Tình Thâm Phùng Thời

Chương 30



Đêm đầu tiên ở trong thôn không có vấn đề gì, buổi tối trước khi ngủ xịt một ít thuốc đuổi muỗi. Mọi người đều là người thường xuyên bay đến nơi này tới nơi khác, tự nhiên cũng không có chuyện lạ giường. Ôn Khinh Hàn cũng thỉnh thoảng đi công tác, tình huống này có thể dễ dàng đươc khắc phục.
.
Sáng sớm ngày thứ hai, năm camera đã đợi sẵn trước cửa mỗi đội. Buổi ghi hình hôm nay sắp bắt đầu.
Lúc Thời Thanh Thu thay quần áo xong thì Ôn Khinh Hàn đã ngồi bên cửa sổ đọc sách một lúc rồi, tổ chương trình cũng không cưỡng chế lấy sách của Ôn Khinh Hàn đi. Dù sao thì chúng đều là sách pháp luật, không liên quan gì đến chương trình này, cũng cho phép cô mang theo sách.
Thời Thanh Thu buộc tóc dài lên, hỏi: "Khinh Hàn, cậu có vấn đề gì không? Tôi mở cửa nhé?"
Ôn Khinh Hàn không nhìn lên, tay phải lật qua trang, nhẹ giọng đồng ý, "Ừm, không thành vấn đề."
Thời Thanh Thu đi ra mở cửa, người chủ trì đợi bên ngoài lần lượt cùng camera đi vào, người chủ trì xoa tay cười nói: "Thanh Thu, Ôn luật sư, sớm a. Tối hôm qua ngủ thế nào? Cảm giác so với giường lớn ở nhà như thế nào? Mời hai người phát biểu cảm giác sau khi ngủ a."
Ôn Khinh Hàn đóng sách đặt ở đầu giường, đứng dậy đối mặt với người chủ trì và camera, trên môi nở nụ cười: "Sớm."
Thời Thanh Thu vén tóc rối ra sau tai, dáng vẻ trầm ngâm ngồi trên giường: "Thay vì cảm thấy sau giấc ngủ, tôi muốn bày tỏ suy nghĩ của mình về hoạt động hôm nay a. Nếu chúng ta không làm được hai món ăn cho thôn dân liền sẽ không có cơm ăn phải không?"
Người chủ trì vỗ tay, vẻ mặt khoa trương nói: "Đó là đương nhiên, hôm nay thôn dân đều chừa bụng để chờ bữa tối a. Thế nào, hai người có ý kiến ​​gì sao?"
Thời Thanh Thu gật đầu, "Đúng vậy, anh đi xem đội tiếp theo di, chúng ta xuất phát".
Người dẫn chủ trì kinh ngạc nhìn Thời Thanh Thu, làm động tác cổ vũ: "Khá lắm, Thời nữ thần không chỉ có doanh thu phòng vé kinh người mà còn là một trong những người nhanh nhất đưa ra biện pháp đối phó, vậy chúng ta cùng chờ xem a."
Vừa nói, hắn vừa đi lùi về phía sau. Sau đó để camera đợi ở cửa phòng của Thời Thanh Thu, chính mình đi gõ cửa phòng của đội tiếp theo.
Thời Thanh Thu quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, người sau lưng híp mắt lại, như có một chút ý cười.
“Cậu cười cái gì? Đi thôi.” Thời Thanh Thu đi tới nắm tay Ôn Khinh Hàn, hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng, đi ra tới sân thì nghe thanh âm Tần Vọng truyền đến.
"Này hai người kia! Thanh Thu!" Tần Vọng chạy tới, theo sau là camera.
Thời Thanh Thu bất đắc dĩ chỉ vào mái tóc bù xù của hắn, "Khẩn trương ra cái dạng này?"
"Hai người có tính toán gì chưa? Đêm nay ăn chay hay ăn thịt?" Điều Tần Vọng quan tâm nhất đương nhiên là có ai cùng hắn lên núi bắt gà lôi hay không. Dù sao hiện tại trong ấn tượng của hắn, đây chính là điều trước mắt nghĩ tới.
“Chúng ta vẫn chưa quyết định, cho nên cũng không biết.” Thời Thanh Thu nhún vai, nàng thật sự vẫn chưa có tính toán gì, chỉ muốn làm theo gợi ý của Ôn Khinh Hàn, đi dạo một vòng rồi hẵn quyết định.
