Bị mất máu và mất sức quá nhiều nên Rumi bất tỉnh vài hôm.
Nhưng vài hôm đó cũng có rất nhiều thay đổi.
Ngay sau khi Hikaru nói với hắn tin nó bị thương do đấu kiếm, Riko không ở bên Nawata nữa mà tức tốc tới dinh thự lớn của nó, người hắn lo nhất bây giờ chính là nó, hắn chỉ muốn được nhìn thấy nó khỏe mạnh.
Hikaru cũng đã kể chuyện hiểu lầm này với bà của Rumi, nên bà cũng cho người điều tra tung tích về người đeo khuyên tai đó, hơn nữa bà nhớ lại cô gái hôm đấu kiếm, cũng chính miệng nó nói tới chiếc khuyên tai thế này.
Điều lạ là bà cho người kiểm tra, nhưng lại không thấy chiếc khuyên tai nữa.
Những lời nói chân thành, Riko còn quỳ xuống cầu xin bà cho vào thăm nó, nếu không được nhìn thấy nó bây giờ, hắn sẽ chết, cũng hết cách, đành bảo mọi người lui ra, cho hắn vào thăm.
Ngồi nhìn thân thể bé nhỏ nằm im trên giường, trái tim hắn đau vô cùng, những giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống, hắn cũng chẳng lau đi mà cứ để như thế.
“Rumi tiểu thư, bao lâu nay em không cho tôi được ở bên chăm sóc em, em nói là sẽ sống tốt hơn mà, nhưng sao giờ đây… giờ đây… em lại nằm im như vậy.”
Riko cầm tay nó và nói, trong tiếng nấc nghẹng ngào, bà và Hikaru đứng ngoài cửa cũng không kìm lòng được, lui đi để hắn được tự do nói chuyện.
“Người con gái có đôi mắt long lanh nhìn tôi, ở bên em, tôi luôn làm điều tốt nhất cho em, luôn khiến em được vui vẻ, cũng không ai dám chạm vào em khi không được tôi cho phép, vậy mà… chỉ vì một chút lơ là… lại khiến tôi rời xa em, để em chịu tổn thương tới vậy.”
Hắn dùng một ít phép thuật chữa bệnh của mình, lấy bàn tay rà soát trên người nó, để vết thương mau chóng lành lại hơn, nhưng nó vẫn còn hôn mê chưa tỉnh được.
Riko ngồi ngắm nhìn nó rất lâu, kéo nhẹ lọn tóc vướng vào má nó, rồi thơm nhẹ lên ngón áp út, một lần nữa cất giọng dịu dàng.
“Rumi, ngón tay này em đã lập lời thề với tôi, em còn nhớ chứ, chưa được sự đồng ý của tôi, thì tôi vẫn có quyền ở bên cạnh em, thời gian qua… em có biết là tôi mỗi ngày đều nhớ về em, mỗi tối đều nhìn lén em ngủ không, em mau chóng tỉnh lại đi, tôi rất muốn được đưa đón em đi học, nấu ăn và pha trà cho em uống. Rumi, em yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giết chết kẻ đã làm hại em.”
Gối nhẹ đầu lên tay, môi hắn còn để lên ngón áp út của nó, nhắm mắt ngủ.
……
Trưa của hai hôm sau đó, nghe tin nó nghỉ học vì bị trọng thương, Umeko tới thăm, sau khi cô về thì Nawata cũng vừa tới nơi.
Nhìn nó nằm trên chiếc giường trắng, nhưng vẫn không giảm độ dễ thương xuống chút nào, Nawata nhẹ nhàng cầm bàn tay nó, nhìn chằm chằm vào ngón áp út, bởi vì ngón này Riko từng đặt môi lên, cô cảm thấy ghen tỵ.
Sau đó điện thoại cô reo, là vệ thần cao cấp trước đây từng giúp Nawata chia cách nó và hắn, cô ta tên Shinoko.
“Sao cô gọi tôi giờ này!”
Nawata trách móc cô gái đầu dây, khi không có chuyện gì mà gọi cho mình, khiến cô lo lắng.
“Nawata, không phải cô muốn Rumi bị thương sao? Tôi thực hiện điều đó cho cô rồi, vậy tại sao cô còn chưa trả tiền cho tôi.”
Shinoko không phải là người bình thường, cô cũng là một loại thần như hắn và Hikaru, chỉ có điều, Shinoko là một vị thần bóng tối, rất nham hiểm và độc ác, luôn muốn chia cách tình yêu của con người, bởi chính cô cũng bị tình yêu phản bội.
Nawata đập nhẹ lên trán mình, sực nhớ ra trí nhớ mình thật đáng trách, chỉ suy nghĩ việc hại nó thê thảm mà quên mất trả công cho Shinoko.
“Được rồi! Giờ tôi cho người gửi tiền vào thẻ cô, mọi chuyện đã ổn thỏa, thời gian tới chúng ta nên ít gặp nhau thôi, tránh trường hợp bị nghi ngờ, tôi cúp máy đây.”
