Nằm trong phòng suy nghĩ vẩn vơ, sau đó nó nhận được điện thoại nên đã ra phi cơ riêng để tới Dubai.
“Có chuyện gì vậy bà”
Nó tới phía sân thi đấu ngay trước mặt có đông đủ mọi người, không hiểu chuyện gì xảy ra mà bà gọi nó gấp vậy.
Sân mà nó đứng cũng chính là sân thi đấu, mà gần hai năm trước nó từng ra mắt lễ kế nhiệm của dòng tộc.
“Rumi, cháu giải quyết được chứ?”
Bà ngồi trên cái ghế được trạm trổ bằng vàng, có hình phượng hoàng, tay bà chỉ ra phía giữa sân, có năm tuyển thủ võ sĩ cao cấp của tóp năm tỷ phú, muốn so tài với nó.
Nó nhìn theo hướng chỉ tay, khẽ nhíu mày nhìn năm người, hai nữ và ba nam, cũng vì bây giờ nó là người gánh vác trách nhiệm cao cả, nên cũng biết được những người dưới sân kia là ai.
“Bà cứ để cháu giải quyết ạ”
Bà mỉm cười hài lòng, chuyện này cũng xảy ra không thường xuyên, vì tóp một thì không cần phải khiêu chiến.
Nhanh như chớp, nó dùng một chân đạp mạnh xuống đất rồi nhảy lên không trung và bay thẳng về phía năm người kia.
Họ cũng có đôi chút bất ngờ, cho dù là bật nhảy thì cũng không cao và xa được như nó vừa làm.
“Các vị võ sư, cho tôi được hỏi, nếu thắng trong cuộc tỉ thí này, chúng tôi được lợi gì không?”
Giọng nói, cư xử và cả ánh mắt của nó hoàn toàn thay đổi, cả khuôn mặt nó toát lên một vẻ lạnh lùng khó tả, chỉ thấy đối phương khẽ chau mày nhìn nó rồi nhìn lại những người xung quanh.
Trận tỉ thí này là do chính những người kia đề bạt, tất nhiên là tóp một sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của những người đó cả, chỉ cần trong tầm kiểm soát và chấp nhận được, thì chắc chắn đại gia đình Sakurai sẽ đáp ứng đầy đủ.
Một trong số năm người lên tiếng, đó là giọng của võ sĩ nam:
“Chào tiểu thư, chúng tôi tới đây tỉ thí vì được nghe danh tiểu thư võ nghệ rất giỏi? Chỉ cần được đấu với tiểu thư, thì chúng tôi cũng mãn nguyện.”
“Hử, đơn giản vậy sao? Tôi còn tưởng, phải có lý do nào đó thì các người mới tới.”
Rumi trong lòng nhẹ thở dài, cứ nghĩ là họ muốn trành giành chức vị với nó, hoặc là có ý muốn lật đổ tóp tỷ phú để lên dẫn đầu.
Ngay sau đó, một võ sĩ nữ cũng lên tiếng.
“Rumi tiểu thư, chúng tôi đều là vì ngưỡng mộ tiểu thư nên mới tới, nhưng cá nhân tôi thì có một yêu cầu nho nhỏ, mong được tiểu thư đáp ứng nếu như tôi thắng cuộc.”
“Được, cô cứ nói.”
Rumi nhìn người con gái trước mặt mình, trang phục của một võ sĩ cao cấp của tóp tám tỷ phú, nước da ngả sang nâu nhạt, giọng nói và cách hành lễ cũng rất tôn trọng người khác, nó có chút hài lòng, lắng nghe yêu cầu của cô ấy.
“Nếu như một trong năm chúng tôi thắng tiểu thư, thì cô có thể mở một lớp dạy võ cho chúng tôi được không?”
Nó dùng ánh mắt “xem tướng mạo, đoán tính cách” qua cô gái này, với nó thì yêu cầu này cũng có thể chấp nhận được, nhưng nó đoán là bọn họ muốn được vào tóp tỷ phú này làm cận vệ.
Sau đó nó quay mặt nhìn sang bà của mình, ám chỉ hỏi ý kiến, bà nó mỉm cười gật đầu, và thế là yêu cầu được thực hiện.
……
Buổi chiều Riko đi chợ nhưng lại suy nghĩ về chuyện Hikaru vừa nói, hắn đang nghĩ tới việc là tìm nó hỏi, nhưng lại sợ nó không chịu nói, có khi nó càng giận dữ hơn, rồi lại chẳng muốn gặp hắn nữa.
