Tính Sư

Chương 17: Lâm – 9



Đêm đó sau khi cùng Tấn Hành trải qua bữa tiệc sinh nhật đặc biệt ấy, Tần Giao liền thông qua sự giới thiệu của Tôn Trang đến làm ở quán bar của bạn học cũ của cậu ta.

Tuy nói là được chỗ quen biết giới thiệu nhưng bạn học của Tôn Trang vẫn phỏng vấn y rất chính quy, sau đó mới gọi điện thông báo y có thể tới thử việc hai ngày.

Bởi vì xem như mới bắt đầu tiếp xúc với nghề này nên ban đầu Tần Giao cũng chỉ làm công việc đứng quầy rót rượu bình thường.

Hồi đầu bạn học của Tôn Trang cũng chê học lực của y không cao, nhưng thấy quan hệ giữa Tần Giao và Tôn Trang cũng thân thiết cho nên mới bất đắt dĩ đồng ý.

Kết quả Tần Giao đến chưa được mấy ngày, bạn học cũ của Tôn Trang liền kinh ngạc phát hiện, anh chàng tên Tần Giao này không chỉ làm việc tận tâm mà còn vô cùng kiên trì và tinh tế, y chịu khó dành thời gian học thuộc tên các loại cocktail rườm rà phức tạp, hơn nữa còn giỏi chế biến các món Tây ăn kèm với rượu, những món điểm tâm ngọt do y làm đều rất được các khách hàng nữ yêu thích.

Không những thế y còn rất hiểu cách tạo bầu không khí trò chuyện cùng khách hàng, dù cho chỉ đứng đó không nói gì thì vẫn như một tấm bảng hiệu sống, nhờ thế mà doanh thu quán bar mấy ngày nay tăng cao không ít, số lượng khách nữ ghé đến khi trời tối thì càng khỏi phải nói.

Chỉ cần Tần Giao đồng ý làm tiếp thì coi như một người kiêm luôn công năng của đầu bếp cơm Tây, bartender và nhân viên phục vụ, cho nên chỉ sau một tuần, bạn học của Tôn Trang liền kích động cảm ơn Tôn Trang hết lời như thể đi đêm nhặt được của báu, thậm chí còn nói sẽ thết đãi cậu ta một bữa ra trò.

Việc này khiến cảnh sát Tiểu Tôn cũng hơi cạn lời, chỉ có thể bảo bạn mình tăng thêm chút tiền lương cho Tần Giao, đừng có đến làm phiền tôi nữa, cũng đừng có keo kiệt với người ta, việc mệt việc dơ gì cũng bắt người ta làm, nếu không hôm sau tôi đến cái quán của ông triệt phá tệ nạn đấy ông có tin không.

Bạn học cũ đã hoàn toàn dẹp bỏ thành kiến cho nên đương nhiên là luôn mồm đảm bảo không đâu không đâu, sau đó còn lén lút nói nhỏ với Tần Giao, hi vọng y có thể ở lại quán bar làm lâu dài, tiền lương nhất định sẽ không ít.

Vì thế vấn đề công việc của Tần Giao xem như đã giải quyết xong, giờ làm cố định mỗi ngày của y đều là sau 7 giờ tối, ban ngày rảnh rỗi y có rất nhiều thời gian để đi làm vài việc riêng của mình.

Trong thời gian này y tranh thủ đến trường học của Tấn Trường Minh để gặp thằng nhỏ đôi lần, vẫn mang theo đồ ăn yêu thích của nó như dạo trước.

Có lẽ vì trước đó cậu cả đã bảo với y rằng thằng nhỏ chuẩn bị chuyển trường cho nên lần này Tần Giao cũng không làm quá nhiều đồ ăn cho nó, sợ nó một lần ăn không hết sẽ bại lộ việc mình thi thoảng đến gặp nó.

Bởi vì bí mật nho nhỏ mà hai người đều biết rõ trong lòng, cho nên thằng nhóc trở nên hết sức tin tưởng Tần Giao, bây giờ nó đã nghiễm nhiên xem y là người thân của mình rồi, tiểu đặc vụ Tấn Trường Minh vừa ăn đồ ăn ngon được mợ tự tay làm cho, vừa chủ động bán đứng cậu cả nhà mình.

“Hôm qua ở nhà cậu cả của con có nhắc đến chú hả?”

“Vâng vâng! Có nhắc ạ! Nhắc lúc ở trong thư phòng với ông cố con!”

“Vậy kể lại cho chú nghe, lúc đó cậu ấy nói thế nào?”

“E hèm, con bắt chước không giống thì chú đừng trách nha, cậu cả con lúc ấy chủ yếu chỉ nói hai câu, một câu là ‘Dạ, con chưa từng coi thường anh ấy’, còn một câu là ‘Con biết, anh ấy là người tốt’.”

“……Không còn nữa à?”