Nawata nhanh chóng cúp máy rồi gọi cho người nhà mình, đem tiền chuyển vào thẻ của Shinoko.
Cúp máy của Nawata, Shinoko mỉm cười nhẹ, thật không ngờ con người lại vì tình yêu mà hại chết lẫn nhau, cô cười thật lớn ngay trong chính hang động của mình, nơi đây chỉ một màn đêm u tối, xung quanh rất nhiều sọ đầu lâu và xương người.
Shinoko dự định xong vụ này, sẽ hút cạn máu của Nawata như bao người khác, nhưng vì cảm thấy cô bé này còn có thể lợi dụng được nên tạm tha.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Rumi suy nghĩ trong đầu, mình mới nghe được cuộc nói chuyện quý báu vừa rồi, nó đã tỉnh từ lúc Nawata bước vào, nhưng chợt nó cảm thấy cô có biểu hiện lạ, tự dưng cầm tay nó rồi nhìn chằm chằm vào ngón áp út.
Lát sau thì điện thoại cô reo, nên nó giả nằm ngủ để nghe cô nói chuyện.
Nawata quay người sang nhìn nó, giọng nói của cô trở nên khinh rẻ và cười mỉa mai nó nhiều hơn.
“Rumi, cô bị thế này còn nhẹ đấy, nếu người ra tay là tôi… thì chắc cô đang ở một thế giới nào đó rồi. Cũng chỉ vì tình yêu của tôi thôi.”
Nói xong Nawata cầm túi ra về, vẻ mặt trở về với cô thiên kim ngày nào, yếu đuối thục nữ.
“Thật là… thì ra là cô bày trò à! Shinoko.”
Rumi cũng đoán được trong đầu chuyện này, từ khi cô gái võ sĩ kia có nguồn sức mạnh dồi dào, nhưng nó chưa biết ai là người hại mình, nên không có manh mối truy tìm, nhưng giờ… nó nhắc lại cái tên mà Nawata nói chuyển tiền qua thẻ Shinoko.
“Vì Riko à! Có vẻ ngươi bị bại lộ thân phận rồi.”
Nó nghĩ bản thân nó cũng có tình cảm với Riko, huống chi là người con gái khác, nó cũng muốn giữ hắn bên mình, nhưng có vẻ xung quanh có quá nhiều kẻ thù.
Qua ngày hôm sau thì nó mới có thể bình phục hoàn toàn, và đi lại như bình thường, vạch bụng lên xem vết thương thì đã thấy không còn vết sẹo nào, lát sau Hikaru và bà đi vào có nói trong thời gian nó nằm đó, Riko là người thường xuyên tới chăm nom.
“Vết thương trên người tiểu thư cũng là Riko dùng thuật cho mau lành.”
Hikaru đưa cốc trà thảo mộc của Riko pha cho nó uống, và kể công sức của hắn mấy ngày qua, vì còn sợ nó ghét, nên hắn không dám ở lâu, hiện tại thì Riko đang ở bên dinh thự của Nawata.
“Vậy sao? Phiền cậu nói cảm ơn hắn giúp tôi.”
Sau đó nó uống ngụm trà, thật không ngờ hương vị quen thuộc này làm nó thấy dễ chịu tới vậy, hương vị đã lâu lắm rồi nó mới được thưởng thức, cả cơ thể nó giống như có một luồng sức mạnh, cháy âm ỉ bên trong mà giờ mới phát tiết.
“Đó là trà thảo mộc do Riko pha, cậu ta nói rất tốt cho tinh thần, còn pha cho bà một cốc nữa, mùi vị đúng là không chê vào đâu được.”
Bà ngồi cạnh giường, vuốt nhẹ tóc nó và nói, những điều này bà được Riko nói lại, cũng cực kỳ hài lòng về hắn.
Nó mỉm cười, nó cũng cảm thấy tinh thần tươi tỉnh hẳn lên, sau đó bà quan tâm hỏi han cơ thể nó còn bị thương hay đau chỗ nào không, Rumi nhẹ lắc đầu lại trở về vẻ mặt vui vẻ như trước.
“Rumi tiểu thư, chuyện của Riko, chúng tôi đã điều tra, có người cố tình biến thành hắn rồi hãm hại tiểu thư, vào hôm đó, sự thật là thời kỳ cuối của mùa dưỡng lông, hắn không bước chân ra khỏi cửa.”
Hikaru không muốn hai người có hiểu lầm thêm nữa, bèn nói toàn bộ sự việc, giải thích chi tiết từ đầu tới cuối, cả lúc Hikaru và Riko tới ngọn núi sau trường và tìm thấy điện thoại của nó.
Vẻ mặt căng mắt ra nhìn, vểnh tai lên nghe, nó hoàn toàn mất đi sức sống, thật không ngờ nó bị lừa ngoạn mục tới vậy, nghĩ tới Riko nó nhớ ngay tới Nawata đằng sau chuyện này, ngay lập tức nó qua dinh thự của cô, Hikaru cũng đi theo sau nó, dùng thuật định thân nên hai người đã có mặt trước cửa lớn của dinh thự.