"Từ đâu tôi có, cậu không cần phải biết. Cậu cho tôi gặp chủ nhân bức ảnh là được rồi!" Jack Trần giơ tay ngỏ ý lấy lại bức ảnh. Lâm Chính không những không trả lại mà thuận tay cất luôn vào túi trong chiếc áo khoác.
"Cậu cất ảnh vợ tôi làm gì?"
Vợ ư?
Lâm Chính xem kĩ lại bức ảnh. Từng đường nét trên khuôn mặt rõ ràng là Bảo Ngọc. Anh miết nhẹ gò má cô gái, ánh mắt dịu dàng thiết tha. Khi ngẩng mặt, ánh mắt ấy đã thay đổi, nó rất lạnh và giọng nói cũng lạnh như không:
"Đừng nhận bừa!"
Tự nhiên, từ trên trời rơi xuống tên chồng lai Tây? Ở xóm nhỏ này, ai không biết, anh và Bảo Ngọc là một đôi.
Lâm Chính bơ luôn vị khách, cầm lấy cọ tập trung hoàn thiện bức tranh thung lũng rợp vàng hoa bồ công anh, tầm điểm bức tranh là thiếu nữ áo dài trắng có đồi bím tóc buồng lơi trên vạt cỏ chu môi hồn một bồng hoa vàng còn e ấp sớm mai.
Bức tranh sống động như thật khiến Jack sững sờ.
Một lúc sau, anh ta đề nghị: "Bức này tôi mua, cậu cứ thỏa mái ra giá!" Ao ước bấy lâu, hôm nay Jack thật may mắn gặp đúng cha đẻ những bức tranh thiếu nữ và hoa bồ công anh. Bức tranh càng có giá trị với anh ta hơn khi thiểu nữ trong tranh là vị hôn thê kiếp trước của anh ta. Vị hôn thê xinh đẹp như ngọc như ngà đã chọn quyền sinh đi theo người tình cũ, cái gã mù đó... "
Jack bỗng nhìn chằm chằm vào Lâm Chính. Trong đầu, nhiều mảnh vỡ chuyển động hỗn độn không ngừng. Đầu anh ta chợt đau như búa bố. Có lẽ, đau vì cú sốc, đau vì cú lao mạnh đâm đầu vào bia mộ Lisa ngày nào. Nói ra thì thiên hạ chê anh ta ngó ngẩn. Vợ chưa cưới một lòng đi theo người tình. Còn anh ta quyết đi theo cô không hề do dự. Giây phút đâm đầu vào mộ, anh ta đã thề: Dù ở thế giới nào, dù có khốn khổ bao nhiêu, anh ta cũng quyết tìm lại vợ yêu.
Jack nhắm mắt định thần. Ráng đợi cơn đau qua đi, anh ta lại nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn tập trung làm việc, nhàn nhạt trả lời: "Tranh tôi không bán cho người lạ."
"Cứ ra giá. Bao nhiêu tôi cũng mua! Vì cô gái trong tranh là vợ tôi!"
Lần thứ hai...nghe từ này. Lâm Chính bực mình, anh dừng nét cọ, ánh mắt mang đạn cảnh cáo: "Anh còn vơ bừa,
nhain ลิ่น dung trach toi tho 16!"
Vơ bừa, nhận ẩu? Jack thấy mắc cười: "Tôi có thể quên bất kì ai nhưng Lisa vợ tôi thì không!" Sống lại một kiếp, anh ta quyết đi tìm vợ, đưa vợ đi khỏi tên người tình sắp mù, vĩnh viễn không bao giờ cho về nước nữa!
"Tôi tìm Lisa rất lâu rồi. Rốt cuộc trời xanh cũng xót thương để Lisa xuất hiện trước mặt tôi! Cô gái đi với cậu lúc sáng chính là Lisa vợ tôi!"
Câu khẳng định của Jack làm hai người hóa đá. Chiếc cọ trong tay Lâm Chính rơi xuống nền đá. Tiếng rơi khô khốc đáng thương như tiếng lòng anh giờ này. Và chiếc giỏ trong tay Bảo Ngọc cũng buông lơi. Mấy quả táo đỏ trong giỏ lăn tròn vội vã như muốn chạy trốn.
Lisa????Lisa???? Cái tên này...
Bảo Ngọc ôm đầu. Một đoạn kí ức mơ hồ chập chờn. Một hình ảnh nhập nhèm trước mặt. Cô nhìn sững vào vị bác sĩ lai Tầy.
Khuôn mặt này... ánh mắt kiềm hãm này...Một hình ảnh liền vụt lên: Trước mắt cô, hình ảnh người đàn ông lai Tây kiên quyết gỡ hai tay cô ra khỏi Lâm Chính, bế cô lên xe đưa về giam lỏng trong phòng.
Mà lúc này, đôi mắt Lâm Chính cũng tập trung vào người đàn ông ngoại lai. Trong kí ức anh, anh chưa từng gặp qua người này. Nhưng cái tên...Lisa thì anh nghe quen lắm... Dường như ai đó đã từng giới thiệu với anh. Lâm Chính nhắm mắt nghe tiếng vọng về từ tiềm thức: 'Tôi là Jack Trần!' 'Lisa là vợ tôi!' 'Bảo Ngọc là vợ tao...!
Lâm Chính thất kinh. Cơ thể phát run thối lui về đẳng sau ngã khuyu.
"Anh Chính!!" Bảo Ngọc lao nhanh ôm lấy anh. Dù đã cố gắng nhưng không kịp giữ cơ thể đang đồ ngã. Cô chỉ có thể dùng thân ảnh mảnh mai để che chắn tạm cho anh.
"Lisa!!!" Jack lao tới. Nhưng đã muộn.
Hu!
Tiếng rên khô khốc từ người con gái làm hai người đàn ông không khỏi áy náy xót thương.
"Bảo Ngọc!" Lâm Chính lật người ôm cô: "Sao em dại dột thế hả? Em có đau lắm không?"
Cô cười. Nụ cười méo mó khó coi vì đau: "Em chỉ đau một chút xíu thôi, anh đừng có lo ha!"
"Ngốc quá!" Lâm Chính siết chặt vòng tay, cụng trán mình vào trán cô. Không biết nước mắt anh hay nước mắt cô mà Bảo Ngọc có cảm giác mặt mình lành lạnh vì ướt. Cô ôm lấy tấm lưng rộng lớn, nói cho anh nghe mà cũng để người đàn ông đang vươn hai bàn tay định kéo Lâm Chính ra nghe cho rõ: "Bảo Ngọc em chỉ yêu mỗi Lâm Chính!
Sống làm vợ anh, chết làm ma cũng theo anh! Ngàn năm Vong Xuyên đau thương nguyện cùng anh tái sinh ở kiếp khác!"
Lời nói nặng tình, đáy mắt màu hổ phách đong đầy hình ảnh người đàn ông cô yêu.
Hai bàn tay sắp chạm vào áo Lâm Chính của Jack dừng lại. Ánh mắt anh ta khó tin đau đáu vào mặt Bảo Ngọc.
Anh ta vừa ngỡ ngàng vừa mất mát. Ánh mắt chưa hề với yêu, trái tim thương vợ vẫn thương nồng nàn. Vậy mà, vừa ăn lại cú vả khiến nó đau như ngày nào...
Cô thu ánh mắt căm phẫn nhìn Jack, hai bàn dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn, ánh mắt kiên định: "Bảo Ngọc chỉ có thể là vợ Lâm Chính, bế em vào phòng đi anh!