Bên tai truyền tới âm thanh đinh tai nhức óc, thế nhưng lúc này trong tai Nhan Tử Dạ lại nghe thấy một âm thanh khác.
“Răng rắc răng rắc…”
Cách đó không xa truyền tới tiếng băng nứt, thân thể quỳ rạp trên mặt đất của Nhan Tử Dạ cứng đờ, không cần quay đầu lại cũng biết là chuyện gì. Nhan Tử Dạ dùng hết toàn bộ linh lực từ bên trong đóng băng ra ngoài, cư nhiên lại có thể hồi phục trong khoản thời gian ngắn như vậy?
Nhóm người đứng lên kêu gọi thấy tảng băng đang vây mãng xà bắt đầu rạn nứt thì không hẹn mà cùng hít sâu một hơi, toàn trường đồng loạt im bặt, ngẫu nhiên chỉ còn tiêng băng nứt răng rắc.
“Đếm ngược bắt đầu.”
Sau khi tiếng nói của trọng tài chấm dứt, phía trên sân thi đấu xuất hiện một màn hình giả lập thật lớn hiển thị con số đếm ngược.
10… 9… 8…
“Răng rắc…”
7…
“Răng rắc…”
Mắt thấy tốc độ băng vỡ ngày càng nhanh, mọi người lại càng khẩn trương, tiếng tim đập trong lồng ngực cũng bắt đầu đồng bộ như tiếng kêu gọi ban nãy. Mắt thấy Nhan Tử Dạ đã sắp lật ngược giành lấy chiến thắng, chẳng lẽ sẽ thua như vậy sao?
Nhan Tử Dạ híp mắt, lướt qua nhóm thú nhân cùng giống cái đứng lên đồng thanh kêu gọi, cuối cùng ánh mắt dựng lại trên người An Nhĩ Tư. Tuy anh không đứng lên nhưng gương mặt đã mất đi nụ cười ôn hòa thường trực, nghiêm nghị dị thường.
An Nhĩ Tư không chút chớp mắt nhìn chằm chằm Nhan Tử Dạ, phát hiện đối phương cũng nhìn mình, cách nhau sáu mét, cánh môi khẽ mấp máy.
Em cam tâm sao?
Cam tâm? Chiến đấu tới tận lúc này, mắt thấy đã sắp chiến thắng, chỉ còn kém một chút mà thôi.
‘Mày chính là phế vật.’
‘Thứ phế vật ngay cả cấp E cũng không bằng như mày mà xứng làm thiếu gia Nhan gia à? Đúng là sỉ nhục Nhan gia mà.’
‘Sau này mày không còn bất cứ quan hệ nào với Nhan gia nữa, tinh tệ nên cấp bọn tao sẽ cấp, coi như bố thí cho dân chạy nạn.’
‘Nhan Tử Dạ, tinh thần lực cùng sức chiến đấu của mày ngay cả cấp E cũng không bằng, dựa vào cái gì vào ban D tụi tao? Đây là nơi dùng thực lực nói chuyện.’
‘Mắng như vậy mà cũng không phản kháng, thực nhàm chán mà, nó quả thực làm mất mặt thú nhân chúng ta mà.’
‘Tao thấy, nó cả đời này cũng phế như vậy thôi.’
‘Người thừa kế Nhan gia chỉ có một mình tao, mà Nhan Tử Dạ mày, cho dù nâng cao thực lực thì cũng chỉ là mơ tưởng hão huyền mà thôi.’
‘Cam tâm sao?’
Từng gương mặt xuất hiện trong đầu, có cái là kí ức của nguyên chủ, có cái là kí ức của chính Nhan Tử Dạ hiện giờ, đều là những kẻ khinh thường cậu, nhục mạ cậu. Cậu phải dùng chính sức mình chứng minh, Nhan Tử Dạ cậu không phải phế vật. Cho nên, cậu sao có thể cam tâm, sao có thể dừng lại ở đây?
Sao có thể?
2…
“A….”