“Dạ, không còn ạ, hay lần sau nếu có thì con sẽ kể lại cho chú nha chú Tần? Chú cũng biết tính cách cậu cả mà, khá là, ờm….. Haiz, chú đừng chấp nhặt với cậu ấy……”

Nhận ra dường như Tần Giao còn muốn nghe thêm gì đó, cu cậu Tấn Trường Minh lập tức đon đả nịnh hót, còn biết nhiệt tình động viên tâm tình của mợ nhỏ nhà mình.

Nghe nó nói vậy, Tần Giao cũng chỉ cúi đầu cười khẽ, lát sau Tấn Trường Minh cùng mợ mình ngồi chồm hỗm ở cổng sau trường học như đại lưu manh và tiểu lưu manh, trong miệng còn thô bỉ nhậm một cái chân gà ngâm ớt. Bỗng, nó ngập ngừng quay sang bảo:

“Chú Tần, con muốn hỏi chú chuyện này, chú có giận không?”

“Hử, con muốn hỏi gì?”

“Chú…… có thích cậu cả của con không? Hai người yêu nhau thật lòng sao?”

Nếu cậu cả mà ở đây thì nhất định sẽ thấy câu hỏi này quá sức quen tai, mới cách đây không lâu thôi, cháu trai hắn cũng hỏi hắn y như vậy. Sau nhiều ngày qua đi, Tấn Trường Minh bèn đổi đối tượng hỏi, Tần Giao rõ ràng sẽ không cố gắng lảng tránh như Tấn Hành, y cúi đầu liếc thằng nhóc này một thoáng, trả lời với nụ cười rất đỗi thản nhiên:

“Thích chứ, con không nhìn ra sao?”

“Vậy…… Vậy chú thích điểm nào của cậu ấy ạ?”

“Chú thích cậu ấy mua bánh gato cho chú, ăn rất ngon.”

“Hả?”

Câu trả lời của Tần Giao thật khiến người ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, mà hiển nhiên y cũng chẳng muốn giải thích rõ ràng cho người khác.

Sau khi bị tên nhóc Tấn Trường Minh hỏi câu ấy, dọc đường về Tần Giao cứ chìm đắm trong dòng suy tư.

Kỳ thật dạo gần đây y cũng luôn đau đáu một vấn đề, ấy chính là, trong lòng y hiện tại rốt cuộc muốn một kết quả như thế nào.

Theo như suy nghĩ lúc đầu của y, ban đầu Tấn Hành cũng chẳng tình nguyện thừa nhận y, quan hệ giữa hai người có thể tiến đến bước này đã coi như là thành công rồi.

Song thực tế chỉ Tần Giao mới biết rõ, hiện tại y không hề muốn kết thúc quan hệ này một chút nào.

Bởi vì lúc trước cho dù y dốc hết tâm tư để làm nhiều chuyện lấy lòng như vậy, nhưng dường như Tấn Hành vẫn chẳng thực sự động tâm với y.

Tuy rằng hai người không còn xa lạ như thưở mới bắt đầu nữa, nhưng tình trạng hiện giờ cùng lắm chỉ xem như sự đền đáp cho những đánh đổi và vất vả của Tần Giao, được xây dựng dựa trên hình tượng cá nhân tốt đẹp của y.

Nếu không thì bọn họ đã chẳng như bây giờ, ngay cả một chút hành vi thân mật giữa người yêu với nhau cũng chưa có, thật sự là quá mức “tương kính như tân” rồi.

Đây cũng là do tính cách của Tấn Hành gây nên, bẩm sinh đã kín đáo và dè dặt, cũng tràn đầy ý thức trách nhiệm đối với người khác, đây là ưu điểm của hắn, cũng là thứ mị lực khiến cho hắn dù trẻ tuổi nhưng lại toát nên nét truyền thống và bảo thủ.

Nhưng một người biết giữ đúng mực như vậy, liệu một ngày nào đó có thể thật lòng thích ai hay chăng, liệu có nguyện ý vì người ấy mà phá vỡ mọi cấm kỵ của mình, thậm chí bất chấp tất cả không?

Ý nghĩ ấy nảy ra rất đỗi bất chợt, trong cuộc đời trước kia của Tần Giao, y từng có vô số lần sinh ra ham muốn cố chấp như thế, có lúc là một góc không sạch sẽ trên sàn nhà, có lúc thì là một tin nhắn mình chưa kịp trả lời.

Song lúc này đây, y lại cảm thấy sự cố chấp mình của mình đối với Tấn Hành còn mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trước kia.

Mãnh liệt đến nỗi y nôn nóng mong chờ một kết quả, dù cho kết quả ấy có thể sẽ không khiến y vui vẻ.

Dù sao thì nhiều lần trong quá khứ, thứ y muốn đơn giản chỉ là một kết quả có thể khiến mình hoàn toàn mất hết hi vọng, không còn ôm mong đợi đối với bất cứ người nào nữa.

Một khi xác định điểm ấy rồi, tiếp đó Tần Giao liền tiếp tục duy trì trạng thái của một con người bình thường, đi làm bình thường, tan tầm bình thường, lại cùng Tấn Hành trải qua vài ngày hò hẹn yêu đương thuộc về người bình thường.

