Bàn tay cô muốn nắm chặt lấy tay anh cho dù sau này thế nào cô cũng muốn cho anh biết cô chính là Trương Phương Linh. Quay qua định nói với anh đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, anh kéo cô cúi thấp xuống, nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông.
- Chạy lên tầng trên kiếm, Vương An Kỳ chắc chắn trên đó. Hôm nay phải xử cô ta tao vừa thấy cô ta vào đây.
Cô hốt hoảng vì mình là mục tiêu của bọn chúng Vũ không hỏi cô chuyện gì, dường như anh hiểu chuyện gì đang xảy ra nên nhanh chóng kéo tay cô cúi thấp xuống lén chạy đi xuống, ra khỏi bệnh viện..
Chạy đến nơi đậu xe thì lại tiếp tục bị một đám khác đuổi theo. Bọn họ bao quanh cả bệnh viện, tránh được nhóm này cũng sẽ gặp nhóm khác.
- Bọn nó kìa đuổi theo...
Tiếng la của một người trong số đó cô và anh càng tăng tốc chạy nhanh ra khỏi nơi đậu xe, để xe lại ở đó đành phải đợi hôm sau lấy về.
- Họ có phải là người của đối thủ Vương Thị không?? (anh chạy thì chạy nhưng vẫn hỏi cô)
- Tôi không biết...
- Chạy nhanh lên 1 chút người của tôi chắc sắp đến rồi...
Cả hai cứ nắm tay nhau chặt rồi chạy như thế cho tới khi gặp một con hẻm nhỏ, anh kéo cô chạy vào cởi áo khoác của mình ra để đánh lạc hướng bọn chúng. Những bước chân chạy tới gần hơn, anh lại nắm tay cô chạy, bất ngờ đột ngột dừng lại kéo cô vào lòng, đẩy cô vào tường áp sát mặt cô. Cô nghe được cả tiếng thở hồng hộc của anh. Bọn nó không hề để ý chạy một mạch qua mặt cả 2. Cô sợ tới mức cứng nhắc không dám thở mạnh. Không biết bọn chúng có phải là người của Phương Nghi hay không nhưng cô chắc chắn bọn chúng sẽ không buông tha cô dễ dàng như thế...
Cảm nhận một ánh mắt đang nhìn mình, cô vô tình ngước lên nhìn người đàn ông ấy, mũi vô tình chạm xẹt qua môi anh. Ánh mắt của cả hai cứ dính lấy nhau như vậy, cả không gian lúc ấy như động lại, trái tim đập mạnh lên, loạn nhịp. Giật mình vì hành động ấy cô đẩy anh ra, ngại ngùng quay mặt đi, tay vén vén tóc để tránh đi sự thẹn thùng.
- Đi thôi..(Anh lạnh lùng cất tiếng)
Vũ nhanh chóng kéo tay cô đi tiếp được vài bước bỗng 1 nhóm người mặc vest đen đi đến trước mặt anh và cô 1 người trông số đó là trợ lý của anh cúi đầu lên tiếng..
- Xin lỗi chủ tịch bọn em đến trễ anh có sao không??
- Ừk. Tôi không sao cậu điều tra xem là bọn người của ai làm..
- Vâng ạ... xe ở phía trước thưa chủ tịch..
- Ưkm... được rồi cậu đi đi..
Người của anh rời đi được 1 lát sau khi cả hai đều ổn trở lại, cô mới lên tiếng trước.
- Chuyện lúc nảy cám ơn anh...
- Không có gì, họ là ai cô biết không?
- Tôi...có lẽ tôi đã có câu trả lời nhưng không chắc lắm.
Anh nhìn cô vẻ mặt khó hiểu, nhìn bộ dạng vừa đau lại vừa gắng gồng của anh khiến cô cảm thấy có lỗi, nếu không gặp cô chắc cũng không cần chạy như vậy.
- Bọn chúng đã biết anh rồi, anh định thế nào? (Cô lo lắng hỏi)
- Người của tôi sẽ xử lý...
- Dù sao bây giờ anh cũng đang bị thương, nên ở nơi an toàn...
Nghe cô nói vậy bỗng anh nở nụ cười nham hiểm nhìn cô nhướng mi anh nói...
- Đi về nhà cô...nhà cô là nơi an toàn nhất..
- Làm sao an toàn được, bây giờ tôi còn chưa chắc về cái mạng của mình.
- Chẳng phải khu nhà cô cũng ít người biết mà.
- Nơi anh nói an toàn chính là nhà tôi.(Cô hỏi lại một lần nữa)
Anh không trả lời vẫn cứ kéo cô đi đến chiếc Rolls Royce màu đen bóng loáng phía trước chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi mở cửa đẩy cô ngồi vào ghế phụ còn anh vòng qua ngồi vào ghế lái rồi cố gắng nhấn ga chạy về hướng khu nhà cô vì chân anh cũng còn rất đau. Cô lập tức quay sang nhìn anh..
- Anh định về nhà tôi sao? Không được...
- Làm sao không được... Tôi vừa giúp cô thoát khỏi bọn người truy sát cô, chân cũng vì thế mà đau vì vận động mạnh? Cô định để tôi ở nhà một mình trong tình trạng này sau? Đây là cách cô cảm ơn tôi à?
- Tôi sợ anh rồi anh muốn thế nào thì thế ấy...
Cô không còn cãi lại được những điều đó, quả thực những lời nó của anh đều rất có lí. Nếu tôi không để anh về nhà sẽ không tiện giúp anh. Chỉ cần cô không quá thân mật sẽ không yêu..
Trên xe, cô không nói với anh lời nào, anh cũng im lặng rất lâu có lẽ anh chịu đựng không được liền quay qua nhìn cô khoé môi giật giật định nói gì đó thì một cuộc gọi từ máy cô reo lên. Cuối cùng lại khiến anh phải im lặng.
Cô bắt máy lên nghe nhưng trong lòng không mấy yên tâm vì đó là một số máy lạ.
- Tôi nghe!
- Mất trắng hết rồi phải không? Có cảm thấy bất ngờ không?
Một giọng nói của người đàn ông vang lên, dường như đây không phải giọng ông Quách Minh mà là một người đàn ông khác. Giọng cười sảng khoái của hắn ta cho thấy hắn ta đang rất sung sướng khi đạt được mục đích.
- Nếu mày an phận thì không phải khốn khổ như thế này. Chỉ vì mày ngu nên mới phải bị người khác nhắm vào. Ông chủ nói nếu mày chấp nhận bán lại tất cả cổ phần cho ông ấy giá rẻ nhất, ông ấy sẽ cho mày được sống. Còn nữa, đừng đắc tội với người của ông ấy. Nếu không mày sống không được yên ổn.
Sau câu nói ấy là một sự im lặng, cuộc gọi này như một lời cảnh báo với cô. Nhưng nó càng khiến cô nghi ngờ hơn, người của ông chủ? Vậy ông chủ có phải Quách Minh còn người của ông ta Trương Phương Nghi sao? Lẽ nào Phương Nghi...họ có quan hệ gì?
Về đến nhà, cô lập tức kêu Đan Thanh cho tăng cường vệ sĩ xung quanh biệt thự của cô 24/24 bởi vì những tài liệu bị mất vào ngay hôm cô đem theo sơ xuất để ở tập đoàn nếu như để ở nhà chắc chắn sẽ an toàn. Cô đã quá xem thường đầu óc của Trương Phương Nghi rồi lại chẳng ngờ tới người trong tập đoàn lại có quan hệ với cô ta..