Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 36: Kết thúc một chuyến đi



Riko vừa nghe được điều này, tâm trạng hắn khác thường, trái tim có chút rung động và có phần cảm thông, nếu như là Rumi tiểu thư nói ra có lẽ hắn sẽ nhảy cẫng lên và chạy ngay tới ôm chặt vào lòng cũng sẽ nói điều tương tự.

Trước mặt hắn lại là một người con gái hắn không hề quen, chỉ giúp đỡ và nói chuyện qua vài lần nhưng hắn luôn nhận xét là cô gái này vui tính, những việc làm của cô đều không hề hại ai, ngay cả bản thân cô cũng chỉ muốn làm việc tốt với người khác.

Giờ đây nói lời thích hắn, ngay ngoài trời, nhưng nơi đây lại ít người đến thế, có lẽ vậy cô mới đủ can đảm để nói ra.

Rumi vừa hay tìm được hắn, ngay lúc nó cảm thấy chán nản nhất thì trước mặt chính là công viên đó, nghe được tiếng của con gái và nó lần theo, đứng trong lùm cây nghe được chuyện xảy ra, nó đứng chôn chân tại đó.

Trái tim nó có chút gì đó đau… đau lắm, không phủ nhận là nó có tình cảm đặc biệt với hắn, trước nay nó hoang tưởng rằng mình bị rối loạn nhịp tim, nếu không thì cũng là chứng bệnh thường gặp ở tuổi vị thành niên, nhưng không giờ nghe điều này từ Asuka nó đã hiểu, ngay lập tức, tay nó đặt nhẹ lên ngực mình… bây giờ trái tim nó đập mạnh.

“C… chuyện này tôi.”

Riko ngại chỉ đứng gãi đầu, tình hình bây giờ không biết làm thế nào, nếu như có nó ở đây thì chắc nó sẽ giải quyết êm đẹp.

“Tôi rất thích anh, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, không hiểu vì sao trái tim tôi luôn hướng về anh, đặc biệt… đặc biệt… mỗi ngày tôi thường tới con đường đó... tôi hi vọng có thể được gặp anh, dù chỉ nhìn anh một chút thôi, cũng khiến trái tim tôi ấm áp.”

Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu chảy xuống hai gò má Asuka, lần đầu tiên cô tỏ tình trong tình trạng này, càng cố gắng ngừng khóc thì nước mắt càng tuôn trào nhiều hơn.

Cô cảm thấy mình thật hổ thẹn, trước mặt người mình thích mà đứng khóc như một đứa trẻ con, miệng còn không ngừng nói, giọng nói hòa theo tiếng nấc, cảm xúc dâng trào trong lòng làm Asuka không ngừng được mà tiếp tục nói:

“Thích anh từ cái nhìn đầu tiên, Riko tôi thực sự không điều khiển được trái tim mình.”

Nghe lời bộc bạch càng khiến Riko cảm thấy có lỗi, hắn không ngờ còn có người con gái thích mình tới vậy, nếu là năm trăm năm trước, có lẽ hắn đã phải lòng cô rồi, thật đáng tiếc bây giờ đã quá muộn, người mà hắn thích chỉ có mình nó, nhưng không thể nói ra, sẽ làm cô buồn.

“Asuka… tôi”

Hắn chưa kịp nói thì Asuka đã chạy tới và ôm thật chặt, cô biết Riko ngập ngừng không muốn nói và cũng hoàn toàn biết người Riko thích, Asuka chỉ sợ buông ra, hắn sẽ đi và cô mãi mãi không gặp được hắn.

Bây giờ tim cô đã bớt đau, lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mối tình đầu của coi như qua đi, nhưng đổi lại Asuka được ôm người mình thích vào lòng cũng khiến tâm trạng cô vui lên rất nhiều, tuy vậy nếu như Riko chưa nói mình thích ai thì nhất định cô sẽ tận dụng mọi cơ hội theo đuổi.

