Tinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa

Chương 28: Ít Ai Bì Kịp





Buổi tối,
Trung Tâm Thương Mại Hách Liên.
Chiếc BMW sang trọng dừng lại nơi bãi đỗ.

Trong xe, Thiên Trình nhẹ giọng căn dặn tài xế vài câu rồi cùng Thiên Bảo đi vào cửa lớn.
Hai cậu thiếu gia nhà Lục Minh vừa bước vào, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là các nhân viên nữ.
Trừ một vài nhân viên mới đến, còn lại đều biết, hai cậu trai này có núi dựa lớn thế nào, còn không phải chính là cậu chủ nhỏ của bọn họ.
" Chu choa, con trai nhà ai, lớn lên sao lại mĩ như thế, lát tôi với cậu làm quen coi sao?" Một nữ nhân viên tên tiểu Vịnh thốt lên với bạn mình bên cạnh.
"Ừ, nhìn còn non tơ thế kia..chắc chưa yêu ai đây nhỉ?." Cô bạn của Tiểu Vịnh đáp.
Hai cô này chính là nhân viên ở quầy tiếp tân.

Vì là nhân viên mới tuyển nên căn bản không biết thân phận của Thiên Bảo và Thiên Trình.
"Này, chốc qua chỗ cậu trai đó hỏi han xem, em trai mưa này, tôi chấm rồi." Tiểu Vịnh cười híp cả mắt.
Người bạn kia của tiểu Vịnh còn chưa có mở miệng để bình luận tiếp thì từ xa, một giọng nữ ấm áp vang lên,
" Bảo Bảo, Trình Trình." Lục Minh Tử Yến vừa gọi to hai đứa cháu trai vừa kéo chị cô nhanh đi tới.
Hai cậu dừng lại quay, cùng đồng thanh, "cô hai, cô út."
Còn ai đến ngoài Lục Minh Tử Thanh và Lục Minh Tử Yến.

Hai chị em nhà này đến đây sắm đồ bầu.


Vì Lục Minh Tử Yến vừa có thai.
"Tối thế này rồi, hai đứa còn đến đây?" Tử Thanh hỏi trước.
"Con đến mua quà tặng bạn làm kỉ niệm." Thiên Bảo tọc mạch.
"Tặng bạn?? Bạn nào? Nam hay nữ? Tính mua cái gì?..." một đống câu hỏi ngắn được phát ra từ miệng Tử Thanh giành cho thằng cháu của mình.
Thiên Trình nghe mà lắc đầu, lúc nào cũng vậy, cô hai dù đã lấy chồng, con cái cũng lớn tướng cả rồi, nhưng cái tính vẫn không thay đổi, vẫn y như thời trẻ.
Một dạng như con nít, bảo sao mà hai đứa em họ con của cô anh chẳng chính chắn chút nào...
Thiên Bảo thì khỏi nói, cũng trả lời cho đủ hết câu hỏi đưa ra của cô mình.
" Dĩ nhiên là bạn gái rồi, cũng chưa biết nên mua gì nữa." Thiên Bảo vừa gãi gãi đầu vừa nói.
"Vậy à, thế cô hai giúp con nhé, nào đi lại khu đồ lưu niệm với cô." Tử Thanh vừa nói, vừa kéo tay thằng cháu đi trước, nói với qua em gái, " Tử Yến, em qua khu đồ mẹ và bé trước, lát chị lại qua."
Tử Yến bó tay, đành đi trước.

" Trình Trình, cô đi trước nhé, tạm biệt con."
Thiên Trình chỉ gật đầu, đối với cô út này, anh đương nhiên không có gì để nói, tính tình của cô thực nhút nhát, có phần giống với Tinh Nhi của anh, chỉ cần đối diện với họ, thì đối phương sẽ chỉ muốn một lòng bảo vệ và yêu thương họ.
Sau khi cô rời đi, chỉ còn lại một mình Thiên Trình, lời bàn tán của hai cô nhân viên kia nãy giờ, anh cũng nghe đến rõ ràng.
Đôi mắt sắc lạnh bất chợt quay sang nhìn chằm chằm cả hai cô gái.

Làm cho hai người này không hẹn cùng nhau hoảng sợ mà câm nín.
"Hai người làm việc chính là bàn tán sau lưng khách rồi nhận lương? Không hổ thẹn?" Thanh âm không mặn không nhạt của Trình Trình vang lên.
"Thiếu gia, chúng tôi...biết sai rồi." Cả hai cô gái cúi gầm mặt không dám nhìn thẳng mặt anh mà đáp lời nữa.
Thiên Trình không nói thêm gì, cũng không nhìn nhiều, anh rời đi ngay sau đó, đối với việc hai người kia vừa biết anh và Thiên Bảo là con trai của bà chủ bọn họ, anh chẳng quan tâm...
Nghĩ rồi, anh xoay người đi thẳng đến khu trưng bày điện thoại.
Anh đi rồi, hai cô gái kia mới hoàn hồn, bớt run sợ trong lòng, chỉ nhìn theo, nhưng tâm tư thì đã bị giết chết từ trong trứng nước.
Thấy trai trẻ, muốn dụ dỗ...đúng là ngu hết chỗ nói..
Muốn tán ai không tán, lại đòi tán cậu hai nhà Lục Minh..
Đủ ngu ngốc...
Còn chưa mất việc là may đấy?
Khu trưng bày điện thoại có lẽ là gian hàng lớn nhất trung tâm, Trung tâm thương mại này này được mẹ anh điều hành qua bao nhiêu năm ngày càng hưng thịnh.

