Tinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa

Chương 43: Không Đơn Giản Chỉ Là Hôn Lễ





Dưới ánh nắng nhẹ, Tinh Nhi sánh bước cùng Thiên Trình ngồi vào ghế khách mời, tiếp theo từ sau hai người họ, Dương gia, Lục gia, và Phương gia cũng đi theo.
Dương gia có Dương Phi Dạ, Lục Gia có thêm Lục Thiên Bảo và hai cô con gái, Phương gia có Phương Diệu Linh.
Một nhóm toàn nam tuấn, nữ tú đi vào lễ đài để tham dự hôn lễ.
Ai cũng phải dán mắt vào bọn họ..
Không hổ danh là con nhà giàu.
Trên hàng ghế giành cho trưởng bối, Lý Phó Kiệt, gia chủ của Lý Gia, ( ông này ở phần 1 của tg chính là tra nam nha).

Ông ta nhìn đến đám khách tham dự một lượt, đôi chân mày bất giác cau lại...
Lão gia Lục Gia, không đến?
Người mà ông ta đang nói đến, chính là Lục Minh Tử Duệ, ông nội của Thiên Trình và Thiên Bảo.
Ân oán năm đó, suốt đời ông ta không có quên, bị mất hết tài sản, mất công ty, mất thể diện, thậm chí mất một cánh tay, còn bị đày đến tận Đài Trung, cái nơi mà tụ tập toàn hổ báo, beo hùm, có thể nuốt chết ông ta, bao nhiêu khổ sở kia, tất cả đều nhờ Lục Minh Tử Duệ ban cho.
Cho nên, mượn hôn lễ này, ông ta sẽ trả thù Lục gia..
Ánh mắt hưng tợn nhìn đến Thiên Bảo và Thiên Trình, khóe miệng ông ta cười đắc ý, " Lục Minh Tử Duệ, ông không dám đến, được lắm, nếu ông sợ chết, không dám tới, vậy thì tôi sẽ cho hai thằng nhóc con kia bỏ mạng hôm nay....bắt chúng trả nợ thay ông..hahaha, Lục gia, đợi mà nhặt xác cháu nội đi."
Khách khứa đầy đủ, cũng là lúc nghi thức diễn ra bắt đầu, Lý Phó Hàn lúc này vẫn chưa hết ngây ngốc, đôi mắt hắn vẫn dính chặt trên người Dương Tinh Nhi..

Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy người con gái ưu tú như thế...nhưng cô tại sao lại là bạn gái của tên thiếu gia họ Lục kia.

Mộ Dung Tình của hắn đã hoàn mĩ rồi, thế mà, lại còn có người vượt qua, thậm chí vượt xa.
"Ôi...ước gì cô ấy....", Lý Phó Hàn lẩm bẩm, bỗng chốc trái tim hắn ao ước, cô dâu của hắn lúc này là Tinh Nhi.
"Phó Hàn, Phó Hàn ! " Mộ Dung Tình khẽ gọi hắn.

Có ai biết được, trong lòng cô ta lúc này chứa bao nhiêu khó chịu và căm tức...
Khi nãy, vừa nhìn thấy Lục Thiên Trình, cô ta đã có vẻ mặt rất đắc ý, kiểu như nói rằng, dù Thiên Trình kia có tài giỏi tuấn tú đến mức nào, cũng không sánh kịp Lý Phó Hàn, chồng của cô ta.
Ai mà ngờ, khi Thiên Trình nắm tay Tinh Nhi cùng đi tới, cô ta kinh ngạc, từ khi nào mà ả Dương Tinh Nhi kia lại trở về rồi, không những vậy, lại còn là người của nhà họ Dương, uy danh bậc nhất Lam Thành.
Thật đáng ghét, cô ta trước sau sao vẫn cứ thua con khốn kia...
Lý Phó Hàn nghe Mộ Dung Tình gọi, hắn hoàn hồn, "ừ, anh xin lỗi, anh hơi..."
"Được rồi, tới giờ rồi, em không trách anh." Mộ Dung Tình thốt ra câu nói dù nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo đầy oán hận lẫn oan ức.
Cả hai đều mặt mày ủ rũ mà đứng trước người dẫn chương trình.

Chuẩn bị làm nghi thức tuyên thệ.
Bên dưới ghế khách mời, Thiên Trình vẫn nắm chặt bàn tay của Tinh Nhi, cô hôm nay thực nổi bật...
Nhìn hàng tá ánh mắt cứ soi chằm chằm vào công chúa của anh, anh thực muốn móc hết mắt cái bọn người này đem cho đàn cá sấu của anh cho chúng ăn...
" Thiên Trình, bỏ tay em ra được không?" Tinh Nhi nhỏ giọng yêu cầu.
" Không bỏ, bây giờ không bỏ, sau này cũng không." Thiên Trình phản đối yêu cầu, nắm chặt tay hơn.