“Aiz, không phải, hai người thật không trượng nghĩa a.” Vẻ mặt của Tần Vọng đột nhiên chuyển từ một con chó tìm kiếm tình báo sang buộc tội, “Có phải là đã có tính toán mà không nói cho tôi biết hay không? Thanh Thu, cậu có phải là thấy sắc quên bạn hay không?".
Thời Thanh Thu bị câu "Thấy sắc quên bạn" làm cho nói không ra lời, Tần Vọng có phải diễn lố quá rồi không? Dù là chương trình đi chăng nữa thì cũng không nên hại người như vậy a. 
Thời Thanh Thu hắng giọng, đưa mắt về phía sau Tần Vọng, "hừ" một tiếng rồi nói: "Tiểu Lam đang ra."
Tần Vọng vừa mới quay đầu lại, liền nghe thấy Thời Thanh Thu ném cho mình một câu: "Chúng ta đi trước, hẹn gặp trên núi ..." Khi quay đầu lại, chỉ còn lại bóng lưng camera đang theo sát Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn.
Đường trong thôn không bằng phẳng như ở thành thị, mặt đất vàng gập ghềnh, vài bước là có thể dẫm phải đá. Camera đi theo cách đó vài mét, Thời Thanh Thu nhìn hai bên, cùng Ôn Khinh Hàn đi song song.
"Khinh Hàn, chúng ta lên núi sao?"
Ôn Khinh Hàn không trả lời, ngược lại hỏi một câu khác: "Muốn ăn chay hay ăn thịt?"
"Tôi cũng có thể làm được, nhưng thịt có thể đạt điểm cao, điểm tối đa là mười, như vậy có thể thể đạt bảy - tám điểm." Thời Thanh Thu không chút suy nghĩ mà trả lời. Nói xong, nàng cảm thấy có chút không đúng, có thể một mình nàng chọn sao?
Nàng vừa muốn hỏi, Ôn Khinh Hàn đã thấp giọng nhắc nhở: "Thanh Thu, nhìn phía trước."
Thời Thanh Thu quay đầu nhìn về phía trước, phía trước cách đó không xa là Vu Thục Thận và Đỗ Lăng Mộng vừa đi đến từ một hướng khác. Hai mẹ con đang mỉm cười, tựa hồ không vì chuyện hôm nay mà phiền muộn. Giống như đang nói chuyện xảy ra đêm qua, Vu Thục Thận nói, "Con đó, khi con còn bé lẽ ra mẹ nên để con đến vùng nông thôn trải nghiệm cuộc sống a".
Khi đến gần, Thời Thanh Thu chào hỏi: "Thận tỷ, Lăng Mộng, sớm như vậy?"
Đỗ Lăng Mộng cười nói: "Đúng vậy, đi ra ngoài sớm nhìn xung quanh một chút, biết đâu lại có biện pháp gì."
Vu Thục Thận cũng cười gật đầu, "Tôi cũng lớn tuổi rồi, không ngủ được lâu nên mới ra ngoài tập thể dục buổi sáng. Thuận tiện nghĩ xem tối nay nên nấu món gì." Bà dừng lại, nhìn Ôn Khinh Hàn hỏi: "Khinh Hàn nghĩ được gì chưa?"
Vì cùng các diễn viên không quen biết nên Ôn Khinh Hàn liền duy trì trầm mặc, cùng người gặp lại cũng đều cười yếu ớt. Dù sao thì chuyện hôn nhân của cô với Thời Thanh Thu đã bị phanh phui, vạn nhất có chuyện gì thì tội danh gắn sau lưng Thời Thanh Thu chứ không phải cô.
Nghe được câu hỏi của Vu Thục Thận, Ôn Khinh Hàn nói: "Vậy Thận tỷ đã nghĩ được cái gì rồi?"
“Ẩm thực đương nhiên là lấy thịt với rau làm chính.” Vu Thục Thận nâng cằm, ra hiệu cho mọi người nhìn cánh đồng đằng xa: “Tôi làm đồ chay thì tốt hơn. Không bằng chúng ta phân công hợp tác, đêm nay gặp nhau trên bàn cơm đi?"
