Cô vẫn bình thản bước vào, không hề chùn bước. Thấy cô gương mặt lão ta liền hớn hở, rạng rỡ.
- Xin chào Vương tổng, một cô gái 26 tuổi đã trở thành tổng giám đốc thì phải giỏi lắm, bọn mày còn không vỗ tay khen ngợi.
Mặc dù biết trước tất cả cô vẫn làm như 1 người chưa biết gì, với tính cách hằng ngày vẫn lên tiếng mạnh mẽ thẳng thắn hơn là ngông cuồng.
- Vương An Kỳ tôi không thích nói nhiều với ông. Ông đến đây làm gì?
- Không ngờ đến thời khắc này vẫn chưa biết sợ hã nhóc con. (Ông ta cười lớn nói)
- Tôi sợ cái gì, nói thẳng ra ông có làm gì vẫn là chơi bẩn tôi thôi. Đừng nghĩ mình oách lắm chứ thưa bác Quách. (cô cười nhếch môi nói)
- Haha, tốt...Xão ngôn lắm. Vậy tôi đây cũng xin nói thẳng. Tôi muốn cô bé và bà chủ tịch hết thời lùi về một bước để tôi quản lý tập đoàn. Nếu cô không chịu, cô biết hậu quả rồi đó.
- Tôi thách ông có suy nghĩ muốn hại cô ấy và Vương thị..(Thiên đập bàn nhìn ông ta)
Cô biết hiện tại anh vẫn chưa biết gì nhưng càng để anh ấy thể hiện càng thật thì càng tốt. Nếu biết trước, anh ấy sẽ không thể thế này ông ta càng nghi ngờ. Xin lỗi anh, Quốc Thiên!
- Đây còn không phải ông đang chơi bẩn tôi sao? Ông biết hiện tại tôi đang trong trạng thái yếu thế hơn ông lại đem người tới muốn dọa tôi à??
Cô nắm lấy tay Quốc Thiên ngăn sự tức giận của anh, lên tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý.
- Vì cô quá cố chấp tôi mới phải làm thế. Cô cũng biết tình hình hiện tại của Vương Thị rồi. 10 người thì hết 8 người là của tôi. Cô còn ai sao? (Ông ta thách thức cô)
- Ông muốn tôi giao Vương Thị cho ông, không bao giờ. (cô đứng bật dậy tức giận)
- Cô không ký cũng không sao. Mẹ cô còn đang ở Anh điều trị bệnh, cô nghĩ nếu bà ấy biết tin con cái bà ấy chết vì bị áp lực trầm cảm hay chết vì một tai nạn, cháy nhà? Bà ấy chịu nỗi không? Hay cô muốn thay cái chết đó thành bà ấy, chết vì sốc thuốc, chết vì ngã cầu thang hay chết vì một tai nạn nào đó?
- Ông dám?
- Cái gì Quách Minh này cũng dám, cô bé, cô thử không? (Ông ta bắt đầu lộ rõ bản chất nhanh chóng nói ra lời uy hiếp)
- Được tôi ký nhưng tay tôi đang bị thương, dời lại 1 tháng nữa.
- Không, phải ký ngay lập tức.
Cô biết ngay ông ta sẽ không chịu đựng tới 1 tháng sau. Tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý, ông ta đem giấy ra đặt trước mặt cô. Không cho cô cơ hội suy nghĩ.
Cô đặt tay định ký vào, ông ta liền hớn hở mong chờ. Dừng tay lại ngay ô ký cô ngước lên nhìn ông ta. Gương mặt vui tươi lập tức trở nên căng thẳng.
- Ông kêu người của ông đi ra hết, tôi không muốn họ khiến cô mất tập trung. Dù sao đây cũng là chuyện mật của chúng ta..
- Cô nói đúng, tôi đã quên mất thật xin lỗi.
Ông ta cười hớn hở cho bọn đàn em ra ngoài, lúc này cô mới cúi xuống kí tên nhưng Quốc Thiên có vẻ muốn ngăn lại, không thể ngăn được vì cô đã kí. Nhìn gương mặt của ông ta hoàn toàn cho rằng cô thật sự đã chấp nhận. Nhanh chóng ông ta rời đi trong sung sướng còn không quên cười trên sự bất lực của cô, khi đi còn nói với cô rằng
"Vương tổng, mà tôi có thể thỏa mãn được ước muốn 10 năm nay. Vừa lên chức đã tặng tôi món quà lớn. Cám ơn cám ơn. Chúc cô may mắn"
Cho đến khi họ rời đi hết, không còn thấy một ai nữa, tập đoàn bắt đầu trở lại với giờ làm việc sau nghỉ trưa, cô cùng Đan Thanh bước lên phòng, Quốc Thiên cũng đi theo liên tục hỏi cô.