Lòng bàn tay ngày càng ấm, làm Tinh Nhi có chút xấu hổ.
"Anh thật là, ở đây là hôn lễ của người ta." Cô ghé sát tai thì thầm với anh.
Thiên Trình nhếch khóe môi đẹp mỉm cười.." kệ chứ, anh không quan tâm, hôn lễ này, chưa chắc đã thành."
"Sao anh lại nói thế?" Cô tò mò, đôi mắt to tròn khẽ chớp hỏi anh.
Anh quay sang, ghé sát vào tai cô, cũng không biết anh nói gì, chỉ thấy Tinh Nhi nghe xong, khuôn mặt của cô lập tức thay đổi, đầy cảnh giác.
Vậy mà còn có loại chuyện này, ánh nhìn của Tinh Nhi di chuyển đến một người đàn ông tầm 65 tuổi.


Cô hơi ngạc nhiên, người kia chính là gia chủ của Lý Gia.

Ông nội của Lý Phó Hàn, và có nghĩa là Ông ta là anh trai của Lý Thanh Túc, nhị phu nhân Dương gia.
( Ai muốn biết Lý Phó Kiệt và Lý Thanh Túc là ai, thì đọc phần 1 nhé.)
Tinh Nhi nở một nụ cười lạnh, thật tội nghiệp cho cháu trai của ông ta, kế hoạch lợi dụng cháu trai để tư thù, vậy mà lão già kia lại làm ra được.
Lúc khởi hành, cô nghe cha dặn phải cẩn thận với Lý Gia, có hơi khó hiểu...chỉ gật đầu cho ông yên tâm.
Nhưng bây giờ nghe Thiên Trình nói, cô mới đại khái hiểu hết vấn đề.

Bất giác chân mày đẹp nhíu lại, Cô vội vã hỏi anh,
" Thiên Trình, nếu vậy chẳng phải anh và anh Thiên Bảo và hai cô bé Hiên Hiên, Hạ Hạ sẽ gặp nguy hiểm."
Thiên Trình bật cười, " ừm, sẽ gặp nguy hiểm."
"A...anh còn cười...vậy chúng ta về đi, em không muốn anh lại..." Lời còn chưa nói hết...cô đã bị anh che miệng lại...
"Yên tâm, anh tự có chừng mực..." Anh vỗ vỗ lên mu bàn tay trắng nõn của cô, nhẹ giợng trấn an.

" Anh sẽ không để ông ta như ý đâu."
Ánh mắt Thiên Trình long lanh đầy sủng nịch, anh hỏi cô..
" Tinh Nhi, sao thế, lo cho anh hả?"
"Hứ..không có..." cô tát nhẹ lên tay anh.


Cái tên tổng tài này, sao mà không có tiết tháo chút nào, mới có gặp mấy lần mà trêu chọc cô thế này.....nhưng mà cô hình như cũng thinh thích như vậy...
Thiên Trình vẫn chưa từ bỏ, anh kề sát mặt cô hơn, nhỏ giọng trầm ấm nói, " Tinh Nhi, anh không cần em nhớ lại, hiện tại, anh cần em thích anh thôi.

Hửm, được không?"
Khoảng cách quá gần, hơi thở thơm mát, mùi hương nhàn nhạt sạch sẽ của anh phủ lấy Tinh Nhi, làm hai má cô phiếm hồng, có chút ngứa, lại nhột....
Cái tên này...
Cô né mặt đi, ngón tay thon nhỏ cũng đẩy mặt anh ra, "Lục tổng, đừng có nháo, mọi người đang nhìn kìa."
" Kệ họ, anh thích nháo với em đấy, ai dám nói, liền cắt lưỡi họ." Anh vừa cười vừa nói.
"Anh..." Cô cứng họng, đành để anh muốn làm gì thì làm, dù gì, cô bất giác cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc với những cử chỉ này của anh, dường như những cử chỉ này nó là thuộc về mình cô vậy...
Bên Cạnh Diệu Linh, Thiên Bảo, Phi Dạ, và hai cô em gái nhìn đoạn phim đang kéo ra giữa Thiên Trình và Tinh Nhi, lắc lắc đầu, ngại ngừng quay mặt không dám nhìn...
Thật không hiểu hai cái người này, đến tham dự hôn lễ người ta, hay là đến ban phát cẩu lương nữa...
Thua...