Hắn mua đồ ăn cũng khác ngày thường, nhìn thấy món gì là lấy cũng không cần chọn lựa kỹ càng như trước, miệng thì không ngừng thở dài.
Rời khỏi khu chợ, hắn lại đi lang thang như người cướp mất hồn vía, sau đó hắn cũng dừng lại ngồi tạm cái ghế đá ven đường nghỉ ngơi.
“Riko, cậu đi chợ về à?”
Asuka vừa tan lớp học, cô cũng mới ăn xong cây kem ngon tuyệt trong quán, tung tăng đi về thì nhìn thấy hắn ngồi phía trước.
Nghĩ lại thì cũng gần một năm cô chưa gặp hắn, trong phút này mọi cảm xúc của cô lại ùa về, những hình ảnh lần đầu tiên, hay những hình ảnh tỏ tình và thất bại… tất cả như một cuốn băng tua chậm trong đầu Asuka.
“Asuka, cô mới học về à!”
Riko nhìn lên cô rồi khẽ thở dài, thời gian qua hắn tuyệt nhiên chẳng nhớ tới cô một xíu nào cả, cũng từ hôm Valentine tới giờ, hắn cũng chưa gặp cô, nhưng lại không suy nghĩ nhiều về cô.
Giờ phút này, hắn thoáng nghĩ không biết cô ta lại giở trò gì nữa đây, nhiều lần gặp Asuka, cũng thành thói quen, mà mỗi lần gặp cô, thì hắn luôn rơi vào hoàn cảnh trái ngược, nên định đứng dậy bước đi thì cô lại hỏi.
“Anh không khỏe trong người sao? Anh định đi về à, đường về dinh thự đâu phải hướng đó.”
Asuka nghĩ khá nhiều, nhưng cô giờ đây sẽ không yêu hắn nữa, thấy hắn bước chân đứng dậy ngay khi thấy mình, chợt cô cảm thấy buồn, chắc vì hắn nghĩ gặp cô giống như sao chổi, lúc nào cũng làm hắn khó xử.
Nhưng chợt nhớ là đường về dinh thự phải đi hướng ngược lại chứ, đâu phải hướng đó đâu, mà hắn còn quên cả giỏ rau nữa, nên cô nhắc nhở hắn.
Hắn cảm ơn cô rồi nhanh chóng rời đi theo hướng ngược lại.
Và rồi Asuka chợt nhớ ra là hỏi thăm chuyện của nó trước đây, vì cô muốn biết tối hôm đó nó xảy ra chuyện gì, còn cả chiếc khuyên tai đen mà nó làm rớt ở nhà Asuka nữa, cô cũng muốn trả lại.
“Riko, cho tôi phiền cậu một chuyện được không? Cậu có thể trả cho Rumi chiếc khuyên tai này, nói với em ấy là tôi xin lỗi vì đã có ý định bán đi lấy tiền.”
Asuka lấy trong cặp mình chiếc khuyên tai đen, hình trăng khuyết, trước kia cô túng thiếu nên chưa trả lại nó, mà vô tình mang đi cầm, lấy tạm tiền xài, nhưng sau đó cô đã chuộc lại.
Riko dừng chân lại và đi tới, hắn cũng không hiểu ý Asuka lắm, nhìn chiếc khuyên tai được bọc kỹ trong bì bóng, và khuôn mặt hối lỗi của cô, khiến hắn cũng vui chút chút, cầm lấy cái bì đó rồi nhìn lên Asuka hỏi.
“Rumi làm rớt khuyên tai ở nhà cô, em ấy từng đến nhà cô ở sao?”
Hắn cũng vô tình hỏi và có chút lạ, xưa nay nó có đi nhà ai ngủ đâu, đặc biệt là nhà Asuka, dù sao hai người cũng từng đối đầu nhau.
“Ừm… mà em ấy không nói anh sao? Hôm đó em ấy còn bị lăn từ trên núi xuống, cả người bị bầm tím và chầy xước, nhưng tôi hỏi thì em ấy lại không chịu nói chuyện xảy ra.
Asuka vô tư nói, thật không ngờ ánh mắt của hắn lại mở to hơn đến vậy, nhìn lại chiếc khuyên tai đen, rõ ràng nó không bao giờ đeo khuyên tai, hơn nữa đây không phải màu và kiểu dáng mà nó thích.