- Đóng cửa lại..(Đan Thanh lập tức đi đến đóng lại)
- Anh hỏi em, đây là tâm huyết của dì Alice làm gì vậy? Tại sao em không để anh ra mặt.
- Em không muốn anh bị liên lụy chuyện này em có thể tự giải quyết.
- Anh không hiểu nổi. Tay em bị thương, em có biết khi em kí chữ kí có thể bị biến dạng không? (anh liên tục nhăn nhó nói)
Ánh mắt bất ngờ nheo lại nhìn cô tâm tình bình tĩnh lại. Cô biết anh đang nhận ra điều gì đó liền mỉm cười nháy mắt nhìn anh..
- Nói vậy... là em cố tình??(anh chỉ vào tay cô)
- Đúng là chỉ có anh Thiên mới thông minh như vậy.
- Anh hiểu rồi, anh biết em làm gì rồi. Nhưng nếu ông ta lấy lí do em bị thương nên mới như thế cũng có thể đúng với pháp luật. Em có thể nói đó không phải chữ kí của mình thì ông ta có thể nói vì tay em bị thương nên chữ kí thay đổi do không có lực kí, mà như thế muốn chứng mình, tay em có sẹo. Vậy vết sẹo có thể khiến ông ta thắng em đó.
Không ngờ Quốc Thiên lại có thể suy nghĩ tới mức sâu xa hơn như thế nhưng đây là vết thương giả, thì làm sao mà có sẹo. Thế chẳng phải đang chứng minh ông ta nói dối sao. Vả lại trong phòng họp càng không có camera, lúc ấy đám người họ đều ra ngoài chẳng ai thấy cô đã kí tên ngoài ông ta.
- Anh yên tâm, đây là đồ giả thôi. Em không hề bị gì cả.
Cô kể lại toàn cho anh nghe, cơ mặt căng thẳng của anh liền không còn nhăn nhó nữa..
Buổi chiều tan làm, Quốc Thiên lái xe chở cô đi ăn, cùng Đan Thanh bất ngờ nhìn thấy tiểu Mỹ đang đi trên đường, có vẻ như vừa đi học về. Thấy thế cô nói Thiên liền dừng xe lại.
- Tiểu Mỹ lên xe đi ăn..(cô mở cửa đi tới chổ em ấy)
- Thôi em về, chị cứ đi ăn đi.. (tiểu Mỹ có vẻ ái ngại)
- Không cần phải ngại.. Đi thôi..
Cô nắm tay kéo em ấy đi ăn, tiểu Mỹ có lẽ biết Quốc Thiên nhưng anh thì không biết em ấy, theo cô suy đoán có vẻ ngày xưa khi anh tới đón Phương Nghi đi chơi tiểu Mỹ đã biết. Nhìn trong ánh mắt của em ấy hình như không ngại vì bọn cô mà ngại nhìn Quốc Thiên. Có lẽ nào? tiểu Mỹ đã thích thầm Quốc Thiên.
Cô để ý thấy em ấy cứ nhìn lên rồi lại chớp mắt quay đi môi mím lại giống như rất thẹn? Nhìn qua lại thấy Quốc Thiên cứ vô tư lái xe chẳng để ý, chắc là cô đoán đúng rồi. Vậy cứ trực tiếp giúp con bé đã.
Bước xuống nhà hàng Quốc Thiên và Đan Thanh đi trước nói chuyện vui vẻ, vì họ thân mà cô để ý tiểu Mỹ có vẻ không vui lập tức khoác vai em ấy..
- Em biết anh ấy sao?
- Sao chị hỏi em vậy? (tiểu Mỹ giật mình nói)
- Để ý, thấy thôi. (cô nháy mắt nói)
- Không không có ạ..(con bé lắc đầu nói lắp bắp)
- Nếu thích có thể nói, chị giúp giữ bí mật...
Cô ghé sát tai tiểu Mỹ nói, cười rất tươi. Vừa đi được mấy bước vào nhà hàng, một tiếng nói nghe rất chói tai vang lên. Ngước lên thấy Quốc Thiên và Đan Thanh đứng đó bị một người nào đó chặn lại, liếc xuống nhìn cô cười khẩy.
