"Mặc Đình Kiên..."

"À... Ha ha! Cậu nói cô bé đó hả?"

"Ừm!!!"

"Ngủ rồi!"

Không có tiếng trả lời, chỉ có đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía anh. Mặc Đình Kiên ngớ người, anh có làm gì nên tội đâu, tại sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đáng sợ đó kia chứ? Mộ Tử Khanh hỏi cô bé ấy đâu, anh nói cô ấy ngủ rồi...

Ý!!!

Khoan!!!

Dừng lại một chút... Lúc nãy Mộ Tử Khanh hỏi " Người đâu?" anh nói " ngủ rồi".

Ý của anh là cô bé đó ngủ rồi, chứ không phải là...

A!!!! Cái tên này, không phải là đã hiểu lầm ý của anh rồi đó chứ?

"Mộ Tử Khanh, cậu... Đang nghĩ gì vậy?"

"Muốn biết không?"

"Ầy!!! Ý tôi là, cô bé đó đang ngủ ở phòng khách kìa chứ không phải là..."

"Đã hiểu!"

Rất nhanh và dứt khoát. Mộ Tử Khanh đứng dậy bỏ đi, để lại Mặc Đình Kiên với ánh mắt ngạc nhiên đầy kích động. Lấy điện thoại ra gọi cho Tô Dĩ Thần, Mặc Đình Kiên chỉ hận không thể hét lớn lên mà thôi.

"Lão Tô à! Cậu biết không, Mộ Tử Khanh hình như không ổn rồi..."

_________

Bóng người cao lớn đi một mạch đến phòng khách. Mộ Tử Khanh là cổ đông lớn của công ty giải trí Thiên Âu này nên anh có thể tùy ý ra vào bất cứ đâu. Bước chân đi thật nhanh đến phòng khách rồi đột ngột dừng lại trước cửa. Bên trong đó, Mộc Uyển vẫn đang say ngủ, điện thoại vẫn cứ nghêu ngao một bài hát.

Nhin cô một lúc lâu, bước chân anh đi vào thật nhẹ nhàng rồi ngồi xuống đối diện cô. Ngày đó gặp nhau, cô ngang ngược cứng đầu, thật sự là làm cho người ta muốn điên lên. Lần này gặp lại, không ngờ lại được nhìn thấy gương mặt này của cô. Lúc cô đang ngủ, lại ngoan ngoãn và thánh thiện như một thiên thần.

Đang say giấc nồng, Mộc Uyển bất giác cảm thấy hơi ớn lạnh. Đưa tay lên dụi mắt, cô chậm rãi quan sát mọi thứ xung quanh.

"Á!!!!"

Ngay khi nhìn thấy gương mặt của anh, cô hoảng hốt ngồi bật dậy, kèm theo hành động đó là một tiếng hét. Theo bản năng của mình, cô đưa ánh mắt phòng bị nhìn anh.

"Tỉnh rồi?"

"A... Anh... Anh làm gì ở đây?"

"Ngồi chơi!"

"Cái gì?"

"Cô nằm ngủ ở đây được, chẳng lẽ tôi không ngồi được à?"

Mộc Uyển nghẹn họng, không phản bác được một câu nào. Phải rồi! Ở đây là phòng khách của công ty mà chứ đâu phải là nhà của cô đâu. Cô ngồi được thì người khác cũng sẽ ngồi được thôi.
"Vậy anh cứ tự nhiên đi, tôi đi trước."

Mộc Uyển muốn bỏ đi, không muốn ở lại dù chỉ là một phút. Ở cùng một chỗ với người này thật sự khiến cô thấy sợ. Lần trước gặp nhau, anh mém chút nữa là đã đưa cô lên thiên đường. Cứ tưởng là sẽ không gặp lại nữa, ai mà ngờ được...

Đúng là âm hồn không tan mà...