Đến tối ngày hai mươi bảy, đến phiên Tần Giao trực đêm, y lại xin đổi ca với một đồng nghiệp làm giờ khác, báo trước rằng mình có việc phải tan làm về nhà.

Xin nghỉ xong, Tần Giao tiến vào phòng thay đồ, cởi bỏ bộ đồng phục, buộc gọn mớ tóc xõa bên tai lên, lấy tay xoa bóp khớp xương sau cổ mình, rồi liền nheo mắt dựa vào bên cạnh phòng thay đồ, rút ra một điếu thuốc lá.

Nhìn y có vẻ nhưng đang kiên nhẫn chờ đợi ai đó đến, nhưng ngoại trừ tiếng tàn thuốc rơi xuống đất rất khẽ thì trong phòng thay đồ chẳng hề có bất cứ âm thanh nào khác cả.

Tuy nhiên sau khoảng ba, bốn phút, một âm thanh nghe như tiếng đánh mõ chợt vang lên trong khe hở góc tường, tiếp đó một giọng nói quái dị như mắc đờm trong họng cũng truyền ra từ khe tường:

“Lộc cộc lộc cộc —— Việc Giao Quân sai tiểu nhân làm đã chuẩn bị ổn thỏa —— Chợ quỷ đã mở —— Lũ cá cũng đã mắc câu —— “

“Làm phiền rồi.”

Cuộc trao đổi ngắn ngủi kết thúc, con quỷ báo tin cho y cũng vội vàng men theo chân tường rời đi.

Nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân thuộc về người bình thường, Tần Giao bèn dụi tắt điếu thuốc trên tay, thân thiện chào hỏi với hai người đồng nghiệp vừa tiến vào, sau đó xách đồ trong tủ đi ra khỏi quán bar.

Bên này y vừa đi khỏi, thì bên kia, hai cậu trai ở trong phòng thay đồ cũng bắt đầu nhỏ giọng tán dóc:

“Này, ban nãy cậu có thấy không, hình xăm trên lưng anh Tần ngầu thật đấy, là rồng hay rắn thế nhỉ? Hay là hôm nào tôi cũng đi xăm một cái xem ha ha, bạn gái tôi mà thấy thì chắc chắn sẽ thích mê……”

“Mắt cậu kiểu gì vậy, không phải rồng hay rắn đâu, là giao, thanh giao ăn thịt người sống dưới đá ngầm. Tôi khuyên cậu nên chọn hình khác mà xăm đi, đó không phải thứ may mắn đâu, tôi nghe ông chú từng lăn lộn giang hồ nói, giao là loài cực kỳ hung thần ác sát, chỉ những người trong mệnh có sát mới có thể gánh được, mấy chục năm trước những kẻ tùy tiện xăm thứ này lên lưng khi ra ngoài đều bị chém hết, nếu mà mạng cậu lớn thì cứ chơi……”

“Hả? Đáng sợ thế ư, vậy tôi…… vậy tôi không xăm nữa, thôi hôm nào xăm con thằn lằn chơi chơi cũng được……”

“Ha ha, chủ ý hay đấy, bà nội tôi từng bảo với tôi là thằn lằn trời sinh mạng lớn, trừ tà nhất định là xịn nhất, cậu mau đi xăm đi ha ha……”

Tiếng nói cười của hai thanh niên nhỏ dần, trên con đường ở phố thương mại nối liền với cửa sau vẫn tấp nập người đến người đi, song không ai chú ý thấy bóng dáng Tần Giao đã biến mất khỏi đám đông tự bao giờ.

Mà ở trên núi Lạc Hà cách đó tận nửa thành phố, giờ khắc này trên đỉnh núi trăng đỏ treo cao, thấp thoáng đâu đây tiếng vó ngựa và bánh xe từ nơi nào truyền đến.

Nếu như ngẩng đầu lên tìm kỹ, nghe kỹ, thì có thể phát hiện ở phía Đông Nam bên dưới ánh trắng đỏ rực kia, quả thực có một cỗ xe được kéo bởi tám con ngựa ô đang lao vút ra từ tầng mây thưa thớt mông lung, bên trong xe ngựa còn có thể loáng thoáng nghe thấy một tiếng kêu la thảm thiết xé ruột xé gan ——

“Á Á Á Á Á Á —— Tấn Hành —— Mau đưa anh cái túi —— Máu đưa anh cái túi —— Anh chịu hết nổi rồi —— Ọe —— Ọee —— Ọeee —— “

✿Tác giả có lời muốn nói:

Chương này là bước ngoặt tâm lý của mợ, cho nên gõ rất lâu, chương sau sẽ chính thức khép lại phần này, xin lỗi vì lần nào cũng update trễ như vậy, trạng thái của tôi không tốt lắm, thật sự xấu hổ quá, xin nhận lỗi với mọi người.

Editor: Đã tìm ra thủ phạm dạy cháu của cậu thượng cẳng chân sút bay bạn học:)) 

Toi muốn làm bài lắm nhưng ngồi chả viết được gì, thế là lại quay lại edit, thề edit nhiều khi nản vl nhưng như kiểu thói quen ý, không làm lại ngứa tay:v