Ngay lúc tất cả mọi người đều tuyệt vọng, Nhan Tử Dạ cư nhiên đứng dậy. Đúng vậy, đứng dậy, hơn nữa còn giơ cao tay phải hô lớn: “Tôi có thể chiến đấu.”
“Đinh…”
Con số trên màn hình giả lập dừng lại ở số một, nhìn Nhan Tử Dạ đã đứng lên cùng mãng xà vẫn chưa thể vùng ra khỏi khối băng, trọng tài lớn tiếng tuyên bố: “Trận đấu này, Nhan Tử Dạ ban D đã chiến thắng.”
“A… thắng rồi, Nhan Tử Dạ thắng rồi…”
“Thắng, thực sự thắng rồi.”
Tái Nhĩ Đặc cùng Ban Đặc ôm chầm lấy nhau, Kiệt Khắc cùng Vưu Lý cũng tương tự, hưng phấn tới mức không thể kiềm chế, cứ như người giành thắng lợi là bọn họ.
Tất cả thành viên ban D đã ký thác hi vọng lên người Nhan Tử Dạ, có thể nói, hiện giờ Nhan Tử Dạ đại diện cho ban D bọn họ, Nhan Tử Dạ chiến thắng cũng là ban D chiến thắng, nhóm thú nhân ban D liền vui sướng hoan hô.
Những thú nhân đứng lên cổ vũ ban nãy cũng lây nhiễm, trên mặt tràn đầy vui sướng.
Có vài giống cái lau lau khóe mắt, nhìn bóng dáng thẳng tắp trên sàn đấu, tựa hồ cảm thấy thú nhân Nhan Tử Dạ kia chói mắt hơn tất cả thú nhân khác.
Một khắc nghe thấy tuyên bố mình thắng trận, toàn thân Nhan Tử Dạ đã đau tới mất cảm giác, thần kinh căng cứng buông lỏng, thân mình mềm nhũn, ngã xuống.
“Tiểu Dạ…”
Trước lúc hôn mê, tựa hồ nghe thấy âm thanh của An Nhĩ Tư.
Khoảnh khắc Nhan Tử Dạ chiến thắng, lồng phòng hộ cũng biến mất, An Nhĩ Tư là người đầu tiên vọt tới ôm lấy Nhan Tử Dạ vừa ngã xuống đất, gọi vài tiếng nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, đột nhiên cảm nhận được trên tay một trận ướt át, nâng bàn tay đỡ sau lưng Nhan Tử Dạ lên, máu đỏ tươi dính đầy trên tay.
Nhóm Vưu Lý cũng chạy tới, thấy phần lưng đầy máu của Nhan Tử Dạ thì sốt ruột hô lớn: “Cậu ta bị thương rồi, mau đưa tới phòng y tế.”
Tái Nhĩ Đặc thân hình cao lớn ngồi xổm xuống nói: “Để tôi cõng.”
“Không cần, tôi đưa em ấy đi.” An Nhĩ Tư trực tiếp dùng kiểu ôm công chúa bế bổng Nhan Tử Dạ lên, sau đó dưới chân như nổi gió cấp tốc rời đi. Nhóm Vưu Lý sau khi phản ứng thì lập tức đuổi theo.
Ánh mắt mọi người đều đặt trên người Nhan Tử Dạ, không ai phát hiện mãng xà đã tan băng hoàn toàn, hơn nữa đã biến về hình người.
Nhan An Húc biến về hình người ôm lấy phần bụng bị thương, dưới chân mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất, nhìn cái tên Nhan Tử Dạ xuất hiện ở danh sách người chiến thắng trên màn hình giả lập, Nhan An Húc không dám tin lẩm bẩm: “Không có khả năng, không có khả năng, người chiến thắng phải là tôi mới đúng, là tôi mới đúng.”
