Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 30: Người tôi lo lắng là tiểu thư



Riko sau khi theo dõi nó từ xa, lúc nó ra về thì vô tình Riko gặp ngay Umeko và cô đang đợi người nhà tới đón, nhưng đợi khá lâu mà chưa có ai tới, Umeko bộ mặt buồn bã và nói Riko về, cô sẽ tự đi taxi về sau.

Umeko miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô lại chẳng muốn chút nào, cô cũng không biết địa chỉ dinh thự của mình nữa, làm sao mà về được đây, chưa kể là cô cũng không biết võ, nếu người lái taxi là tên bắt cóc thì cô đúng là hết đường chạy.

Riko thấy cô có vẻ gì đó không ổn lắm, hắn nhanh chóng dùng chút thủ thuật để nghe được suy nghĩ của cô, thở dài thườn thượt rồi cùng đón taxi và đưa Umeko về, hắn tới dinh thự cô một lần nên còn nhớ được.

“Rumi tiểu thư có võ chắc là không sao?”

Hắn chỉ kịp nghĩ như vậy về nó, nó ngồi trong quán kem “Kawai”

Sau khi nghe giọng nói lớn của tên đại ca kia, trên miệng nó nhếch lên cười mỉa mai, cũng không quan tâm vẫn ngồi ăn kem rất tự nhiên.

Một trong số tên đó nhìn thấy bản mặt còn nhởn nhơ của nó, thì vô cùng tức tối, nhanh chóng ghé tai tên cầm đầu xì xầm, xì xầm gì đó rồi, tên đó ra lệnh cho ba tên canh giữ cửa, còn lại thì đi lướt qua những cái bàn khác và cầm tiền.

Một vài người ăn trong đó cũng đều là những người giàu có, vậy nên họ đặt trên bàn một số tiền lẻ trong ví rồi ngồi ăn bình thường, riêng nó thì không.

Tên mặt mày băm trợn, săm đầy mình, tay cầm cây gậy bóng chày, một tay cầm đuôi gậy và đập nhẹ nhẹ lên tay còn lại, từ từ tiến tới bàn của nó.

“Cô em không sợ sao? Cho dù là tỷ phú thì cũng phải cúi đầu trước ta đây”

Được tên đàn em báo cáo, hắn ta rất tức giận, nhìn qua đồng phục thì cũng biết trường nổi tiếng, trong đầu hắn ta có ý định bắt cóc và đòi tiền chuộc.

Nó vẫn thờ ơ ngồi ăn, ghét nhất là có người tới phá đám.

“Mày… bắt con bé này lại”

Hắn tức tới mức đập vỡ một cái bàn ở đó chỉ bằng một gậy, nhìn nó bằng nửa con mắt, kêu đàn em bắt giữ nó lại, phải hành hạ cho nó biết thân biết phận.

Nhưng hai tên áo đen chưa kịp chạm được vào cánh tay nó thì lập tức bị đạp cho văng ra cách nó cũng vài mét, một tên bị văng cho gần tới cửa chính, tên còn lại nằm bẹp lên cái bàn bị vỡ vụn.

Chỉ mất chưa đầy ba giây để nó làm việc đó, nó nhẹ nhàng ngồi xuống ăn kem, cũng không thèm nhìn mấy tên đang đau đớn kia.

“Đ-Đại ca, cô ta m-mạnh lắm, chúng ta chắc không phải đối thủ đâu.”

Cái tên bị những mảnh vỡ của bàn găm vào sau lưng đau đớn nói, tên bị văng tới cửa cũng gật đầu đồng ý, tên này thì bị gãy một răng và chảy máu mũi.

“Mày, danh con, xem như hôm nay mày may mắn, gom hết tiền rồi đi thôi”

Đại ca ra lệnh hai tên đỡ người bị thương dậy, số tiền gom của những người kia thì giữ lại trừ nó ra rồi rời đi, mười tên vừa dừng trước cửa lớn, chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài… thì lại gặp nó chặn ngay cửa.

Mười tên run sợ, bủn rủn cả chân tay, có tên còn tè ra quần.

“D-Danh con, bọn tao tha cho mày rồi, còn muốn gì nữa”

Đại ca của bọn chúng giọng nói cũng ấp a ấp úng.

“Hửm, các người nghĩ gặp được ta mà dễ dàng đi vậy sao?”

Nó khuôn mặt lạnh như băng, nhìn mười tên trước mặt mình giống như những con cừu non bị cắt trụi lông.

“Chẳng phải các người muốn bắt cóc ta rồi tống tiền sao? Không dám à! Thông báo cho lũ cừu non các người biết, tâm trạng ta hôm nay không được vui, vậy nên ta sẽ nhẹ tay với các người thôi”

Dứt câu nói nó liền cho mấy tên đứng gần mình một cú đấm thẳng vào cằm, hất ngược lên và răng cũng rơi lóc cóc xuống đất, những tên ở xa hơn thì nó dùng chân, đá một cước vào bụng, vào lưng, vào đùi, những tên đó nằm bẹp xuống đất không ngóc đầu dậy được, đánh cú nào là chắc chắn cú đó, nghe được cả tiếng xương kêu “rắc, rắc”.

