Hôm nay là chủ nhật nên nó ngủ nướng, đến tận 10 giờ trưa, nó mặc một cái áo sơ mi đơn giản rồi suy nghĩ vài chuyện tối qua, chắc là do mệt mỏi nhiều chuyện gần đây nên mới nằm mơ như vậy, nhưng mà giấc mơ có hai tên lì lợm và khó dạy bảo, nó còn nhớ là đã chửi mắng tên đó thậm tệ lắm, còn bảo đừng đi theo nó nữa, cười nhạt một cái.
Vệ sinh cá nhân xong nó muốn ra ngoài mua sắm ít đồ, đặc biệt là mua trang phục cho buổi ra mắt người kế nhiệm của dòng tộc, nó vừa mở cửa bước ra ngoài thì…
“Chào buổi sáng, Rumi tiểu thư”
“…”
Không nói được gì vì đơ như tượng.
“Hôm nay tiểu thư thật xinh đẹp với bộ áo sơ mi trắng, làn da trắng và vẻ diễm lệ của tiểu thư, thật đúng như cái tên”
Hắn không ngừng dùng lời lẽ mật ngọt để khiến nó chấp nhận cho hai người ở lại dinh thự.
“Ngươi… ngươi đợi ở đây bao lâu rồi”
Nó há hốc mồm hỏi, cũng cạn lời với thánh lầy này luôn.
“Vì không được biết tiểu thư dậy khi nào, nên tôi đã đợi ở đây từ sáu giờ sáng”
“Sáu giờ sáng, ngươi đần à!”
“Chỉ cần đợi tiểu thư dù bao lâu tôi cũng đợi được?”
“Ngươi… haizzz… hết cách với ngươi, thế cái tên Hikaru đâu rồi?”
Thế là chuyện không phải mơ nữa, chính xác là hiện thực, nó đang bị hai tên không rõ lai lịch này quấy rầy, và khó dạy bảo nữa chứ, mắng chửi mà vẫn cứ bám theo, rồi còn tự ý dùng kiếm dọa chết trước mặt nó nữa, tự ý làm theo ý mình, nhưng mà cũng may là tên này không làm hại gì tới nó cả, chỉ là quan tâm thái quá thôi.
“Cậu ta ra ngoài cổng lấy báo vào cho tiểu thư xem, trà thảo mộc và bữa sáng tôi cũng đã chuẩn bị xong, giờ mời tiểu thư tới dùng bữa”
“Ta tự kêu người mang đồ ăn tới là được”
“Tôi không muốn bàn tay ngọc ngà này của tiểu thư phải động vào hộp đồ ăn giơ bẩn đó đâu?”
Nó hết cách với thánh này.
“Rumi tiểu thư, hôm nay tiểu thư đẹp lắm… à… quên… mời tiểu thư xem báo, thời tiết hôm nay rất đẹp, khí hậu thoáng mát, thích hợp cho việc đi dạo và dắt chó đi dạo công viên đấy”
Hikaru biến thành chú chó như ban đầu, rồi nằm lên salon nói những suy nghĩ của mình.
“Ta cũng định đi mua ít đồ, vài hôm nữa tới dự lễ ở dinh thự chính bên Dubai”
Nó chẳng để tâm đến lời khen đó, chỉ nghe về thời tiết thôi, nó ngồi xuống ăn và uống trà, nhìn qua một lượt các món ăn do hắn làm, cũng rất bắt mắt đấy, và nó ăn một miếng… nó cũng phải thốt lên trong suy nghĩ là cực-kỳ-ngon ngay cả đồ ăn do đầu bếp cao cấp của dinh thự cũng không ngon bằng.
Ngon miệng nên nó ăn gần hết nửa bàn ăn, hoàn thành xong nó bắt đầu uống trà thảo mộc do hắn pha, mùi thơm của hoa oải hương khiến tâm trí nó cảm thấy rất thoải mái, nhìn qua hắn đang cười nhắm tịt mắt lại, không ngờ hắn ta lại giỏi và đảm đang như thế.
Một lát sau… nó bắt hai tên này nói thành thật tất cả mọi chuyện của mình, không sót một chi tiết nào, nếu nó nghe lọt tai thì mới cho ở lại, hai tên vui mừng nhảy cẫng lên rồi bắt đầu kể.
Mãi mười tiếng sau…
Nó thật sai lầm khi bảo hai tên này kể thân thế mình, bình thường một đời người chỉ sống được cao lắm là 80 năm, nếu kể từ bé đến lớn thì cũng chỉ mất chưa đầy 20 phút để tóm tắt, vậy mà hai tên này nói mình sống được 500 năm rồi, tôn ngộ không à, hay là phật tổ như lai.
