Hạo Hiên về nhà liền thấy Lâm Bác Văn đang ngồi ở bàn, khuôn mặt vô cùng lo lắng. Vừa thấy Hạo Hiên Lâm Bác Văn liền vui mừng. Như hiểu được Lâm Bác Văn định nói gì đó, Hạo Hiên liền dơ mấy túi đồ lên ra hiệu rằng cậu vừa đi chợ về.
Về gần đến cửa, Hạo Hiên ra hiệu cho Vương Bảo Dĩnh đừng nói chuyện lúc nãy cậu bị đám lưu manh chặn đường cho bà biết. Vương Bảo Dĩnh phải một lúc mới hiểu liền gật đầu lia lịa.
Lâm Bác Văn liền chú ý đến người theo sau Hạo Hiên. Vương Bảo Dĩnh vừa vào liền nói to
“Cháu chào bà nội.”
Bà nội vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vương Bảo Dĩnh
“Xin chào cậu là…”
“Cháu là Vương Bảo Dĩnh con trai dì Vương đậu hũ.” Vương đậu hũ là cái tên mọi người hay gọi mẹ Vương Bảo Dĩnh, vì mẹ cậu ta bán đậu hũ.
“À bà nhớ rồi. Trời ơi thằng bé này lớn nhanh thật đó, ngày xưa lúc còn ở đây nhỏ xíu à.”
“Lâu rồi chưa được ăn mì của bà nội.Về đến gần đây vừa ngửi mùi mà cháu đã không chịu nổi rồi.”
“Cái thằng này vẫn mau mồm mau miệng như ngày trước. Nhớ ngày xưa Hạo Hiên và cháu suốt ngày tíu tít bên nhau. Lần này về hẳn hả?”
“Vâng cháu về hẳn, làm việc gần gia đình cho tiện ạ.”
“Ừ đúng rồi đấy, thi thoảng qua chơi với Hạo Hiên nhé.”
“Vâng cháu biết rồi.”
“Được rồi ngồi đi, rất nhanh sẽ có mì.”
“Cháu cảm ơn bà ạ.”
Mọi người đều vui vẻ không ai để ý đến Lâm Bác Văn đứng một bên mặt đã đen xì từ lúc nào. Vừa nghe đến lúc trước ngoài Lâm Bác Văn ra thì Hạo Hiên dây dưa với một người khác nữa, Lâm Bác Văn liền không vui.
Lâm Bác Văn liền tiến tới ngồi trước mặt Vương Bảo Dĩnh.
“Bà con cũng muốn ăn mì.”
“Được rồi, chờ chút nhé.”
Vương Bảo Dĩnh cảm thấy rất gượng gạo khi người trước mặt cứ nhìn mình chằm chằm. Vương Bảo Dĩnh đã thi đấu bên ngoài nhiều năm, cũng quen với việc sẽ có nhiều ánh nhìn, nhưng vẫn cảm thấy nóng ran khi Lâm Bác Văn nhìn chằm chằm cậu ta.
Hạo Hiên bưng hai tô mì ra. Vương Bảo Dĩnh đón lấy tô mì từ tay Hạo Hiên chỉ vô tình chạm vào tay cậu, Lâm Bác Văn mặt đỏ bừng liền đập bàn đứng bật dậy.
“Cái tay của cậu sao không thành thật thế hả?”
Mọi người đều sững lại, Hạo Hiên không hiểu Lâm Bác Văn vừa nói gì, ngơ ngác quay qua nhìn Vương Bảo Dĩnh.
“Cái anh này nói năng kiểu gì vậy.” Vương Bảo Dĩnh bực bội nói. “Tôi không thành thật lúc nào chứ.”
“Không được chạm vào tay của Hạo Hiên.”
“Anh là ai mà bảo tôi làm gì thì tôi phải làm đó chứ.” Vương Bảo Dĩnh cũng coi như là có chút võ nghệ, thấy Lâm Bác Văn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy thì không khỏi bất bình.
Hạo Hiên nhận thấy tình hình khá căng thẳng, liền vỗ vai Lâm Bác Văn ra hiệu cho anh ngồi xuống ăn mì.
“Tôi nói cậu không được động tay động chân với Hạo Hiên.”
“Tại sao chứ? Này anh hơi vô lý đó. Chúng tôi là bạn, ngày trước còn ôm nhau, bá vai bá cổ là chuyện bình thường.”
Lâm Bác Văn nghe đến đây liền siết chặt đôi đũa trong tay khiến nó gãy đôi.
“Sao thế? Anh thấy không phục thì tôi với anh tỉ thí một trận.” Vương Bảo Dĩnh hất mặt nói
“Được thôi, thi đấu cái gì.”
“Thật ra nếu đấu boxing thì cũng hơi thiệt thòi cho anh…”
“Được cứ quyết vậy đi.”
“Đấy là anh nói nhé, cuối tuần này tại trung tâm XXX.”
Vừa nói dứt lời hai người liền cúi đầu ăn mì, thi thoảng còn trao cho nhau những ánh mắt trìu mến.