Nhân viên vừa thấy hai người thì vô cùng vui vẻ mời vào trong nhà hàng, hai người chọn được chỗ ngồi ưng ý, vì là nơi này cuộc sống khác với nơi hiện đại của nó, nên không thể để hắn đứng nhìn mình ăn.
Vừa hay gọi món ăn xong, người bưng các món ra không ai khác chính là Hikaru, sói thần, người mà cả hai bị lạc đến đây, nhưng cậu lại ở dạng con gái nên hai người không nhận ra.
Hikaru vội ôm nó vào lòng, nó nhíu mày nhìn, Riko thì mắt mở to lòi cả tròng mắt ra ngoài, người này là ai mà dám ôm nó.
“Cô là ai?”
Nó thản nhiên hỏi, cũng chưa hề động vào cô gái trước mặt, có hai cái tai thú, cái đuôi màu tím, chợt tia sáng lóe trong đầu nó, không lẽ… Hikaru.
“Rumi tiểu thư, Riko, tôi là Hikaru đây gặp được hai người mừng quá”
Riko nhìn thấy Hikaru thì bất ngờ vô cùng, hình dạng thay đổi khiến hắn nhận không ra, trước đó còn thấy cậu ta kêu cứu, mà sao giờ lại cười muốn rách miệng ra thế kia.
Hikaru gặp được hai người thì vô cùng mừng rỡ, vì mình được cứu rồi, Hikaru bưng hết món ăn rồi ngồi kể chuyện cho hai người.
Nó vừa ăn vừa nghe Hikaru kể, nó vẫn chưa quên được cách kể chuyện của thần vô cùng nhây, nghĩa là kể rất lâu, đồ ăn có thể sẽ bị nguội, mà nó không muốn ăn đồ nguội.
Hikaru trước đó vừa từ biệt gia đình thỏ, liền đi tới núi làm thần của núi được hơn một tháng, được rất nhiều người kính nể, nhưng vào một hôm mưa bão, cả trấn bên cạnh bị lụt, ai cũng tới cầu cứu thần là Hikaru, nhưng không có tác dụng, vì cậu không làm được việc này.
Sau đó mọi người xua đuổi Hikaru và đuổi cậu lên khu rừng tử thần, nhưng với sói thì đó không quan trọng, hơn hết là cậu không có nơi nào để đi nữa, định trở về dinh thự của nó, nhưng trong khu rừng này vào buổi tối có rất nhiều hồn ma lảng vảng chêu đùa Hikaru.
Hikaru ghét bị đùa, nên cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi rừng và tới thị trấn, đang lúc đói bụng, cửa hàng này là nơi cứu cậu.
Chủ cửa hàng cũng không làm khó cậu, cho cậu ăn nhiều món ngon, nhưng không đủ tiền trả đành làm thêm ở đó cũng được gần một tuần, sau đó mới gọi cho hắn.
“Ngươi… gọi bọn ta tới đây chỉ có vậy thôi sao?”
Riko không lời nào miêu tả, tưởng hắn ta có chuyện gì thì ra chỉ là thiếu tiền trả nợ chủ cửa hàng nên không về được.
“Rumi tiểu thư, cô có thể giúp tôi mà đúng không?”
Hikaru quay sang mè nheo nó, vì cậu biết nó có tiền không những thế nó sẽ không bỏ rơi mình đâu.
Hoàn thành xong bữa ăn, nó cũng no bụng, không chê vào đâu được các món ăn trên trấn này cũng được lắm, nó gọi nhân viên tính tiền và còn cả tiền chuộc Hikaru ra nữa.
Ba người ra khỏi đó, Hikaru nhanh biến thành thú nhồi bông ngồi yên vị trên vai nó, bắt đầu chêu cáo:
“Lâu nay ta không gặp ngươi, ngươi hình như già hơn nhỉ?”
Hikaru cố tình chọc tức cáo, vẻ mặt cười nham hiểm và khinh bỉ cáo, khác hẳn vẻ mặt cầu cứu vừa xong.
“Ta vừa cứu ngươi ra khỏi nơi đó đấy? Trả ơn với ân nhân thế sao?”
Riko vô cùng tức giận, ai chê già là hắn tức không chịu được, nhưng ngay sau đó Riko lấy ra một cái gương nhỏ, bóp má mình và nhìn vào đó miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mình cũng đâu có già đi đâu?”
Rumi có chút mỉm cười, nhưng chợt lấy trong túi ra tấm ảnh của người con trai đó, giọng nói có phần ngạc nhiên hết sức:
“Thôi chết rồi, chúng ta chưa tìm người này cho cô gái”
Riko cũng ngoảnh mặt lại, vẻ mặt nhợt nhạt vì không biết làm cách nào tìm ra cô gái, Hikaru cùng dòm dòm bức ảnh, nhìn chăm chú, có chút ghen tị vì vẻ đẹp trai hơn mình, cất giọng có chút khó hiểu:
“Chuyện gì vậy?”