Chưa hết, hai tên còn diễn tả y như thực tế, kể tất tần tật từ quá khứ làm những gì, hồi bé làm những việc “đáng thương” như thế nào, vì sao hai tên này quen biết nhau, vì sao xảy ra chiến tranh, vì sao lại mâu thuẫn, vì sao lại chỉ còn hai người trong dòng tộc hồ ly và sói, cho đến bây giờ sống thiếu vắng người thân, buồn tủi như thế nào?
Cả chuyện hắn chính là Zenshiro, vì gia tộc Yamanashi có đứa con đời thứ mười tám bị mất tích, nên hắn đến thế chỗ ấy, bây giờ không cần nữa thì thôi, hắn cũng muốn nó gọi hắn là Riko thay vì tên kia, hắn sẽ ở nhà làm các công việc nhà và chở nó đi học mỗi sáng, kiêm luôn việc nấu ăn và đi chợ thay vì gọi đồ ăn nhanh hay là nó thích ăn mì hộp mỗi ngày, còn cả việc hắn chính là con Riko được nó mua từ cửa hàng về nuôi nữa, trước đó hắn được nhốt trong lồng kính nên không biến hóa được, cũng không trốn thoát được ra ngoài, ngay sau đó thì nó đã cứu hắn.
Nó còn phải căng mắt dỏng tai nghe và nhìn hai tên đánh nhau trước mặt mình, vẫn là trạng thái biểu cảm cũ, đánh mệt và dừng lại nghỉ ngơi, làm nó té xỉu đến mấy lần, vậy là nó tạm tin hai tên này là “Thần”, nhìn ra mặt trăng bên ngoài cửa sổ.
“Hôm nay không đi mua đồ được rồi!”
“Rồi… rồi… đi tắm rồi đi ngủ thôi mai tính tiếp”
“Vâng thư Rumi tiểu thư”
Phòng tắm của dinh thự được tách biệt riêng hẳn một phòng trên lầu ba, bên trong có một bồn nước rất to, được thiết kế theo suy nghĩ, nếu mình muốn nước ấm hay lạnh thì chỉ cần nói trong suy nghĩ là được, mỗi lần tắm xong đều thải nước cũ và lấy nước mới, có sẵn cả một cái tủ lạnh cách bể tắm vài bước chân, còn cả một cái salon ngồi uống nước và nghỉ ngơi cho khô người sau khi tắm.
Tắm xong nó ngồi trong phòng tắm cầm một chai nước co-ca và uống, suy nghĩ về chuyện hôm nay, nó có nên tin bọn họ là thần thật không? Thời buổi này nhiều chuyện khiếm nhã xảy ra với nó quá, khiến nó không phân biệt được thật giả, nếu cứ tiếp tục sống bình thường như những năm trước, có khi nó lại thấy ổn hơn…
Nó cảm giác như có ai đó phía sau mình, lập tức ngoái nhìn… tên đó nhanh chóng bịt mồm nó lại, nó bị ngã ra đất, tên trộm chĩa súng vào người nó, chai co-ca cũng rớt xuống đất theo.
“Cái gì mà dinh thự này có an ninh cực cao chứ, vào đây dễ như ăn kẹo, cô lại ở một mình, lại còn đẹp thế này nữa, mới tắm xong, mùi thơm trên người cô rất thu hút tôi đấy… mà khoan trước hết cô nên dẫn tôi tới nơi cất giấu tiền, hoàn thành xong thì tôi sẽ thưởng cho cô”
“Hử… gì chứ… ngươi thật không may vì đã vào nhầm dinh thự rồi”
Nó không chút sợ hãi, tên kia phải thả tay bịt miệng nó ra, nó nhếch miệng nói bằng giọng lạnh băng, khiến tên trộm cũng hoảng loạn một chút, nhưng nhìn lại tình thế thì hắn ta có súng nên có lợi hơn, vẫn cười nhạt chĩa súng vào nó:
“Gì cơ? Cô nghĩ trộm như tôi chưa bao giờ vào dinh thự à! Đâu cũng thế cả thôi, để xem cô nhanh hay súng tôi nhanh”
Tên đó nhanh chóng bóp cò… đôi mắt nó sáng rực lên… và người nhận viên đạn đó không ai khác chính là… hắn cáo thần.
Hắn giơ tay lên đỡ viên đạn cho nó, máu từ lòng bàn tay chảy xuống đất, viên đạn cũng bị rớt xuống theo dòng máu, tên trộm hoảng loạn không biết nói gì hơn…
“Thành thật xin lỗi tiểu thư, tôi đã đến trễ”
Hắn nhìn nó nói bằng giọng nhẹ nhàng, rồi nhìn sang tên trộm trước mặt.