Trải qua cả chục năm nữa, trung tâm đã nổi tiếng khắp cả nước.
Đưa mắt nhìn hết gian hàng một lượt, anh ấn tượng với một chiếc SamSung màu đỏ tươi.

Kiểu dáng rất tao nhã.
"Cậu hai, cậu muốn lấy loại điện thoại nào?" Một nhân viên nam lịch sự cất tiếng hỏi.
Thiên Trình chỉ tay vào chiếc SamSung màu đỏ kia.

Nhân viên liền mang xuống cho anh.


Nói thật từ bé đến lớn, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, anh chưa từng mua quà cho ai, đặc biệt là mua cho con gái thì lại càng không.
Chiếc điện thoại này, xem như là món quà đầu tiên anh mua tặng cho Tinh Nhi.

Cô gái quan trọng trong lòng anh.
Sau khi gói vào hộp cẩn thận xong, nhân viên kia cúi đầu nói, " cậu hai, tôi nghe nói là bà chủ có dặn nhân viên chúng tôi, nếu cậu hay là cô trong nhà đến mua đồ, chúng tôi không thanh toán ạ."
Thiên Trình nhướng mày, " mẹ tôi nói như vậy?"
"Vâng, cậu hai,...bà chủ có..nói.

"Nam nhân viên kia sợ hãi miệng tuy nói, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Thiên Trình.
Ở cậu thiếu niên này, anh ta nhận ra được một khí chất cao quý ít ai bì kịp.

Rõ ràng là một cậu ấm nhà giàu, nhưng lại giản dị, không màu mè.

Phong thái ôn hòa, nhưng khí thế lại bức người khiến đối phương không dám nhìn thẳng vào mặt mà đối thoại với cậu.
Cậu trai này, quá tôn quý rồi.
Thiên Trình đưa mắt nhìn nam nhân viên kia một lát, chỉ nhàn nhạt nói.
" Anh mới đến đây làm? Là ai dặn anh làm như vậy? Còn không nói, anh liền được thôi việc ngay hôm nay."
"Cậu hai, tôi...tôi...tôi chỉ làm theo quản lí...tôi nghe chị quản lí Chương nói với mấy nhân viên mới như vậy.." Khuôn mặt cậu nhân viên lúc này đã tái mét vì sợ.

" Cậu hai, tôi còn vợ và con thơ...xin cậu đừng cho tôi thôi việc."
Thiên Trình nhìn phản ứng của anh ta, xem ra đúng là nói thật.

Lại suy nghĩ đến lời nói của anh ta khi nói đến cái người phụ nữ họ Chương làm quản lí kia.
Người phụ nữ kia sao lại nói rằng mẹ anh dặn dò như thế, sống với mẹ mình qua hai kiếp anh hiểu rất rõ tính cách của bà, bà sẽ không bao giờ làm như vậy.

Bất kể ai, dù là ruột thịt trong nhà, khi đến Trung Tâm này mua sắm, đều phải ra bạc, kể cả người đến cho là cha của anh đi chăng nữa.
Cũng phải thanh toán không được thiếu một tệ.
Vậy mà người phụ nữ kia lại dám đặt điều về mẹ anh như thế? Xem ra, người này không thích mẹ anh rồi đi.
"Được rồi, anh quẹt thẻ cho tôi đi.

Lần sau, bất kể là ai, miễn là khách hàng, đều thanh toán hết.

Còn nữa..." Thiên Trình cẩn thận cất chiếc hộp đựng điện thoại cẩn thận rồi nói tiếp, " lần sau, đừng có nghe ai cả, việc anh, anh làm..có khi, lời họ nói, là muốn hại anh mà thôi.

Cẩn tắc vô áy náy.

Nghe rõ rồi chứ?"
Lời vừa dứt, Thiên Trình xoay người đi thẳng ra bãi đậu xe....
Còn về chuyện quản lí Chương kia, anh nhất định phải làm sáng tỏ cho ra nhẽ...
Nam nhân viên nhìn theo bóng dáng cậu thiếu niên mà lòng cảm khái không thôi.

Thật không hổ là cậu hai nhà Lục Minh, nho nhã, lịch sự, lại tinh tế, lời nói kia rõ ràng chỉ là xuất phát từ một cậu nhóc 16 tuổi, vậy mà lại nồng đậm ý hay trong đó như một người đàn ông trưởng thành...
Đáng khâm phục..
Đặc biệt là cách hành xử công việc phân minh rõ ràng, thấu tình đạt lí, sau này chắc chắn sẽ là người vô cùng tài giỏi...