Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới

Chương 8: Giao dịch linh hồn (3)



Mười một giờ, Tạ Khương Qua yêu cầu đổi nhạc nhẹ thành nhạc Rock khiến Giám đốc khách sạn khó xử. Ở đây còn những thực khách khác, yêu cầu của anh cực kỳ vô lý. Đây không1phải là quán

bar, khách đến với tòa nhà chọc trời này để thưởng thức ẩm thực cùng cảnh đêm Tokyo nên chỉ dòng nhạc nhẹ mới hợp với không gian lãng mạn sang trọng, chưa kể ngoài ra8còn có các hội viên VIP khác nữa.

Anh không buồn quan tâm, nói rằng nếu không đổi nhạc, anh sẽ chê trách khách sạn bằng danh nghĩa cá nhân của mình trên web.

Mặt Giám đốc tái đi. Thế2là mấy phút sau, tiếng nhạc Rock đinh tai nhức óc khiến mấy vị khách bỏ đi ngay lập tức. Tạ Khương Qua vùi đầu nghịch điện thoại, mãi sau, hình như ngay cả anh cũng không chịu4nổi tiếng Rock ồn ào bên ấn chuông gọi phục vụ. Giám đốc lại xuất hiện trong trạng thái run lẩy bẩy. “Đổi về nhạc cũ đi!” Tạ Khương Qua bực bội ra lệnh. Nhạc Rock chuyển về nhạc nhẹ, anh cúi đầu liếc nhìn điện thoại rồi dõi mắt về phía tháp Tokyo. Rất nhiều biên kịch phim ảnh truyền hình hay tác giả tiểu thuyết đã vẽ nên câu chuyện tình yêu tại đây, hơn nữa hiện thực cũng diễn ra bao khoảnh khắc lãng mạn nên ngọn tháp ấy đã trở thành thánh địa trong lòng các cô gái trẻ.

Tô Mạt Lệ lại lén nhìn anh lần nữa. Hồi chưa đến đôi mươi, cô từng đam mê mỹ thuật. Tạ Khương Qua của giờ khắc này chính là hình tượng nhân vật rực rỡ sống động mà rất nhiều tác giả manga tha thiết khắc tạc. Lúc anh lẳng lặng ngồi đó, khung cảnh xung quanh cũng trầm lắng theo, nhưng chỉ cần anh chớp mắt, gió bắt đầu thổi, lá cây khẽ lay động, côn trùng nằm trên phiến lá cũng lặng lẽ rục rịch thân mình.

Các cô gái trẻ say đắm Tiếu Ta không phải là chuyện vô lý mà có nguyên do chính đáng hẳn hoi. Tạ Khương Qua đã đắp nặn nên hình tượng mơ mộng trong tâm trí họ một trăm hai mươi phần trăm.

Tô Mạt Lệ thầm than thở, cuối cùng Tạ Khương Qua sẽ thuộc về Thẩm Họa - cô gái tầm thường nhưng may

mắn kia sao? Có lẽ vậy đấy, không phải manga hay phim truyền hình đều viết vậy à? Người con gái bình thường rồi sẽ có được trái tim của hoàng tử. Dường như Tạ Khương Qua và Thẩm Họa hoàn toàn đi theo khuôn mẫu phim thần tượng ấy.

Nếu để ý kỹ có thể thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Tạ Khương Qua, phải chăng anh mất ngủ suốt đêm qua? Tối qua Tô Mạt Lệ ở chung phòng khách sạn với anh, song cô nằm trong phòng ngủ còn anh ở ngoài phòng khách.

Sau vài lần chung đụng, cô phát hiện Tạ Khương Qua không hề sống xa xỉ như lời đồn gần xa. Thực ra yêu cầu cuộc sống của anh rất đơn giản, mì tôm cũng được, cà phê vỉa hè cũng chẳng sao, thậm chí anh còn xem cả đĩa lậu.

Tô Mạt Lệ cũng có đôi chút tò mò. Cô cảm thấy anh của ngày hôm qua rất kỳ lạ, khác biệt một trời một vực với Tạ Khương Qua thong thả ung dung thường ngày. Anh cực phấn khích, cứ thế cắm cúi online để gọi video. Vài âm thanh đứt quãng lọt vào tai giúp Tô Mạt Lệ biết được Tiểu Tạ đang mải mê làm gì.

Tạ Khương Qua gần như đã gọi điện cho tất cả Giám đốc ngân hàng ở Tokyo này! Nhưng mà anh cần nhiều tiền như thế để làm gì kia chứ?

