Tình Trong Đáy Mắt

Chương 11



Cô ôm lấy anh. Áp cơ thể nóng ấm vào cơ thể lạnh lẽo lấm lem bùn đất: "Lâm Chính à, em đến với anh nè! Để em ủ ấm cho anh nha!" Cô điên loạn ghì riết một thân xác. Ước mong có thể hoán đổi cơ thể còn nóng hổi này cho anh.

Nhưng làm sao được đây?

"Lâm Chính anh ơi!" Bảo Ngọc ngửa mặt nhìn trời, thét lên hai tiếng xé nát cả triền đồi: "Chồng ơi!!!!!"

Người trong lòng vẫn im lặng. Để mặc cô gào khóc tiếc thương. Cô cọ má mình vào má anh! Môi lần tìm hôn từng lớp đất đỏ bazan bám dính gương mặt tuấn tú.

"Lâm Chính! Ấm chút nào chưa anh! Lâm Chính!" Hà hết bao nhiêu hơi, rút hết đi phần khí có trong tim, trong phổi. Vậy mà...cơ thể anh chẳng ấm lên được một xíu nào.

Cô vội mở bung chiếc áo khoác, kéo vạt áo che chắn anh, miệng không ngừng lải nhải: "Ấm hơn chưa anh? Có ấm hơn chưa Lâm Chính? Mau trả lời em đi!" Nước mắt hòa trong nước mưa.

Căn nhà nhỏ giữa triền đồi chìm lấp trong màn mưa sáng mịt mù.

Cô cứ ôm xác anh như thế. Lo ủ ấm cho một thi thể đã lạnh ngắt từ đời nào.

Mặc gió.

Mặc mưa.

Mặc tiếng ai xì xào thương xót.

Phần bất lực. Phần không nỡ cướp đi giây phút gần nhau cuối cùng của hai người yêu nhau. Họ lặng lẽ khóc cùng cô.

Nhưng...

Dẫu có tiếc thương như thế nào thì âm dương cũng đã đôi đường cách biệt. Người đi phải trở về lòng đất. Người ở lại vẫn phải gắng gượng vượt qua đau thương tiếp tục sống.



Kỳ Hưng sau khi làm nốt thủ tục nhận người thân. Bởi, ba Lâm Chính đã đưa vợ con định cư ở nước ngoài. Anh ấy đến bên Bảo Ngọc. Lặng thầm gạt đi nước mắt, nhỏ giọng nài nỉ, khuyên lơn: "Bảo Ngọc, buông cậu ấy ra! Đừng làm cậu ấy vấn vương không siêu thoát!

Nếu còn yêu nhau, xin hẹn lại kiếp sau!

Giờ buông cậu ấy ra để mọi người còn lo hậu sự!" Kỳ Hưng kiềm nén thương đau dỗ dành Bảo Ngọc. Cô cứ ôm riết thi thể Lâm Chính như thế này không tốt một chút nào!

"Người đã hóa lạnh. Hồn đã về trời. Cái còn lại chỉ là thân xác. Thương Lâm Chính thì hãy để cậu ấy ra đi được thanh thản."

Người đang ôm người tình ngủ say chợt hát ru một điệu:

"Đời người được mấy giấc mơ

Chàng mơ chinh chiến, em mơ bóng chàng!"

Đợi năm phút, giai điệu êm ái, lời ru ấm áp lắng đọng vào cõi hư không. Cô gái thôi không hát ru nữa. Cô đặt người trong lòng xuống chiếc gối. Tự tay bắt nồi nước hương nhu pha cỏ mần trầu lau rửa cho anh.

Mặc vào cơ thể thơm hương bạn tình bộ vest xanh lam trẻ đẹp nhất. Tự tay chải tóc, vuốt keo, trang điểm tỉ mỉ trả lại anh nét tươi trẻ thanh xuân ngày nào. Rồi cùng mọi người đưa anh vào chiếc áo quan sơn vàng một màu nắng.

Cô đặt vào đó vòng hoa bồ công anh ngày nào anh kết tặng. Dẫu đã khô chỉ còn lại lơ thơ vài chiếc lá. Vài bộ đồ mới của anh. Và cả chiếc váy đẹp nhất mà cô đã mặc chờ anh hôm lễ Valentine.

Lặng lẽ ngắm người tình thêm chút. Áp má mình vào gò má lạnh lẽo, thủ thỉ vào tai anh: "Nhớ chờ em!" Cô hôn vào má, vào môi anh.

Giây phút đóng nắp quan. Chia cách một người đi. Nước mắt cô rơi theo chiếc nắp quan dần che kín một bóng hình.

Mặc vào bộ áo sô gai, đầu đội vành khăn trắng. Cô ôm áo quan đưa anh vào nghĩa trang buồn. Khắc lên cuối tấm bia: Vợ yêu lập mộ.



Phủ phục xuống nấm mồ. Vòng tay ôm đống cát mới vun, gửi theo vào trong đó dòng nước mắt tương tư bạn tình: "Ngủ ngon!"

Suốt hai ngày hai đêm cô bám mộ. Sáng ngày thứ ba, cô trở về nhà. Tuần tự cúng 3 ngày cho Lâm Chính.

Thấy Bảo Ngọc tĩnh lặng như một cái xác biết đi. Bà con chòm xóm đau lòng vỗ về: "Cháu cứ khóc, đừng cố giả vờ mạnh mẽ. Nước mắt sẽ giúp cháu vơi đau khổ trong lòng!"

Đáp lại những tấm lòng thương yêu, cô chỉ nói: "Cảm ơn các bác! Cháu vẫn ổn! Cháu phải lo chu toàn cho chồng cháu!"

Kỳ Hưng khóc sưng cả mắt. Thấy cô bình tâm như vậy, anh cũng mừng thầm. Bởi, rốt cuộc rồi...người sống phải sống tiếp thôi.

Ấy vậy mà...

Nửa đêm, mưa bỗng đổ như trút. Gió không biết từ phương nào thổi mạnh vào triền đồi. Điện phụt tắt.

Kỳ Hưng lo lắng. Anh ấy bật đèn pin đi tìm Bảo Ngọc.

Trong ánh chớp sáng rực xé nát bầu trời. Tiếng sấm nổ muốn vỡ toang lồng ngực. Chiếc đèn pin trong tay Kỳ Hưng rơi mạnh xuống nền đá.

Một đôi mắt thất kinh nhìn sững vào một đôi chân buông thõng giữa không trung.

Vành khăn trắng không biết tự đời nào lạnh lùng cướp đi sự sống một cô gái tuổi đời còn trẻ.

"Không! Bảo Ngọc!" Kỳ Hưng ngã khuỵu xuống. Ánh mắt chết trân. Lết cơ thể không còn sức lực lần tìm đến một đôi chân.

Thương sao cho hết. Muốn khóc muốn la thật to. Nhưng mọi âm thanh đều tắt ngóm như ngọn đèn dầu trên bàn thờ Lâm Chính.

Kỳ Hưng nằm dài xuống sàn nhà. Ánh mắt vô hồn nhìn váy cưới cô dâu phất phới bay trước di ảnh chú rể.