Rumi đi dạo vòng vòng bên ngoài, cũng không biết đi lạc tới đâu rồi, may mà nhìn sang bên thấy cửa tiệm của Botan, Rumi đi tới cánh cửa tự động mở cho vào.
Botan vừa thấy Rumi bước vào tưởng là khách hàng, định chào hỏi và mời vào chọn đĩa, nhưng không nhìn lại một lượt Rumi, cất giọng khó hiểu.
“Rumi, mày đi đâu đây?”
Lần đầu tiên Rumi tới đây mà không đi xe, đúng là hôm nay ngày mười bốn tháng hai cũng phải, có khi tối nay trời lại mưa cũng không chừng.
“Cho tao ngủ nhờ phòng mày, tao không biết đi đâu hết, tới chiều tỉnh dậy tao trả tiền cho.”
Rumi thản nhiên nói, hai chân thì tiến thẳng phòng cậu đi tới, cũng không biết nên đi đâu và làm gì, ngày đặc biệt này trước giờ nó không phải suy nghĩ nhiều, mà giờ làm tâm trí nó chán nản.
Botan chả hiểu gì hết, cũng không ngăn cản nó bước vào phòng mình, chỉ là thấy nó rất lạ… nếu như ngày trước nó chấp nhận tình cảm của Botan, có lẽ hiện giờ sẽ không như vậy.
“Mày bị điên à, về nhà mày mà ngủ đi”
Mặc dù không nói là thích Rumi, nhưng Botan cũng rất muốn ở bên nó.
Rumi dừng bước chân lại và nhìn thẳng vào Botan, một tay chống nạnh, một tay chỉ mặt cậu, nói bằng giọng có chút tức.
“Mày cứ tính tiền của khách sạn ấy, nhưng phải tính ba mươi phần trăm thôi, dù sao chỗ này cũng là ổ chuột mà.”
Rumi nói xong thì nhanh chóng đóng cửa lại và nằm trên nệm của Botan, đắp mền của cậu ta ngủ, cũng không quên vọng ra một câu.
“Đừng làm phiền tao ngủ?”
Botan nghe thì ức chế không nói nên lời, vừa hay hầu gái của cậu ra ngoài mua đồ ăn, không có ai để trút giận. Nhưng trái tim cậu cảm thấy ấm áp lạ, người con gái cậu luôn dành tình cảm đặc biệt đang nằm trong phòng cậu.
……
Asuka sau khi hẹn được Riko, cô nhanh chân tới trước và đứng chờ, sở dĩ cô không muốn Riko đợi mình.
Nơi cô hẹn là một bể phun nước nằm ở ngay trung tâm thành phố, cũng ở tòa nhà chính cao nhất của trung tâm, ngày đặc biệt này Asuka không muốn bỏ lỡ thời cơ, nhiều lần thất bại nhưng lần này phải thành công.
Riko vừa tắm xong và định tới bếp tìm hỏi xem nó làm xong chưa, nhận được tin nhắn Asuka nói tới địa chỉ đó, không gặp được thì Asuka không về nên Riko đành ra gặp mặt.
Trên đường đi thì Riko cũng mập mờ đoán được Asuka hẹn mình, chắc có lẽ cả ngày hắn được chứng kiến rất nhiều thứ khác lạ, khẽ thở dài lần này hắn sẽ cứng rắn từ chối một cách thẳng thừng hơn.
Asuka đang tập luyện để tạo ấn tượng và khiến Riko chấp nhận món quà này.
“Asuka”
Riko để xe bên ngoài và đi bộ vào trong, nhìn xung quanh thì toàn là các cặp ngồi ở ghế đá, xung quanh có vài cây cối che đi, sau khi định vị được người mình cần tìm nhanh bước đến.
Asuka vừa nghe được giọng nói này, cô quay người lại và nhanh chạy một bước tới ôm cổ Riko, điều mà cô muốn nhất bây giờ.
Nãy giờ đợi mà thấy những cặp kia thân mật, cô cảm thấy chút ngượng và hơn hết là, cảm xúc… nhớ hắn.
“Asuka… cô đừng…”
Riko ngỡ ngàng không nghĩ là vừa gặp lại ôm như thế, nhiều cặp cũng không để ý hai người.
“Riko… anh không cần trả lời em ngay đâu. Em chỉ muốn nói một điều thôi. Xin anh… hãy nhận nó.”
Aasuka cũng biết được mình là người con gái không buông tha cho hắn, luôn tìm cách để chiếm được tình cảm của hắn, nhưng đều không thành công… sau đó cô buông Riko ra và đưa món quà của mình trước mặt Riko.
Cô mong là lần này Riko sẽ nhận, rồi sau đó bản thân mình cũng sẽ dừng các trò ngớ ngẩn này lại, hai lần từ chối tình cảm, Asuka đã buồn và đau lòng, không muốn tái hiện thêm lần thứ ba.
Vì những hành động bất ngờ, lại còn thêm câu nói khó lòng từ chối, Riko đành mỉm cười rồi nhận hộp quà từ Asuka.
Nhìn qua chiếc hộp hình trái tim có màu đỏ đơn giản, bên trên thắt một cái nơ cũng đơn giản, nhưng Riko lại nghĩ Asuka chắc rất kỳ công làm chúng. Nhận cho cô vui rồi cũng tặng lại cô món quà khác.
“Cảm ơn cô Asuka… tôi tặng lại cô món quà này.”