Chợt nhớ tới những lời Hikaru nói, rồi nhớ lại ngay hôm hắn khỏi bệnh rụng lông, hắn đã thấy biểu hiện lạ của nó, lại còn nói hắn vô liêm sỉ, trên người nó còn có các vết xây xước nữa.
“Asuka, tôi không rõ chuyện gì, chắc là em ấy giấu tôi, cô có thể kể lại chi tiết cho tôi chuyện hôm cô gặp Rumi được không? Tôi đang cần gấp lắm.”
Hắn thả luôn giỏ rau xuống đất, lay mạnh hai vai Asuka và khẩn khoản yêu cầu cô kể chi tiết, không bỏ sót một cái nhỏ nào, kể cả vẻ mặt biểu hiện, giọng nói và câu từ mà nó nói, hắn không muốn sót một chi tiết nào.
“Ừ…ừm”
Asuka cũng không nghĩ hắn lại mất bình tĩnh như vậy, nên gật đầu rồi bắt đầu kể lại… chuyện là hôm đó trời mưa, và rồi… và rồi.
……
Bà của Rumi và mọi người đều mỉm cười trong lòng, vì nó đã giải quyết nhanh gọn lẹ bốn trong số năm võ sĩ cao cấp.
Giờ chỉ còn một võ sĩ nữ, cũng chính là cô gái vừa đưa ra lời đề nghị rất khiêm tốn với nó.
Trên tay hai người đều cầm kiếm, cả hai lao vào nhau như hổ đói.
Cô gái xem qua bốn người kia, thì cũng biết được các chiêu thức mà nó ra đòn, thế nhưng khi đánh với nó thì lại khác, cô lại không nghĩ ra được là chiêu thức tiếp theo của nó là gì, cũng không thể có được sức lực mạnh như nó, đánh với bốn người tài giỏi, sức nó lại chẳng yếu đi, mà ngược lại còn tăng lên vài phần.
Chỉ cần một bước nhảy của nó, là có thể khiến đối phương chịu thua, nhưng ngay lúc nó nhảy lên và cầm thanh kiếm, kề cổ cô gái, một luồng khí rất mạnh… nhập vào người cô gái.
Một tia sáng màu đỏ xoẹt qua trong đôi mắt đen, cô gái lập tức dùng kiếm đỡ, dùng lực trong bàn tay đẩy mạnh người nó lui về phía sau.
Mọi người cũng khá bất ngờ về hành động vừa rồi của cô gái, cứ tưởng đã kết thúc trận đấu rồi chứ, ai ngờ sức mạnh từ đâu mà một người con gái đang rơi vào thế bị động lại thành chủ động hơn.
Sau đó nó dùng một chân đỡ phía sau, nó ngồi một chân còn một chân quỳ xuống đất, ánh mắt nó nhìn cô gái ấy khác lạ, nhưng một cảm giác thích thú khác trong cơ thể nó, thầm nghĩ “Cuối cùng mình cũng tìm được đối thủ”
Cô gái kia dường như bị mất bản năng ban đầu, cơ thể mạnh hơn gấp nhiều lần, chính cô cũng không hiểu lý do, bốn người vừa đấu xong thì xì xầm, ai cũng bất ngờ vì bình thường, cô ấy là người yếu nhất trong số họ, nhưng hôm nay lại thành ra thế kia.
Cả hai đấu gần như ngang sức, trận đấu vẫn diễn ra dưới tiết trời oi bức, nó cũng gần như mất đi một nửa sức lực của bản thân, còn cô gái kia thì cười nhếch miệng khinh thường nó, sau đó nó không phòng thủ nên bị vết cứa sượt qua eo, tạo thành một đường rách trên chiếc áo trắng, máu theo gân chảy ra.
“Sức của tiểu thư chỉ đến đó thôi sao?”
Cô gái mỉa mai và châm chọc, thấy được sức lực của nó giảm dần, cơ thể cô thì vẫn còn mạnh mẽ như vậy.
“Hửm, ta lại cảm thấy rất vui, từ trước tới nay chưa ai có thể ngang sức với ta giống như cô.”
Một tay nó giữ nhẹ vết thương không chảy máu, một tay cầm kiếm đặt phía sau cánh tay, ánh mắt lạnh như băng, đôi môi mấp máy nói.
Cô gái cũng có một chút run sợ, không ngờ bị cứa cũng sâu như vậy, mà nhìn nó chẳng chút đau đớn gì, lại còn cười khinh bỉ và mỉa mai.