“Ngươi dám chĩa súng vào Rumi tiểu thư? Ngươi thật chán sống rồi! Ta chính là vị thần canh giữ dinh thự này, bất kể ai vào đây đều không toàn mạng để rời khỏi?”
Từ một Zenshiro học sinh cấp ba, một luồng ánh sáng trắng, kèm theo những cánh hoa anh đào bay trong gió, kết thành những dây xích quấn xung quanh người hắn, hắn biến hình thành cáo Riko, mọc cái đuôi sau mông, đôi tai vểnh lên, bộ quần áo cũng biến thành yukata màu trắng, nhìn hắn rất sát khí, không ai nghĩ hắn chính là Riko người mà nói chuyện một cách dịu dàng với nó vừa xong, tên trộm mặt tái mét, chỉ thốt lên được câu:
“Q-Quái vật”
“Hử… quái vật ư, ta sẽ cho ngươi biết quái vật là như thế nào?”
Màu sáng tinh khôi của thanh kiếm, chĩa thẳng vào tên trộm trước mặt liên tục bắn những phát súng về hắn, hắn dùng kiếm đỡ lại và tới khi hết đạn, hắn kề thanh kiếm ngay cổ tên kia, vì phản kháng mạnh nên tên trộm bị cứa một ít máu đau rát ở cổ và rồi… người tên trộm đông cứng lại, ngất lịm ra đất, hắn quay người về sau bước tới gần nó, ngồi xổm trước mặt nó, giơ bàn tay lên đỡ nó đứng dậy, chẳng mau máu ở bàn tay đó chảy khá nhiều:
“Tiểu thư không sao chứ?”
“Tay ngươi… bị thương kìa”
“À… tôi sơ ý quá, vậy thì tay trái…”
“Không phải ý đó”
“Tiểu thư đừng lo cho tôi, tôi là thần sẽ không sao đâu? Tôi tới đây là để bảo vệ tiểu thư, hơn nữa…”
“Thật ngu ngốc… Lúc nào cũng tiểu thư, tiểu thư… giờ lại để bị thương như thế, ngươi muốn hạ thấp mạng sống mình đến bao giờ?”
Một giọt nước mắt nóng hổi trên mặt nó, mặc dù tên đó nói mình là thần, nhưng mà máu chảy từ tay hắn đâu phải máu giả, chắc chắn hắn cũng là con người, chỉ là có một chút siêu năng lực thôi, để bị thương như thế, nó cũng đau lòng một chút, mắng hắn nặng lời.
“Cảm ơn tiểu thư quan tâm tôi…”
“Ngươi làm gì vậy?”
“Hôn vào đầu ngón chân, là biểu tượng của lòng trung thành và bảo vệ, lý do tôi ở đây đều là vì Rumi tiểu thư, không phải vì tiểu thư là con của gia đình giàu có hay bất kỳ lý do gì. Tôi nợ em một ơn cứu mạng, đó là em mà không phải ai khác, tôi đã luôn cố gắng ở bên em nhường nào, mà nay lại xảy ra thất bại này, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho em. Vậy nên… vậy nên… có thể làm ơn cho tôi được ở bên em được không?”
Hắn nhấc bàn chân nó lên rồi hôn vào ngón kế ngón chân cái, làm nó có chút ngượng, nói tất cả những suy nghĩ của mình trong nước mắt, nó rất ngạc nhiên vì điều đó, hắn ta đang làm gì vậy? Những lời hắn nói là sao?
“Tùy ngươi vậy. Cho dù ta có nói gì đi nữa, thì ngươi cũng đâu có nghe ta, đúng không? Vậy nên cứ làm theo những gì mà ngươi muốn đi, ta không quản nữa, cũng không cấm ngươi và Hikaru ở lại dinh thự này”
“Em chắc chứ”
“Hử… mặc dù ta quen ở đây một mình, nhưng lâu lâu cũng có chút buồn, cũng cần người nói chuyện, vả lại dinh thự cũng rất rộng rãi và nhiều phòng, ta cũng không keo kiệt mà để các ngươi ở ngoài đường, muốn ở đâu thì tùy các ngươi”
“Rumi tiểu thư. Cảm ơn em”
Hắn ôm nó chặt cứng, lòng biết ơn và cảm kích với nó, đây cũng là lần đầu tiên hắn ôm người con gái khác, ngoại trừ kiếp trước.
Nó cũng nói hết trong suy nghĩ của mình, có một chút gì đó rất vui trong lòng nó, nhưng mà cái tên đó mới gọi nó là em ư, à mà đúng đằng nào tên đó cũng 500 năm tuổi, nó chắc phải gọi là ông cố của cố nội mất thôi.