Lúc đi đường Riko cũng dừng một tiệm bán đồ cũng rất đẹp, dừng lại và mua hai món quà, một món Riko tặng Asuka, còn lại thì tặng Rumi.
Asuka đã hiểu tình cảnh này, người mình thích tặng lại quà cho mình, nghĩa là từ chối tình cảm của mình, cô chuẩn bị tinh thần rồi, cũng mỉm cười rồi nhận chúng, sau đó chính cô nói về trước.
“Cảm ơn anh, Riko, có lẽ từ nay chúng ta sẽ ít được gặp nhau, vì… mà thôi em chào anh nhé, có việc em về trước.”
Asuka không muốn nói điều đau lòng, nhanh bước chân và vẫy tay chào lại Riko rồi về.
Ra lấy chiếc xe đạp của mình, trên đường trở về mà lòng cô không yên, nhưng cũng tự an ủi mình.
“Yup, dù sao thì mình cũng đã làm được, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Nói được câu đó thì nước mắt cô chảy xuống gò má, chẳng được gì cả, cô cảm thấy tiếc là vì sao không dám tỏ tình thêm lần nữa, đằng nào cơ hội này cũng chỉ có một lần.
Riko cũng không hiểu gì, nhưng thấy Asuka có vẻ vui nên hắn cũng không hỏi thăm nhiều, lập tức ra lấy xe về dinh thự, trên xe ngồi Riko mở món quà cô tặng.
Một chiếc bánh sô cô la hình trái tim, Riko đưa lên miệng ăn thử một miếng, cũng rất ngon, dự định là mang về cho Hikaru và Rumi cùng ăn.
Tới dinh thự, đi ngang nhà bếp vẫn không thấy có gì khác lạ, Riko gọi cửa nhưng không ai đáp trả, chợt nghĩ chắc là Rumi còn bận việc nên không nghe mình nói.
Trời trở về tối nhanh chóng.
Hikaru tâm trạng cũng ổn định hơn, cậu ngồi dưới phòng khách ăn bánh cùng Riko, cả hai đều ở dạng thú nhồi bông, ăn với nhau rất vui vẻ.
Rumi và Asuka trên đường về, hai người đều lẩm bẩm về Riko, rồi vô thức cả hai gặp nhau.
Asuka nói trước.
“Cô… Rumi”
Asuka không ngờ là gặp nó trong tình trạng không mấy tốt đẹp này, còn có chút lạ vì sao nó không đi xe mà đi bộ.
Rumi đang mắng Riko là đồ ngốc, tất cả lỗi đều do hắn gây ra, thì thấy được người con gái trước mặt, nó cũng rất ngạc nhiên.
“Ồ, cô là con hamster đạo chích dám lẻn vào nhà tôi này.”
Rumi phun ra những lời nói vô cùng bình thường, gặp và chiến đấu hai lần nhưng nó vẫn không quên biệt danh hamster.
Asuka cảm giác tức giận chồng chất, nhớ lại con hamster cùi bắp của mình đấu với rồng của nó lại càng thêm tức.
“Hả? Cô nói ai là hamster đạo chích hử?”
Rumi rất thản nhiên, cũng chẳng muốn để ý cô gái này nghĩ gì, vô tư nói.
“Vậy thì hamster ăn trộm, hamster bẻ khóa, hamster…”
Nó định nói tiếp thì Asuka ngăn cản lại.
“Ít ra thì cô bỏ cái chữ hamster, hamster đi chứ.”
Asuka có một chút ghen tị, mà không phải nói vô cùng ghen tị với Rumi, có cả một dinh thự khủng bố, còn có cả một quản gia rất đẹp trai, nhưng quản gia này chỉ quan tâm tới mình Rumi thôi.
Giờ phút này, Asuka sẽ không ghen tị với Rumi, làm thế càng khiến mình bị sỉ nhục, cảm giác bại trận hai lần khiến cô đau làm sao, cô oán hận ông trời thật bất công với mình.
Rumi thấy vẻ mặt Asuka bất thường, lúc cười, lúc mếu máo, lúc lại lạnh nhạt, nó thấy không nên nói chuyện lâu.
“Vậy thôi, chào nhé hamster, đừng có nghía tài sản của tôi đấy!”
Vì đang than thân trách phận mình bạc bẽo, mà để đối phương làm lơ mình, có chút uất hận, dù sao cũng là lần cuối cô không tìm tới Riko nữa, nên muốn “đấu” với nó một trận.
Lúc nó xoay người bước đi thì Asuka vội cầm chặt tay nó lại, giọng nói rất thách thức.
“Đợi đã, nếu bây giờ mà bỏ đi thì tôi mãi là kẻ thảm bại mất, và niềm kiêu hãnh của tôi không cho phép điều đó. Hãy đấu với tôi đi. Một cuộc đấu giữa hai ta và Riko chính là giải thưởng.”
Asuka muốn đấu một trận cuối cùng, sẽ dùng toàn lực mình chiến đấu, dù là một tia hi vọng nhỏ nhoi, cô cũng muốn giành lại Riko.
Rumi nghe thì cảm thấy vô cùng thích thú, trước nay rất ít người thách đấu với mình, tiện đây cô có thể làm tâm trí vui vẻ lên, nhìn người khác thảm bại dưới tay mình, cười khẩy một cái, nói:
“Được lắm, vừa lúc tôi đang có tâm trạng không tốt đây? Tôi sẽ tống cổ cô về thành dưỡng sức luôn cho biết”.