Đến cuối cùng, Nhan An Húc giống như phát điên mà gào lên: “Người thắng là tao, Nhan Tử Dạ dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ…”
Tiếng rống của Nhan An Húc rốt cuộc cũng hấp dẫn sự chú ý, lúc này mọi người rốt cuộc mới nhớ tới sự tồn tại của Nhan An Húc. Nhìn cậu ta đầu tóc lộn xộn, quần áo rách nát, biểu tình điên cuồng dữ tợn, nhiều người tỏ ra đồng tình.
Dù sao Nhan An Húc cũng cách chiến thắng một bước mà thôi, mà cũng chính một bước đó đã định ra người thắng kẻ thua.
Kỳ thực Nhan An Húc cũng bị thương nhưng không nặng như Nhan Tử Dạ, nếu không phải bị Nhan Tử Dạ đóng băng, người chiến thắng chính là Nhan An Húc. Đáng tiếc, thế giới này không có nếu, thua chính là thua, cho dù tất cả mọi người đều hiểu rõ, sức chiến đấu của Nhan An Húc mạnh hơn Nhan Tử Dạ.
Cuối cùng, là nhân viên y tế nâng Nhan An Húc xuống, dù sao Nhan An Húc cũng bị thương không ít, cần đúng lúc trị liệu. Hơn nữa kế tiếp vẫn còn trận đấu khác, không thể vì Nhan An Húc mà làm trì hoãn.
Trong phòng y tế.
Sau khi An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ tới, nhân viên y tế lập tức mở khoan chữa trị, đeo thiết bị hô hấp cho Nhan Tử Dạ sau đó để cậu nằm trong khoan chữa trị đầy ắp dịch chữa trị vàng ươm óng ánh.
Bình thường nếu bị thương nhẹ thì chỉ cần uống một bình dịch dinh dưỡng tự hồi phục là được, nhưng nếu giống như Nhan Tử Dạ, chẳng những ngoại thương mà còn nội thương thì nhất định phải dùng tới dịch chữa trị. Chỉ có dịch chữa trị có thể nhanh chóng trị liệu những vết thương nghiêm trọng. Đương nhiên, dịch chữa trị không thể hồi phục lượng tinh thần lực bị tiêu hao, tinh thần lực chỉ có thể tự hồi phục.
Nhan Tử Dạ cả người nằm trong khoan chữa trị, An Nhĩ Tư tinh mắt phát hiện hình xăm đóa hoa trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ tựa hồ khôi phục một chút sắc màu. Có chút đăm chiêu quan sát một lúc, An Nhĩ Tư dời mắt đi.
Nhóm Vưu Lý chạy tới, thấy An Nhĩ Tư đứng cạnh khoan chữa trị thì nhịn không được đi tới: “An Nhĩ Tư, trận thứ ba chính là trận đấu của anh, anh ra sân đấu đi, tụi tôi ở đây trông Nhan Tử Dạ.”
“Đúng vậy, trận thứ hai là trận của Áo Đức Kỳ, hẳn rất nhanh sẽ chấm dứt, anh vẫn ra sớm một chút đi.” Kiệt Khắc cũng nói theo.
“Ừm.” An Nhĩ Tư gật gật đầu, liếc nhìn Nhan Tử Dạ nằm trong khoan chữa trị lần cuối rồi nói với đám Vưu Lý: “Tôi đi một chút, sau khi trận đầu kết thúc tôi sẽ quay lại ngay, khoảng thời gian này nhờ mọi người trông Tiểu Dạ.”
Nói xong, An Nhĩ Tư gật đầu với nhóm Vưu Lý rồi rời đi.
“Nhờ chúng ta trông giùm? Sao nghe cứ như Nhan Tử Dạ là người của anh ta quá vậy, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư rốt cuộc có quan hệ gì a?” Ánh mắt lam sắc của Ban Đặc tò mò lóe sáng.
“Quản là quan hệ gì, quan trọng nhất bây giờ là Nhan Tử Dạ thắng rồi, chỉ cần thắng thêm một trận thì có thể tiến vào top năm, có thể đại diện học viện tham gia trận tranh bá giữa các học viện, kia chính là quang vinh vô thượng a.” Vưu Lý có chút hâm mộ lại cảm thán nói. Là người đứng chót ban D, thực không ngờ Nhan Tử Dạ hiện giờ cư nhiên có thể đại diện ban D tỏa sáng trong giải thi đấu xếp hạng toàn học viện?