Tới rạng sáng anh đóng máy tính lại, lặng lẽ ngồi trên thảm trải sàn lẩm bẩm gì đó mà cô không nghe rõ.

Sau đêm bận rộn ấy, Tạ Khương Qua biến mất gần một ngày, mãi đến bảy giờ tối mới quay lại. Vừa gặp anh đã hôn trán cô, dịu dàng cất giọng mời cô dùng bữa tối.

Nhìn Tạ Khương Qua đang ngơ ngác ngắm tháp Tokyo hiện tại, Tô Mạt Lệ nghĩ có lẽ mình cần phải thay đổi sách lược: Phải làm cho Tạ Khương Qua chán mình mới được. Càng ở lâu bên người đàn ông này giây phút nào, cô sẽ càng lún sâu khó thoát, cuối cùng biến thành cả ngày miệng chỉ biết lẩm bẩm “Tiếu Tạ”, trái tim cũng thầm gọi tên anh rồi làm những chuyện điên cuồng vì Tạ Khương Qua như những người phụ nữ khác.

Cô không hiểu tại sao bóng hình Tạ Khương Qua bây giờ lại toát lên vẻ buồn thương đến thế, rõ ràng Tiểu Tạ phải là con người sôi nổi lắm kia mà.

“Anh Tạ.” Tô Mạt Lệ khẽ gọi, cô muốn nhắc nhở anh bây giờ gần mười một giờ rưỡi, mười hai giờ họ phải rời khỏi Tokyo, đến lúc nên bắt đầu chuẩn bị rồi.

“Câm miệng!” Tạ Khương Qua lạnh lùng quát, chỉ liếc thoáng qua Tô Mạt Lệ rồi lại quay đi. Tô Mạt Lệ ngoan ngoãn giữ im lặng. Quả nhiên phụ nữ khi yêu sẽ trở nên ngu xuẩn, nếu không sao cô không nhận ra sự khác thường của anh.

Hình như anh đang đợi ai đó? Chính xác hơn thì là hình như anh đang đợi điện thoại. Anh từ một tiếng nhìn điện thoại một lần chuyển thành một phút nhìn những mấy chục lần. Trong lúc đó, Tiểu Tạ đã làm hai chuyện cực ngốc nghếch. Một là anh hỏi Giám đốc khách sạn rằng tín hiệu chỗ này có vấn đề gì không, hai là tỏ vẻ bực bội rõ rệt khi gọi thử mấy cuộc mà vẫn ngon nghẻ. Đương nhiên tín hiệu ở đây không làm sao cả, mà điện thoại của anh cũng đâu phải là đồ trang trí.

Một phút trước mười một giờ rưỡi, cuối cùng điện thoại anh cũng đổ chuông. Anh chẳng kịp đợi nửa giây đã vội vã bắt máy.

Có lẽ người gọi đến không phải là người anh muốn chờ cho nên giọng anh hờ hững, thái độ cũng lạnh nhạt.

Cúp điện thoại, Tạ Khương Qua vẫn ngẩn ngơ như khi nãy. Một lúc sau anh vừa đứng dậy thì điện thoại lại đổ chuông. Lần này, anh không vội vàng nghe máy ngay mà bình tĩnh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, rồi cầm lấy chậm rãi bước đến bức tường thủy tinh mới bắt máy. Đúng mười hai giờ, Tô Mạt Lệ trông thấy một người phụ nữ xuất hiện trên chuyên cơ của Tạ Khương Qua. Người đó chính là Tô Vũ - cô gái cùng họ với cô.

Máy bay chậm rãi cất cánh, đạp lên những ngọn đèn óng ánh của Tokyo với tư thế của kẻ bề trên. Có người miêu tả Nhật Bản là đất nước của kiếm và hoa cúc. Ngọn gió và màn sương sinh ra từ kiếm và hoa cúc ấy khoác vẻ lạnh lùng xa cách lên những ngọn đèn kia.

Tô Mạt Lệ lặng lẽ quay đầu nhìn cô gái ngồi trên ghế giữa hai nhân viên ở hàng sau. Tô Vũ đang nhắm mắt tựa đầu vào ghế, đôi môi mím chặt, mang lại cảm giác từa tựa cảnh đêm lung linh ánh đèn bên ngoài.