Vì tình thế quá bất ngờ, Riko không cách nào làm Asuka đau lòng thêm nữa, hắn đứng im và để cô ôm mình, hắn đoán cuộc sống của cô gái này ắt hẳn chịu rất nhiều bất hạnh, giọng hắn trầm xuống an ủi:

“Asuka, với tôi cô thực sự là người con gái rất tốt, tôi cũng rất thích nụ cười của cô, nếu như cô đến trước Rumi tiểu thư, có lẽ tôi cũng sẽ mủn lòng, hơn nữa tôi cũng không phải người con trai để được cô quan tâm nhiều tới vậy, mong sao cô tìm được người thích hợp.”

Riko nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thôi, cũng đứng im để cô ôm và chưa hề ôm lại Asuka.

Rumi cảm giác ghen nổi lên, nếu chỉ là nói thích thôi thì may ra nó còn dành chút thời gian riêng tư cho hai người, nhưng ôm hắn là nó tức không chịu được, đành đi ra bên đường bước vài bước để hai người kia đủ thấy nó, khoanh tay lại và quát:

“Riko, ngươi đi cả ngày chỉ để làm việc này thôi sao?”

Vừa nghe giọng của nó, hai người kia lập tức nhìn qua, cảm thấy có lỗi với nó, giống như cuộc tình vụng trộm.

Riko vội buông tay Asuka ra và mau chóng giải thích cho nó hiểu, nhưng chưa kịp nói giọng của Asuka lần nữa cất lên, có vẻ táo bạo hơn.

“Rumi tôi không cho cô mang Riko đi, từ nay anh ấy là quản gia của tôi.”

Giọng nói chắc nịch, hai tay chắn trước mặt Riko, biết là quá tham lam, nhưng cô không muốn hắn rời đi lúc này.

Riko cũng không biết cư xử thế nào, thôi thì giờ cũng có nó nên để nó giải quyết, hắn đứng im xem.

“Hở, cô chính là con hamster cùi đó à, tôi còn tưởng Riko giấu tôi chuyện gì, này hamster cô quên là lần trước cô nói gì không?”

Trang phục hiện tại Asuka mặc khác hẳn với lần trước, trong bóng tối nên không nhìn rõ, hơn nữa nó cũng không có trí nhớ tuyệt vời với người mới gặp qua một lần.

Sau khi bước lại gần thì nó mới thấy, vì “giao đấu” lần trước Asuka thua, nên cũng coi như là có ấn tượng, nhưng ấn tượng với nó có lẽ là con hamster bại trận.

“Hở? Cô đừng gọi hamster này hamster nọ như thế, tôi có tên đàng hoàng đấy Shinobu Kaori Asuka. Tôi từng nói với cô là sẽ mang con hamster hổ báo hơn đến để đấu…”

Định hướng của cô là khiến nó từ bỏ ý định đòi Riko hoặc đại loại là nhường cho mình cũng được, nhưng thấy nó gọi mình như thế làm mất mặt trước hắn.

Rumi nghe xong cười chế giễu một cái, hất một cọng tóc lên và khiêm tốn nói:

“Vậy đây chính là hamster hổ báo mà cô nói sao? Tiếc quá, lại bị rồng của tôi xậc mất rồi, cô chịu thua chưa?”

Vừa dứt câu nói, trên trời nổ ra hai tiếng sét, lần lượt hai linh thú xuất hiện, một chú rồng to lớn màu vàng và một con hamster “hổ báo” màu đen, bỗng chốc hamster trở thành món thịt hun khói của rồng.

“Không, tôi không chịu thua, lần này tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, nhất định Riko phải là của tôi.”

Asuka bị kích động mạnh vì linh thú thua thảm hại, nhưng vẫn khăng khăng không chịu thua, cố gắng mọi cách bảo vệ người mình yêu.

“Thật là! Cô đúng là hamster dai như đỉa đói, tốt nhất là cô nên hỏi Riko để xem hắn ta muốn ở bên ai.”

Nó nhàn nhạt nói, nếu đấu võ thì nó còn thích thú tham gia, đấu kiểu văn học thì nó không ham lắm.