Vu Thục Thận luôn dùng thái độ ôn hòa để nói chuyện như vậy, cũng không có thái độ của một tiền bối, việc này khiến mọi người khi ở chung cảm thấy rất thoải mái. Những gì bà nói vừa vặn cũng giống ý tứ trong lòng Ôn Khinh Hàn, vừa rồi Thời Thanh Thu cũng nghiêng người về phía cô nói muốn làm món ăn mặn.
Ôn Khinh Hàn nắm chặt tay Thời Thanh Thu rồi thả lỏng ra, lễ phép cười nói: "Được, tối nay gặp lại."
“Vậy tôi chờ.” Vu Thục Thận mang theo Đỗ Lăng Mộng gật đầu nụ cười, hai đội tiếp tục đi theo hướng họ muốn đi.
Vu Thục Thận có vẻ thích Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu muốn nói vài lời với Ôn Khinh Hàn, nhưng nghĩ đến cô cũng không phải là người nhiệt tình, hơn nữa phía sau còn có camera, nàng nghĩ vậy liền nuốt xuống.
Nhưng mục tiêu của hai người luôn phải rõ ràng, nhất là vì Ôn Khinh Hàn vừa đáp ứng với Vu Thục Thận muốn làm món thịt, Thời Thanh Thu không khỏi tò mò hỏi: "Khinh Hàn, cậu định tìm nguyên liệu gì?"
Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng giương lên khóe môi, ẩn chứa ý tứ hàm xúc: "Hôm qua tôi tới đây, nhìn thấy ở cửa thôn có một cái ao, hơn nữa còn có người đang câu cá."
Hôm qua vào thời điểm Ôn Khinh Hàn vào thôn, trên đường đi cô đều chú ý tới xung quanh, một cái ao cá tương đối lớn đương nhiên sẽ không bị cô bỏ qua. Sớm hôm qua khi người chủ trì giải thích nội dung hoạt động hôm nay, cô liền lập tức nghĩ đến cái ao cá này.
Thời Thanh Thu cười nhẹ, thở ra một hơi, lắc mạnh tay Ôn Khinh Hàn "Sao cậu không nói sớm một chút a? Tôi thật sự cho rằng cậu đi bắt gà đấy."
Ôn Khinh Hàn sửng sờ một chút, sau đó nụ cười trên môi càng sâu hơn: "Câu cá giữ được hình tượng của tôi tốt hơn. Nếu như đi bắt gà, tôi đứng sang một bên nhìn cậu bắt là được rồi."
Thanh âm của cô nhẹ nhàng lại nhàn nhạt, nghe như có tiếng nhạc nhẹ du dương văng vẳng bên tai. Thật ra cô vẫn thường nói như vậy, nhưng nét mặt đôi khi lạnh lùng hơn, vì thế mà ảnh hưởng đến nhiệt độ trong lời nói. Hiện tại mang theo nụ cười nhàn nhạt để nói chuyện, thật sự mê hoặc lòng người.
“Này, cậu cần hình tượng, tôi không cần hình tượng sao?” Thời Thanh Thu giả vờ tức giận vặn lại Ôn Khinh Hàn.
Trong lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, camera ở phía sau thả lỏng một tay lấy điện thoại ra, thừa dịp chụp vài tấm hình Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn đang quay đầu lại nhìn nhau mỉm cười, bức ảnh như vậy liền ở trong điện thoại của hắn.
Từ một ngôi nhà cách cửa thôn không xa, Ôn Khinh Hàn mượn một cái cần câu và một cái xô, đưa Thời Thanh Thu đến ao cá mà hôm qua cô đã nhìn thấy. Quả nhiên vẫn có người đang câu cá ở đó.
Đại thúc đội mũ rơm, một bên đặt xô nhựa đựng mồi, bên kia là xô đựng cá, nhàn nhã ngồi bên ao câu cá. Ôn Khinh Hàn nhìn xung quanh, mặt nước phẳng lặng như gương, chỉ có thể nhận ra từ đám bèo, còn có rất nhiều cá đang di chuyển dưới nước.
"Đại thúc, xin chào..."
"Suỵt..."
Thời Thanh Thu vừa chào hỏi, chưa kịp nói xong đã thấy đại thúc nhanh chóng vươn một tay sang một bên, duỗi ngón trỏ lắc lư trái phải, nhắc nhở hai người đừng nói chuyện.