Những vị thực khách tại quán và nhân viên phục vụ không ngừng hả mỏ nhìn, không ai nghĩ là nó lại mạnh như vậy, họ cảm thấy vui một phần vì đã có người dạy dỗ bọn chúng, nhưng cũng tội vì nó ra tay quá mạnh.

“Chơi đùa” xong với bọn chúng, nó phủi tay rồi trở về bàn của mình, mỉm cười với mấy tên đó.

“Haiz… lâu lắm ta mới thoải mái thế này, tạm tha các người đấy, mau cút đi đừng để ta thấy mặt các người ở đây”

Cầm gậy và chạy tán loạn khỏi nơi đó, mấy tên kia sẽ nhớ mãi về nó.

……

Riko đưa Umeko về dinh thự an toàn, hắn cũng trở về dinh thự với nó, nhưng lại không có ai.

Lo lắng sợ nó có chuyện gì, Riko gọi điện và đi tìm nó, nhưng kết quả vẫn không tìm thấy.

Bình thường thì hắn có thể sử dụng phép thuật của mình để tìm nó, nhưng hôm nay dường như nó cố tình trốn tránh hắn, hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng nên hắn không thấy được nó.

Dạo một hồi trời cũng về chiều, hắn thở dài rồi trở về dinh thự, lần đầu tiên nó khiến hắn lo lắng nhiều tới như vậy.

“Riko… là anh phải không?”

Asuka đi ra phố trên đường về vô tình gặp hắn, cô đi phía sau nên không chắc chắn lắm, bình thường hắn đi ô tô mà sao hôm nay lại đi bộ.

“Asuka, là cô à!”

Hắn có vẻ thất thần và rầu rĩ, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

“Anh có chuyện gì à? Nhìn mặt anh không vui”

Asuka chạy nhanh tới, đứng trước mặt Riko và hỏi.

“Rumi tiểu thư, không biết giận tôi chuyện gì mà từ trưa giờ không thấy cô ấy trở về, tôi đi tìm cả buổi cũng không gặp! Cô có thấy không?”

Trong tâm trí hắn bây giờ chỉ muốn được gặp nó và được nhìn thấy nó vẫn an toàn.

“Ồ… vậy sao? Cô ấy không nói mình đi đâu sao? Anh thử gọi điện cho Rumi chưa? Hay bạn bè cô ấy chẳng hạn”

Asuka cũng cảm thấy lo lắng thay cho hắn, ước gì cô cũng có người quan tâm và lo lắng cho mình như vậy.

“Tôi đi tìm tiểu thư tiếp, chào cô Asuka nhé!”

Hắn mỉm cười bình thường rồi rời đi, nhưng cô giữ tay lại.

“Tôi sẽ đi tìm cùng anh, dù sao tôi cũng rảnh mà”

Cư xử khác thường, tay nắm vào ống áo hắn khuôn mặt cô đỏ lên có chút ngượng khiến Riko nếu không đồng ý thì chắc chắn sẽ làm cô buồn nhiều lắm.

“Ừm, cảm ơn cô Asuka”

Sau đó hai người cùng đi tìm nó, trong thành phố đông đúc này hai người chia ra hai ngã rồi hẹn nhau ở nơi cũ sau một tiếng nữa.

Rumi ngồi một mình trong bóng tối, và cụ thể là nó ở công viên giải trí, mỗi khi tâm trạng nó không vui là nó thường tìm một nơi tối tăm để ngồi một mình ở đó, cũng không khóc không biểu hiện gì cả mà nó chỉ lặng lẽ ngồi ở đó cho tới khi… muốn về.

“Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này! Mình… muốn làm gì đây, tại sao mình phải tránh mặt hắn, tại sao cảm giác của mình lại không thể vui lên được, khi thấy hắn đi cùng cô gái khác, mình đang ghen ư? Bình thường có bao giờ mình làm vậy đâu?”

“Có phải mình đang mơ tưởng về quan hệ tình nhân hay gì đó tương tự vào tuổi này không? Mình ghét dậy thì là đó mà”

Nhìn bên ngoài trời cũng đã tối, ánh trăng cũng đã lên cao, chiếu rọi vào lỗ hổng trong bóng tối, nơi mà nó ngồi một mình.

Nước mắt nó chảy dài trên hai gò má, lần thứ hai nó khóc vì một người, trước nay cảm xúc nó luôn bao che được trong lòng, chỉ có cách giao tiếp và nói chuyện với mọi người của nó không được khéo léo thôi.

Nó nhìn chiếc điện thoại đang mở nguồn, giật bắn mình khi thấy điện thoại rung liên tục, điện thoại trên tay nó rớt xuống đất.

“T-Thật không ngờ vừa mở điện thoại mà đã có cuộc gọi liền”

Nhìn lên màn hình thấy số của hắn, tâm trạng của nó không biết nên làm như thế nào, có nên nghe máy hay không, cả chiều nay nó đã tránh mặt hắn, cũng không để hắn biết mình ở đâu.

Riko không ngừng gọi cho nó, nhưng chỉ nhận được câu “thuê bao”, giờ đây đã nghe được tiếng nhạc chuông bài hát mà nó yêu thích, tâm trạng hắn vui mừng như mở cờ.

Và rồi nhạc chuông kết thúc, một giọng nói quen thuộc mà hắn mong muốn được nghe từ trưa tới giờ.