- Không biết có phải xui xẻo hay không, hôm nay lại gặp những kẻ không đâu. Vừa mới mất công ty liền vui vẻ đi nhà hàng với trai.
Câu nói đó thốt ra đương nhiên nhắm vào cô và trước mặt chính là mẹ con Trương Phương Nghi. Đã hơn 1 tuần cô gặp lại bà ấy, có vẻ như bà ấy vẫn như thế vẫn luôn cho rằng những gì Phương Nghi làm là đúng. Nên mới nhìn cô căm ghét như thế.
Cô vẫn bình thản cười, sau đó để tiểu Mỹ cùng Đan Thanh vào bàn ăn đã đặt trước, cùng Vũ đứng đó vì bị cô ta cố tình không muốn cho cô đi..
- Tôi làm gì cũng không thấy ngại với bản thân nhưng có vẻ cô ngại với tôi nhỉ? (cô cười mỉa mai)
- Tao làm gì phải ngại với một đứa chỉ có cái miệng như mày? (cô ta hất mặt nhìn cô)
- Làm gì thì tự cô biết, chẳng phải ai đó dùng cả bản thân để đạt được mục đích sao? Lợi dụng tình cảm đàn ông cho tới trao thân lấy lợi? Trương Phương Nghi đừng nghĩ có thể chèn ép tôi khi tôi biết tất cả những gì cô làm! (cô nhướn mày cười nhạt nhẽo)
Sau khi nghe như thế, Trương Phương Nghi tức giận lao tới định tát cô tình huống xảy ra quá nhanh cô không kịp né tránh xém tí đã bị cô ta đánh.
"Bốp" một tiếng kêu lớn nhưng cô không hề đau. Người đau là Quốc Thiên đang đứng che cho cô ngay trước mặt. Không kịp nghĩ nhiều cô cầm ly rượu đỏ phục vụ đem đi qua đẩy Quốc Thiên ra một bên hất mạnh vào mặt cô ta. Khiến mẹ con cô ta tức giận, muốn lao tới cô nhưng cô hét lớn chặn cơn giận của họ..
- Đây là chổ đông người, các người muốn gây chuyện để nổi tiếng trên báo phải không? Biết bao nhiêu người có thể chúng kiến là hai người kiếm chuyện trước đó? Còn có camera bên trên kìa? Muốn gây sự thì phải lựa chổ.
Câu nói của cô vừa dứt cũng là lúc mẹ con cô ta dừng tay lại không dán làm bừa, bộ đồ trắng nay lại nhuốm đỏ màu, lại còn bếch dính bẩn vô cùng khiến cô không thể chịu đựng liền quay mặt bỏ đi.
Quay trở lại bàn ăn, cô mới nhìn Quốc Thiên..
- Anh không sao chứ? Sao anh lại đỡ cho em?
- Anh không muốn thấy em bị họ gây tổn hại..
Cô không muốn nói thêm bởi vì cô sợ anh đã đặt tình cảm vào nơi cô chỉ im lặng quay đi. Đang ăn, đột nhiên điện thoại cô vang lên làm cô hơi kinh ngạc. Là Hàn Chính Vũ gọi cho cô.
- Alo, tôi nghe...
- Về nhà..
- ???... Tôi đang đi ăn..(cô khó chịu lên tiếng)
- Đi ăn với Dương Quốc Thiên chứ gì? 6 năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
- Anh nói điên cái gì vậy.
Cô hốt hoảng tại sao Vũ lại nhắc tới 6 năm trước giọng nói đầy tức giận lại còn phần ra lệnh. Vũ đã biết cái gì sao? Không thể nào? Vả lại sao anh lại biết cô đi với Quốc Thiên, nhìn xung quanh cũng không thấy ai đang theo dõi mình. Hàn Chính Vũ rốt cuộc đang giở trò gì?
- Muốn biết tôi đang nói gì thì cứ về nhà. Một mình cô.
Nói xong một tiếng cười khẩy vang lên rồi cúp máy. Cô thật sự không thể không tò mò, cô sợ bị Vũ phát hiện ra điều gì đó. Cho anh về nhà ở quả thực là cô tự hại mình mà.
Cô xin phép về trước, bắt taxi về thẳng nhà mình.
Quả thực anh không còn bị thương gì cả, vết thương đã lành nhưng anh cố tình ở lại anh là đang có mục đích gì????