Một buổi trưa của ngày cuối tuần, Hikaru đứng canh nhà tại cửa trước, ai vào và muốn vào dinh thự đưa đồ hoặc nhân viên đổi ga thì Hikaru là người tiếp đón và chỉ hướng công việc cho họ làm.
Dinh thự cứ một tháng là sẽ có nhân viên tới làm vườn một lần, nhân viên lau dọn trong dinh thự thì giờ đã có Riko nên không cần thêm người, lát sau thì có người ở trường đưa tới một tờ giấy được bao gói cẩn thận trong cái thiệp, Hikaru nhanh tay mang lên cho nó trên phòng đang ngồi xem tivi.
“Rumi tiểu thư, bên dưới có người đưa giấy này, hình như của trường tiểu thư”
“Vậy à… chắc lại là mấy cái thông báo chương trình gì đấy mà?”
Nó khá là hiểu rõ các trò chơi và các hoạt động ngoại khóa của trường, có phong trào gì đó là nhà trường sẽ cử người gửi tới tận nhà của từng học sinh giấy thông báo, nên nó chỉ nhàn nhạt rồi mở ra xem… đúng như dự đoán của nó, trường tổ chức cuộc thi chạy “Marathon” điều đặc biệt hơn là cuộc thi này dành cho “quản gia” riêng, nó nhìn qua hai tên trước mặt mình, rồi thản nhiên nói:
“Hai người… ai là người chạy marathon?”
Hai tên kia cứng họng… vì cả hai đều không biết chạy càng không biết cuộc thi này là gì nữa cơ, cả hai im lặng không nói và lắc đầu, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó là cả hai là thần thì thi chắc chắn sẽ dành chiến thắng, giải thưởng ở đây là 150 triệu yên mà nó không quan tâm tới số tiền đó, cuộc thi này cũng tới tay nó vì giờ nó đã có vệ sĩ bên cạnh, nên cũng coi như lần đầu tiên nó đến tham gia, mà hai tên kia phải giành chiến thắng thì nó mới nở mày nở mặt được, đằng nào thì vệ sĩ của tóp đầu tỷ phú cũng phải có cái khác người chứ.
Và nó đã quyết định để Riko tham gia, Hikaru nhanh miệng đồng ý và còn chêu hắn là hắn rất giỏi mấy việc chạy như thế này, hắn nhất định sẽ dành chiến thắng.
“Vậy Riko ngươi tham gia cuộc thi này, ta sẽ gọi điện tới trường thông báo đăng ký cho ngươi, cuộc thi sẽ diễn ra vào năm ngày nữa, ngươi cứ chuẩn bị đi”
Nó nhanh chân đứng dậy đi ra phía điện thoại bàn gọi tới trường, điện thoại này chỉ sử dụng khi có công việc ở trường, ở trong dòng họ, còn điện thoại di động thì chỉ sử dụng cá nhân.
“Rumi tiểu thư”
Hắn không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói toẹt ra là mình không biết chạy ư, như thế thì làm nó thất vọng nhiều hơn, hắn cứ ngập ngừng một hồi lâu… Hikaru thấy tình hình không ổn nên nói thay hắn.
“Hắn ta không biết chạy đấy tiểu thư Rumi”
Câu nói ngây thơ của Hikaru, trên mặt cậu còn thở hắt ra một tiếng, nghe mà cảm thấy nản lòng.
Nó nghe xong thì nó cười thật lớn, không ngờ thần cũng có những cái không biết, chợt nghe thấy không khí quá im lặng, nó lấy lại vẻ bình thường như hàng ngày rồi nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, ta sẽ dạy ngươi. Chiều bốn giờ ra sân sau của dinh thự”
Nói rồi nó đi làm việc cần và lên lầu ngủ một giấc. nhớ lại khuôn mặt ngây ngốc của hắn tim nó lại đập mạnh lên, nằm trằn trọc mãi mà nó chẳng thể ngủ được, quyết định ngồi dậy và đi lên thư viện sách trên lầu ba.
Một dãy hành lang dài bên trái có đầy đủ các phòng khác nhau, bên phải là những cánh cửa sổ cách nhau vài mét, tấm thảm dưới chân được dệt bằng len với phong cách Kilim, còn có vài bức tượng hình conan, thủy thủ mặt trăng, những tạc tượng của các anime mà nó thích, còn có vài chậu hoa đặt cạnh cửa phòng, đều là những món đồ đắt giá, nó đi tới gần giữa hành lang là phòng sách, thở hắt một cái rồi mở cửa bước vào.
Bên trong có đủ tất cả các loại sách khác nhau, có rất nhiều giá để sách xếp thành hai bên giống như một thư viện sách của thế giới, còn có một bậc thang hình vòng cung dùng cho những quyển sách đặt trên cao.
Nó lựa được một vài quyển nói về bệnh rối loạn nhịp tim rồi ngồi tại cái bàn lớn, đeo một cái kính cổ điển được thiết kế làm mắt tinh nhanh khi đọc sách.
