Tuần học mới lại bắt đầu, nó tới trường như thường ngày, nhưng trước khi nó bước chân vào cổng trường, phía sau nó đã có vài ba học sinh nữ đứng vây kín “tặng quà” cho hắn, nó cũng không quan tâm nhanh chân đi lên lớp.
Hắn mỉm cười ái ngại rồi nhận hết quà của mấy học sinh đó, những tên con trai khác thì không ngừng ghen ghét, và còn có ý định đánh lén hắn từ phía sau.
Riko nhanh chóng tiên đoán được có sát khí phía sau mình, nên hắn cố tình đẩy một học sinh ở đó né ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, làm trái tim của cô bạn nữ đó đập rộn ràng, bao ánh mắt trầm trồ khen ngợi hắn.
Mấy tên con trai kia thì lại bị hắn lôi ra vì là kẻ tình nghi, hắn ngang nhiên lên xe trở về dinh thự, việc còn lại là để các cô gái xử lý.
Vào lớp học nó ngồi cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới sân trường, và suy nghĩ việc khi nãy có phải hắn ta đã có phan hâm mộ rồi không?
Rumi lo lắng vì sẽ có các cuộc đấm đá tranh giành hoàng tử trong lòng của các cô gái, có lẽ sẽ phiền toái cho hắn. Hắn là thần nhưng không ai ngoài nó biết, hắn chắc chắn sẽ không sao đâu.
Giờ ra chơi, Nawata của lớp 10-3 tới bàn nó và nhìn chằm chằm vào nó, Rumi ngạc nhiên cũng ngồi khoanh tay nhìn lại, nó chưa gặp người này bao giờ.
“R… Riko là người hầu của cậu phải không?”
Từ cái hôm đó Nawata khi nào cũng nghĩ tới hắn, cái ôm siết chặt và cái choàng tay qua cổ khiến Nawata mất ăn mất ngủ cả tuần nay, hôm nay thì cô cũng có can đảm đến gặp nó, nhắc tên Riko là khiến cô lại đỏ mặt e ngại.
“Cô quen Riko”
Ngước mắt nhìn lên người con gái trước mặt, hai má đã hồng lên trông thấy, cặp kính gọng trắng và giọng nói hết sức nhẹ nhàng, mái tóc màu vàng nhạt được uốn dưới đuôi, đôi giày cao gót màu xám, mùi nước hoa dễ chịu.
“À k… không! C… chỉ là hôm thi chạy, mình thấy anh ấy đoạt giải nhất”
Nawata giọng nói ấp úng, mặt đỏ như trái cà chua.
“Ừm, đúng hắn ta là người mới của tôi, có chuyện gì à?”
Cái kiểu con gái mà nói chút xíu đã đỏ mặt, ngượng ngùng, một tay còn giữ váy khiến nó không có chút cảm xúc nào, mà nghĩ tới Riko thì chắc đây là phan hâm mộ.
“À… nhờ cậu, gửi món quà này cho Riko, nói là cảm ơn anh ấy nhiều lắm”
“Sao cô không tự đưa đi”
“Thì… nhờ cậu đưa giùm mình, cảm ơn rất nhiều”
Nawata nói xong thì cao chạy xa bay ra khỏi lớp của nó luôn, vừa chạy còn vừa bảo nó là đồ đần, đồ ngốc, người ta ngại đưa mà còn cố tình chọc quê.
Nawata là cô gái nhút nhát với chuyện tình cảm, trước nay cô luôn có nhiều người theo nhưng cô vẫn chưa tìm được ai hợp với mình cả, những tên con trai khác đều vì tiền của, ham hư vinh, đặc biệt hơn bọn chúng đều vì háo sắc và mong muốn cá nhân.
Kindaichi Nawata, học lớp 10-3 bằng tuổi nó, là con của tóp 10 tỷ phú trong trường, một người nhút nhát và sợ độ cao, tính tình thì lúc nắng lúc mưa, khi muốn thứ gì là cô sẽ làm cho bằng được, cũng rất giỏi võ.
Nhìn hộp quà hình trái tim trước mặt, nó khẽ vuốt cằm và suy nghĩ về cô gái kia, mà nó hình như chưa hỏi được tên của cô ta thì phải, tạm thời cất quà vào ba lô rồi tính tiếp.
Phía cửa chính, người con gái khác cũng cầm trên tay hộp quà màu hồng hình trái tim, đứng chứng kiến cảnh vừa xảy ra, làm cô có chút thất vọng, nên giấu hộp quà và đi vào lớp ngồi vào chỗ mình, như chưa có gì xảy ra.
Anzai Manami Umeko, là cô gái cầm hộp quà màu hồng vừa xong, lớp trưởng của Rumi, nằm trong tóp ba tỷ phú, một cô gái tài sắc được coi là vẹn toàn, chỉ là không biết võ thôi, tính cách rất nghiêm túc trong công việc, biết giấu cảm xúc của mình một cách kín đáo, cô được xem là tính cách rất chững chạc, làm hội trưởng ban kỷ luật của trường, Umeko tuổi dậy thì sớm hơn những cô gái khác.