Chuyên cơ của Tạ Khương Qua thuộc cỡ trung bình, có bốn ghế dành cho chủ và tám ghế cho nhân viên, phần không gian còn lại thì lắp đặt thiết bị giải trí. Trước giờ Tạ Khương Qua luôn cấm phụ nữ ngồi ghế chủ, anh luôn đối xử với phụ nữ như thể đối phương chỉ là lữ khách qua đường, cuối cùng mỗi người đi một ngả. Đến điểm cuối, người thực sự rời đi sẽ là mình phải không, người cùng mang họ Tô nhưng tên Mạt Lệ: Trực giác của phụ nữ luôn chính xác. Khi cô gái tên Tô Vũ kia xuất hiện, Tô Mạt Lệ biết tiếp theo mình phải chào tạm biệt Tạ Khương Qua rồi.

“Tô Mạt Lệ, quay đầu lại!” Tạ Khương Qua nhắm mắt khoanh tay, lạnh lùng nói.

“Vâng.” Tô Mạt Lệ vẫn rất nghe lời mà làm theo ý anh. Quay lại ngắm khuôn mặt hoàn hảo như được điều khắc từ cẩm thạch của anh, trái tim cô dường như lỡ một nhịp, cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt: “Cô Tô kia có thần thái thật đấy. Trông cô ấy giống Từ Nhược Tuyên. Lúc nãy cơ phó cứ nhìn cô ấy chằm chằm. Cô Tô xinh lắm, mới cười một cái mà cơ phó kia đã...”

“Câm miệng, Tô Mạt Lệ, phụ nữ các cô...” Tạ Khương Qua vẫn nhắm mắt, nhưng hơi thở dồn dập đã bán đứng anh.

“Vâng!” Tô Mạt Lệ ngậm miệng. Thật ra ngoại trừ hám giàu, cô cũng thích giở trò tai quái như những người phụ nữ khác. Thật ra cơ phó không hề nhìn Tô Vũ chằm chằm mà Tô Vũ cũng chưa từng cười với cơ phó lần nào.

Chắc hẳn cô gái tên Tô Vũ kia có vị trí khác biệt trong lòng Tạ Khương Qua đây mà. Càng nghĩ, Tô Mạt Lệ càng phiền muộn âu sầu.

Tô Vũ chỉ mang theo mỗi quyển hộ chiếu đến trước mặt Tạ Khương Qua. Vừa gặp mặt, anh đã ra oai phủ đầu, bắt cô xách vali hộ cô gái đi cùng, sau đó còn bắt cô ngồi ghế nhân viên. Bởi vì uống thuốc cảm nên Tô Vũ vừa đặt lưng lên ghế đã ngủ thiếp, mới chợp mắt một lúc thì lại bị nhân viên ngồi cạnh đánh thức và dẫn tới quầy bar.

Khoảnh khắc Tạ Khương Qua đứng dưới tấm màn trang trí màu vàng nhạt cười với cô, Tô Vũ khẽ giật mình. Nếu người đứng đó thay bộ vest bằng áo phông và quần jeans bạc màu thì trông chẳng khác gì Khương Qua đẹp trai đến mức khiến con gái phải ghen tị - người đã nướng cá cho cô bên bờ sông năm nào.

Tô Vũ đi từng bước về phía anh. Quả nhiên bệnh tật khiến con người trở nên yếu ớt, mà khi yếu ớt thì người ta thường nhớ về thuở xưa cũ. Tô Vũ hồi tưởng về năm tháng thanh xuân, khi mà cô vẫn giữ mái tóc xoăn xinh đẹp và Tô Dĩnh vẫn hay ca cẩm cô hết lần này đến lần khác. Cô ngồi trong căn nhà gỗ nhỏ của Tạ Khương Qua, sai bảo anh làm đủ thứ chuyện và sung sướng khi nhìn vẻ sương cứng trên gương mặt tuấn tú của anh.

Khương Qua là món đồ chơi độc nhất vô nhị của Tô Vũ cô. Dù anh làm chuyện không tốt với cô thì cô cũng tha thứ. Bởi vì anh đã mang đến cho cô niềm vui bình dị và đời thường nhất.

Tô Vũ muốn cười và nói với anh rằng: Thật ra em rất nhớ anh, không biết tại sao nhưng rất nhớ anh!

Thấy cô cười, ánh mắt Tạ Khương Qua lập tức lạnh đi. Anh nói: “Tốt lắm, Tô Vũ cô cứ cười như thế năm phút cho tôi!” Thế là dòng nước ấm len lỏi trong lòng Tô Vũ lập tức biến mất, thay vào đó là nỗi khó chịu dai dẳng. Cô nghe lời anh, giữ nguyên nụ cười ấy. Dù sao số tiền trong xe cũng không ít, cô phải bỏ công sức chứ!