Ôn Khinh Hàn vỗ vỗ lên mu bàn tay Thời Thanh Thu, thấp giọng nói với nàng: "Hẳn là có cá sắp mắc câu rồi. Chúng ta chờ một chút đã."
Một lúc sau, đại thúc nhanh chóng rút cần câu lại, đồng thời siết chặt dây câu, một con cá mập mạp lắc lư dữ dội, nhanh chóng được đưa lên trên mặt nước. Đại thúc từ từ gỡ lưỡi câu, ném con cá vào thùng.
“Hai nhóc con, có việc gì thì nói đi, đừng chậm trễ cá cắn câu.” Đại thúc quay đầu lại, đó là một người trong thôn trạc năm mươi tuổi. Tuy lời nói không khách khí, nhưng khuôn mặt luôn tươi cười, dáng dấp thuần phác thuộc về nơi này.
"Đại thúc, là thế này, chúng ta muốn câu ít cá tối về nấu vài món, nhờ mấy người gần đó thử tay nghề. Nhưng cháu không biết câu thế nào, vì thế ngài có thể chỉ cho cháu một chút được không? ”Ôn Khinh Hàn buông tay Thời Thanh Thu, đi tới gần vài bước, tư thái ung dung, giống như học sinh ngoan muốn học hỏi.
Đại thúc cười cười, cởi mũ rơm làm quạt, quạt gió trên mặt, liếc mắt nhìn Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu "Hai đứa cho rằng con cá này dễ câu sao? Ta câu cá mấy chục năm đều còn bị con cá nhỏ này làm chờ thật lâu. Hai đứa chỉ có một ngày, đã nghĩ câu mấy con?”.
Quả thực là như vậy, cả hai đều chưa từng câu cá, dù có học một chút hẳn cũng không câu được cá dễ dàng như vậy. Nhưng nghĩ lại thì đây là cách lấy nguyên liệu thuận tiện nhất.
Ôn Khinh Hàn cong lên khóe môi, một tay đặt cần câu theo phương thẳng đứng ở dưới chân, một tay chắp sau lưng, đón lấy ánh mắt đánh giá của đại thúc, nói: “Câu không được cá thì chỉ là kết quả mà thôi, vấn đề là quá trình này. Nếu như cháu học được, lần câu này không lên, khó đảm bảo lần sau lại câu không lên. Ngài nói có đúng không?"
Ánh mắt của đại thúc có chút cảm kích, hơi nhích người sang một bên, vỗ vỗ phía trước chân Ôn Khinh Hàn: "Chỉ dựa vào lời này của cháu thôi, hôm nay ta sẽ dạy, nhưng câu không được cũng đừng trách lão già này a. Còn nếu như câu được, tối nay ta sẽ đến nếm thử tài nghệ của cháu."
“Đây là đương nhiên.” Vẻ mặt Ôn Khinh Hàn bình tĩnh ngồi trên mặt đất.
Thời Thanh Thu lặng lẽ tiến lại gần, nhìn Ôn Khinh Hàn ung dung thong thả nhưng lại không biết những thao tác này. Đại thúc vỗ nhẹ vào cần câu biểu thị cô làm sai, sau đó dạy cô cầm cần câu đúng cách, lấy một miếng mồi ra khỏi xô móc vào lưỡi câu cho Ôn Khinh Hàn. Sau đó từ từ thả dây câu xuống nước.
Đại thúc chỉ vào đuôi cần câu hỏi Ôn Khinh Hàn, "Chú ý đến lục lạc. Cá cắn mồi câu vẫn chưa đủ, cắn vào lưỡi câu thì cái lục lạc kia sẽ động. Hiểu chưa?".
Thời Thanh Thu nhìn thấy Ôn Khinh Hàn mím môi nhẹ gật đầu, thấp giọng nói "Cháu hiểu rồi", cô chăm chú nhìn mặt nước, góc nghiêng hoàn mỹ, dáng vẻ trầm lặng tạo thành một bức tranh thơ mộng.
Không biết vì sao, Thời Thanh Thu vô thức sờ vào túi quần, cố gắng lấy điện thoại ra chụp ảnh Ôn Khinh Hàn. Chỉ khi chạm vào túi rỗng, nàng mới thanh tỉnh lại, ngẩn người một chút, bàn tay lại buông xuống bên hông.