“Đứa nhỏ vừa mới vào là học trò của tôi, tình trạng hiện giờ thế nào?” Hoắc Đức đẩy cửa phòng y tế đi tới, trực tiếp hỏi nhân viên đang trực trong phòng.
Nhìn số liệu trên màn hình, nhân viên y tế nói: “Miệng vết thương đang chậm rãi khép lại, tốc độ hấp thu dịch chữa trị rất nhanh, không tới ba giờ có thể khôi phục hoàn toàn.”
Hoắc Đức thở hắt một hơi: “Vậy là tốt rồi, nếu không kịp trận đấu buổi chiều thì thực đáng tiếc.”
Lúc biết Nhan Tử Dạ đụng phải Nhan An Húc, kỳ thực Hoắc Đức không ôm hi vọng lắm, thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên liều mạng dùng một thân thương tích giành thắng lợi. Đặc biệt là một màn cuối cùng, rõ ràng đã đứng không nổi nhưng vẫn dựa vào ý chí kiên cường đứng dậy. Giống như Nhan Thuần quyết không chịu thua năm đó, tính cách hai cha con quả thực hệt như nhau.
…
So với Nhan Tử Dạ thương tích trầm trọng, Nhan An Húc chỉ bị chút tiểu thương, huống một lọ thuốc khôi phục, lại nằm trong khoan chữa trị một giờ thì vết thương trên bụng không còn chút dấu vết.
Vết thương trên người biến mất nhưng trong lòng thì không có cách nào khép lại, thậm chí cứ nghĩ tới chuyện mình thua Nhan Tử Dạ thì nó lại rỉ máu.
Mình cư nhiên thua phế vật, điều này sao có thể, sao có thể.
Càng nghĩ Nhan An Húc lại càng không cam lòng, mình không được tham gia cuộc thi đấu giữa các học viện thì Nhan Tử Dạ cũng đừng mơ tưởng. Sau khi ra khỏi khoan chữa trị, phát hiện nhân viên y tế không ở đây, Nhan An Húc liền xông thẳng qua phòng bệnh của Nhan Tử Dạ ở kế bên.
“Nhan An Húc, anh định làm gì, mau dừng lại cho tôi.” Tái Nhĩ Đặc thấy Nhan An Húc xông vào muốn mở nắp khoan chữa trị của Nhan Tử Dạ thì vội vàng xông tới ngăn cản.
Nhan An Húc đã sớm có chuẩn bị, búng hạt giống trong tay rồi kích phát dị năng đã sớm ngưng tụ, hơn mười gốc dây leo lập tức cuốn lấy đám Tái Nhĩ Đặc, chỉ có một mình Kiệt Khắc vì cũng có dị năng thực vật trốn thoát.
Vưu Lý vội càng rống lên: “Mau, Kiệt Khắc, tìm đạo sư tới.”
“Muốn chạy à?” Nhan An Húc vung tay, ba căn dây leo lập tức vươn tới quấn lấy cánh tay cùng cổ Kiệt Khắc, cưỡng chế lôi cậu ta từ cửa quay lại.
Sau khi tiến vào khoan chữa trị, nếu miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lạnh mà tiếp xúc với không khí thì miệng vết thương sẽ biến xấu, đến khi đó cho dù tiếp tục nằm trong khoan chữa trị cũng tốn rất nhiều thời gian mới có thể lành lại được. Biết rõ chiều nay có trận đấu, Nhan An Húc mới nảy sinh chủ ý này, chỉ cần vết thương không thể khôi phục, cho dù có tham gia thi đấu thì Nhan Tử Dạ cũng không có khả năng chiến thắng.
Mắt thấy bàn tay Nhan An Húc đã tiến tới sát bên phím điều khiển, Ban Đặc đứng cách đó gần nhất hô lớn: “Đừng….”