Định để Riko giải thích, nhưng nó lại sợ lâu vậy nên nói luôn với Hikaru:
“Chả là thế này, thế nọ, thế chai. Rồi, thế xong, thế nồi, thế chảo.”
Hai người thủ thỉ với nhau, chỉ thấy Hikaru gật đầu lia lịa có vẻ hiểu vấn đề nhanh lắm, nói: “Ra là vậy.”
Riko tái nhợt đứng bên cạnh, có chút không hài lòng:
“Ngươi hiểu à, ta chả hiểu gì hết”
Hikaru bỏ qua hắn, trong lòng có chút vui vui, vì chính mình đã có chủ ý rồi, đành nói hai người tìm đến thần núi là biết ngay.
Thần núi gọi là Tengu, sống một mình lâu năm trong căn nhà nhỏ, nằm trên cây cổ thụ to lớn, người thường sẽ rất khó nhìn thấy.
Tengu chỉ là một con quạ đen, nhưng có hình dáng người, hai con mắt màu đen, cái mũi dài và nhọn, thân hình nhỏ bé giống như mấy đứa học sinh tiểu học, có đôi cánh màu xanh và đi đôi guốc gỗ cao năm phân.
Tengu được gọi là thần núi vì cai quản núi chết này từ rất lâu, từ lúc chưa có con người sinh sống, và biết tất cả mọi chuyện từ quá khứ cho tới hiện tại, tương lai chưa đến nên chưa biết.
Riko và Hikaru biến thành dạng thú nhồi bông, cả ba người bước vào căn nhà trên cây, nó thấy rất lạ nên nhìn ngó xung quanh lia lịa, còn hỏi rất nhiều làm Tengu trả lời muốn mệt chết, mà nó toàn hỏi những câu khủng bố tinh thần.
Ví dụ như là căn nhà nhỏ thế này không có nhà vệ sinh à, rồi còn cả bàn ghế chỗ nằm cũng không có sao, ánh đèn cũng không có luôn à,… sau đó cũng vào việc chính.
Rumi đưa tấm ảnh của Kureha cho Tengu, nhìn tấm ảnh một chút và suy nghĩ một lát sau đó mới nói:
“Trước khi ta nói, thì các người phải đáp ứng điều kiện của ta, cái gì cũng có cái giá của nó”
Tengu đặt tấm ảnh xuống bàn, tay chắp sau mông và giơ ba ngón tay của mình lên.
Nó nhanh tay lấy trong túi ra ba trăm yên, nhưng Tengu lắc đầu nói:
“Ba tấm hình các cậu bé đẹp trai, nhưng không được lấy mấy thằng nhóc trong phim ảnh, ta thích vẻ tự nhiên hơn. Mấy cậu bé hát đồng ca là được đấy.”
Vì Tengu được mọi người gọi là cậu bé, nên rất thích ngắm nhìn các bé trai, thời gian gần đây không ra ngoài được nên đành phải dùng cách này.
Riko cảm thấy tên này bị trầm cảm rồi, nghĩ là ở lâu trong ngôi nhà lá rách nát nên mới sinh ảo tưởng, còn mắng Tengu một câu:
“Nói mà không biết ngượng mồm à, tên gay này”
Hắn thẳng thắn mắng Tengu, nam nhi đại trượng phu mà lại đi thích con trai.
Nó và Hikaru chỉ đứng cười hai người làm trò, cũng không nói câu nào, nhưng mà nó cũng muốn thấy Riko tầm mười ba tuổi trông như thế nào, cả hai ủng hộ hắn trở thành trẻ con.
Ở đây không có đứa trẻ nào, cũng không còn cách nào Riko đành ngậm ngùi làm theo, biến mình trở thành đứa bé mười ba tuổi và đứng im cho Tengu chụp ảnh.
Riko trong ba trang phục khác nhau, một bộ đồ học sinh tiểu học, một bộ đồ đi chơi và một bộ thể dục, khuôn mặt Riko chụp không có cảm xúc tí nào, cái mặt ngơ ngác, mái tóc dài tới mông, cái tai thú cũng dựng ngược lên, chỉ thiếu mỗi cái đuôi.
Nó không ngờ Riko ở dạng này nhìn ngố tàu đến vậy, có khi cho đi thi đồng ca cũng là rất chí lí.
Tengu vẻ mặt nhăn nhó nhìn ba tấm ảnh vừa chụp được, có vẻ không hài lòng, miệng ấm ức nói:
“Mấy tên già có mặc quần áo kiểu gì cũng không khá lên được.”
Riko cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, một mình ngồi gọn một góc, tâm trạng chưa hết buồn thì giọng nói của Tengu như xát muối vào tim hắn, nhưng cũng không chịu thua.
“Chê vậy thì đừng có lấy”
Sau đó nó mới đi an ủi hắn, coi như là vì nó mà hắn hi sinh bản thân một chút, cũng đáng lắm mà, Rumi cười tươi để hắn bớt buồn.