Asuka nghe thấy cũng có chút chí lý, nhưng sau đó cô thất thần, vì hỏi thế chẳng phải Riko sẽ về bên nó rồi sao, cũng tốn công vô ích thôi, nên Asuka không đồng ý.

Nó tức hộc máu, cách đó còn chê gì nữa, nhưng sau đó nó cười một cách nham hiểm, nhìn về phía Asuka miệng nói:

“Cô nên suy nghĩ lại trước khi tôi đổi ý.”

Dứt câu nói của mình, Rumi dùng một bước nhảy tới sát mặt Asuka, một tay cầm chiếc lá kề cổ, tay còn lại túm cổ áo, chỉ cần động đậy nhẹ thì Asuka sẽ bị cứa, nó dùng chút sức mạnh khiến chiếc lá sắc như dao cứa là chảy máu.

Bộ dạng nó khác hẳn với tiểu thư đài các, khuôn mặt không còn là một cô gái trẻ con nữa, ánh mắt sắc lạnh khiến người khác run sợ, Asuka cực kỳ bất ngờ cùng sợ hãi, không hề nghĩ nó là tiểu thư Rumi trước đó, giống như hai con người khác, biết võ và khuôn mặt cực nghiêm túc.

“Rumi…”

Asuka giọng nói sợ hãi, không dám nhúc nhích, bởi vì nhìn nó lúc này rất đáng sợ.

Riko thấy tình hình không ổn, nó đang rất nghiêm túc chống trả, với tính cách của nó trước nay không kiêng nể là nam hay nữ, cũng chưa từng có ai thách đấu với nó, nếu nó rat ay thì đối phương sẽ bị thương, nên giải vây:

“Rumi tiểu thư, chúng ta nên về nhà thôi, cũng muộn rồi.”

Nó cũng bớt lạnh lại, dùng ánh mắt chán ghét nhìn con hamster đang sợ hãi, buông tay ra và xoay người đi.

Riko mỉm cười rồi thở dài cũng may là nó biết nghe lời chút ít, quay sang nói với Asuka:

“Tôi nghĩ cô đang hiểu nhầm chuyện của nhân viên bán pizza khi nãy, cô nên thư giãn nhiều hơn là bận tâm những điều người khác nói, cô cũng nên sống thực tế hơn, chào cô.”

Trong lòng Riko cũng có chút tức giận, vì Asuka làm nó phải nổi giận, cho dù biết là cô không có ý xấu, nhưng ý nghĩ hoang tưởng mà chính cô tạo ra có thể khiến người khác không vừa lòng.

Asuka ngồi bệt xuống khóc, tâm trạng rất rối não, cô chẳng làm được chuyện gì thành công cả, lần nào cũng làm người khác ghét mình.

Rumi và Riko ngồi trong xe về dinh thự, tuyệt nhiên nó không nói chuyện với hắn, không phải vì giận, nó chỉ nghĩ tới chuyện Asuka tỏ tình với hắn khi nãy, rồi nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tới dinh thự, Riko nhìn qua gương thấy Rumi ngủ ngon, hắn nhẹ bế nó lên phòng và đắp mền cho nó ngủ.

Hoàn thành xong, Riko đi ra cửa quay người nhìn lại, tay cầm cánh cửa chuẩn bị khép lại, trên miệng còn nói:

“Tiểu thư ngủ ngon”

Cánh cửa phòng khép lại, Riko trở về phòng mình, mở máy tính lên nhìn qua camera để nhìn những việc mà hôm nay nó làm.

Lúc sau hắn nằm ra nệm, nhìn thẳng lên trần nhà, chỉ thấy một màu trắng và khuôn mặt lạnh băng vừa xong của nó hiện ra, nhìn vào ánh mắt giận dữ ấy.

Nghĩ tới Asuka, hắn chỉ biết cảm thông với cuộc sống cơ cực của người con gánh số nợ hộ bố mẹ, ngoài ra tình cảm của hắn chỉ dành cho mình nó.