Cũng từ hôm thi chạy mà Umeko đã để ý Riko, cũng đã ăn ngủ không yên gần một tuần nay, cũng thức đêm hôm để làm ra món quà để tặng Riko, có lẽ cô là người đến sau nên đã thất bại.
Giờ ra về nó thấy Riko đứng trước cổng trường đợi nó, cầm tay, mở cửa xe để nó lên và nổ máy chạy.
Nó lấy trong cặp ra hộp quà khi sáng đưa cho Riko, hắn cảm ơn nó rồi hỏi cô gái đấy là ai để hắn còn tặng trả lại, nhưng nó nằm ngửa cổ ra ghế nhàn nhạt nói:
“Không biết, mà cô ta có vẻ thích ngươi thì phải, giọng nói nhẹ nhàng, hai tay cầm chặt váy, mặt đỏ lự nên ta đoán vậy”.
Nó phân tích cho Riko hiểu, đột nhiên trái tim nó đập mạnh hơn, lại bị… rối loạn nhịp tim nữa rồi, nó nghĩ thế đặt tay lên ngực tự trấn an bản thân.
Riko nhìn qua gương chiếu hậu thấy nó đặt tay lên ngực, cảm giác hắn có một chút lo lắng, hay là Rumi bị bệnh gì rồi.
Hikaru đột nhiên muốn được đi du lịch, nên để lại một lá thư cho nó và xách vali đi cùng với số tiền năm mươi triệu yên đi vòng quanh thế giới.
Về dinh thự bữa ăn đã được chuẩn bị đầy đủ trên bàn, ngồi ăn cơm cùng nó một cảm giác khác xảy đến với hắn.
Lần đầu tiên Riko và Rumi ngồi ăn cùng bàn với nhau, mặc dù nó là tiểu thư việc ăn cơm cùng người hầu cũng không có gì là lạ, hơn nữa hai người đó tự nhận là vệ sĩ chứ nó thì lại không nghĩ thế.
Vì ngại nên Riko biến thành thú bông, Rumi có chút ngạc nhiên, ăn xong bữa và ngồi uống trà nóng thì nó mới hỏi hắn:
“Ngươi không khỏe à”
“Không phải vậy, chỉ là được ngồi ăn cơm chung với tiểu thư đúng là tôi hạnh phúc quá”
Riko nhảy lên ngồi cạnh nó, nói bằng giọng dễ thương để nó vui hơn một chút.
“Chỉ vậy thôi à, thôi ta đi ngủ”
Nó nhàn nhạt lên phòng mình và đóng cửa phòng lại, nhưng cáo lại ranh ma hơn theo nó vào tận phòng rồi lên giường của nó cười tươi, ngỏ ý muốn ngủ cùng nó, đằng nào thì Riko cũng ở dạng thú bông cáo, lông màu vàng mềm và mượt nó cũng rất muốn ôm Riko vuốt ve hắn rồi ngủ, nên đồng ý.
Nó ngủ say nhưng trái tim đó đập thình thịch, nó nằm cuộn tròn người lại ôm Riko chặt cứng vào lòng, ở khoảng cách gần trái tim của Riko và của Rumi đều đập nhanh hơn bình thường.
Riko hạnh phúc khi được nó ôm như vậy, hắn cũng không dám biến thành người nếu không nó sẽ giận và phạt mình, cáo nằm cuộn tròn người lại giống như một chú mèo được cô chủ cưng chiều.
Đột nhiên quá khứ trong đầu Riko hiện về.
Cô bé giúp Riko giải độc và chữa lành vết thương đó chính là con của dòng tộc Sakurai, cô bé của nhiều đời trước có khuôn mặt và giọng nói hoàn toàn giống với nó, chỉ khác cái tên thôi.
Sau khi vết thương lành lặn, hắn bỏ cô bé đi nhưng rồi cô bé khóc, khóc rất nhiều lần và mong muốn được gặp lại hắn, một mình cô bé ở trong một căn nhà rất lớn, cũng giống như dinh thự của nó bây giờ, nhưng vì từ nhiều thế kỷ nên mọi thứ trong nhà không được tiên tiến, chỉ vượt bậc so với thời đó thôi.
Thực chất khi nghe cô bé khóc Riko cũng rất đau khổ, lúc đó Riko sợ con người, Riko luôn lắng nghe tâm nguyện và thực hiện yêu cầu của cô bé mỗi khi tới đền của mình, chỉ có tâm nguyện gặp hắn là không thể.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, cô bé lớn dần theo từng ngày, một hôm cô bé vô tình bị lạc giữa rừng sâu còn bị một con rắn đuổi giết, Riko nhanh chóng ôm cô bé và đưa cô bé về lại nhà, chú rắn bị hắn dọa sợ chạy mất dép.
Từ hôm đó Riko thường xuyên lui tới và ở trong tòa nhà đó với cô bé, cô bé ở một mình, không hề có người hầu hạ, tuổi dậy thì cô bé đã yêu hắn, nhưng hắn hoàn toàn từ chối với lý do đã có người trong lòng. Thực sự người đó chính là cô bé, vì hắn sợ cô sẽ không yêu khi biết mình là cáo thần, lại sợ bị con người đuổi giết, sợ bị cô phản bội, nỗi đau đó có lẽ chỉ mình Riko thấu hiểu rõ nhất.