Tại đây có thể nhìn thấy được phía sân sau của dinh thự, một thảm cỏ xanh rờn và một vườn hoa tuy líp của hắn trồng, cũng lớn nhanh thật đấy, nó mở nhẹ cửa sổ và ngồi đọc.
Gần hai tiếng đồng hồ nó đọc được bốn quyển, đọc nhanh nhưng nhớ rõ những gì mình đọc… nằm gục mặt ra bàn, nó thở dài vì chẳng có cái nào giống với căn bệnh của nó cả.
“Tiểu thư uống chút trà thảo mộc cho dễ đọc sách”
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn cất lên bên tai, trên tay hắn cầm một ly trà thảo mộc mới pha, bước chân nhanh chóng đi tới gần nó và đặt lên bàn.
Khi nãy hắn lên dọn dẹp trên tầng ba thì thấy phòng sách mở hé cửa, nên hắn nhìn vào thì thấy nó, đứng xem nó đang rất chăm chú đọc sách, nhìn ở một độ nghiêng nhưng lại khiến hắn bị thu hút mà đắm mình nhìn thật lâu, thật lâu vào nó, nhớ lại nụ cười tươi lúc trưa của nó làm tim hắn đập rộn ràng.
“Cảm ơn”
Giọng nói đưa hắn về thực tại, thực ra thì nó cũng là đang muốn uống một chút trà để cho tâm trạng thoải mái hơn, nhấp một ngụm trà thảo mộc, vẫn là mùi hoa oải hương khiến tâm trạng nó tốt hơn rất nhiều, nó nhìn trên người hắn một chút… người mà khiến nó bị… rối loạn nhịp tim.
“Tiểu thư có việc gì cần sai bảo tôi à?”
Hắn thấy nó nhìn mình một hồi lâu, môi hắn giựt khẽ mà lên tiếng hỏi.
“À… không? Lát ra sân sau của dinh thự ta sẽ dạy ngươi chạy”
Vì câu hỏi bất ngờ nó có chút bối rối, nhưng cũng lấy lại phong độ thường ngày, chỉ ra ngoài cửa sổ phía xa xa có một chỗ nhìn khá trống trải.
“Vâng”
Hắn nhẹ nhàng trả lời rồi nhìn ra phía cửa sổ, thật bất ngờ là có cả mùi hoa tuy líp của hắn dưới sân bay lên, mùi hoa rất thơm làm hai người lại say đắm vào những suy nghĩ của riêng mình, riêng hắn thì chỉ cảm thấy rất vui vì được ở gần nó, nhìn lại trên bàn thì nó đang xem quyển sách về sức khỏe, hắn hỏi vì trong lòng có chút lo lắng:
“Tiểu thư khó chịu trong người sao?”
“Hả?”
Nó xém thì làm rớt tách trà, đặt nhẹ lên bàn rồi ngước nhìn lên hắn, con mắt hắn đang tươi cười nhìn, làm nó có chút đỏ mặt rồi ngạc nhiên, hắn mới hỏi nó cái gì vậy nhỉ, nó nhanh chóng xua tay ra kiểu không có chuyện đó, chỉ là dạo này tâm trạng nó không được ổn định lắm, vì sau này còn phải gánh vác cả gia tộc.
Rồi thở dài vì hắn cũng chịu tin, nó đứng dậy cất sách đi thì chẳng may vấp chân vào ghế, hắn lường trước sự việc nên nhanh tay đỡ eo của nó, vì phản xạ nên nó ôm chặt lấy cổ hắn, một tay hắn giữ eo… tay còn lại cầm chặt tay đang bám lên cổ hắn.
Một lúc lâu sau một cơn gió nhẹ thổi qua, bốn mắt nhìn nhau cuối cùng thì cũng chớp mắt rồi hắn buông nó ra, nó vội quay mặt đi vì mặt nó đỏ lên trông thấy, còn hắn thì chỉ mỉm cười: “Tiểu thư thật dễ thương”
Hắn cất toàn bộ sách nó mới đọc vào giá sách, nó trở về phòng mình và nằm mạnh xuống giường, lại thở dài… nằm nghiêng một bên nó co rúm người lại suy nghĩ và nhớ lại cái cảnh mới xảy ra, tay đặt lên ngực mình cảm thấy tim đập mạnh hô hấp trở nên khó khăn hơn.
Trong suy nghĩ của nó khi đọc mấy quyển sách kia, nó nhớ lại một chỗ có viết là: “Đến tuổi trưởng thành thì việc rối loạn nhịp tim là chuyện thường xuyên xảy ra khi tiếp xúc thân mật với người khác giới” nó lại suy nghĩ:
“Cảm giác này là sao? Mỗi lần ở gần Riko là lại xảy ra chuyện này? Bởi vậy mình ghét trưởng thành”