Nói xong thì nó lao thật nhanh, dùng chân bật nhảy lên những cái cây để thoát ra ngoài nhanh hơn, trời về chiều dần, nó lại chui vào cái nhà đồ chơi, dành cho trẻ em ngoài công viên.
Những lúc thế này, nó chỉ có thể tìm một nơi tối tăm nào đó ngồi và suy ngẫm lại việc xảy ra.
“Tại sao lại xảy ra việc này… Cứ như mình thổ lộ tình cảm với anh ta vậy, mình có muốn vậy đâu.”
Nó từng nhớ trước đây, cũng vì một lần nó ghen với hắn, nên cũng trốn ở chỗ bóng tối, hắn sẽ không tìm được, giờ nó ngồi thu mình bên trong và dằn vặt bản thân, chợt nó khóc… những giọt nước mắt chảy dài trên hai gò má, nó khôn tự chủ được bản thân mình.
Nó nhớ thường ngày nó không bao giờ nói chuyện thân mật kiểu như vậy, toàn là… luôn không kiểm soát được cách nói khó chịu của mình, ngày nào cư xử của nó hoàn toàn ngược lại.
“Hở, nói gì vậy chứ? Đừng có tưởng bở nhé!”
Nó chỉ cảm thấy cảm ơn hắn thôi, vì hắn cho mình dũng khí để thay đổi, vậy nên nó muốn hoàn thiện bản thân… và báo đáp lại hắn, dù chỉ một chút.
Đột nhiên điện thoại trong túi nó rơi ra, nó chợt nhớ lại, đã tắt nguồn lâu vậy rồi, ít nhất cũng phải báo với hắn là nó vẫn an toàn, để hắn không phải lo lắng, cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nó mở điện thoại lên và rồi… lại giống như lần trước, liền có cuộc gọi ngay sau đó, tay nó run mà văng điện thoại ra xa một đoạn, lọ mọ bò tới cầm lên, là cuộc gọi của Riko.
Rumi bắt đầu nghĩ ra các chiến lược tác chiến với hắn, như là, tôi không sao? đừng có tìm tôi, hoặc phương án khác như: lá thư đó chẳng có ý nghĩa sâu xa gì đâu, phương án ba: Hể, bức thư đó hả? Chẳng có ý gì sâu xa đâu nha, nên đừng suy nghĩ nhiều quá.
Nghĩ hết cách, nếu không nghe thì tín hiệu bị tắt mất, chỉ cần trả lời thật tự nhiên là được, nó vội mở nghe đặt lên tai, giọng nói hùng hổ giống như tuyên chiến với kẻ thù.
“Lá thư đó chẳng có ý nghĩa gì sâu xa đâu? Tôi chỉ muốn anh biết, tôi là tiểu thư quan trọng cần được bảo vệ như thế nào thôi, đừng tưởng những gì trong thư là thật.
Riko nhận được giọng nó thì mừng vô cùng, lần trước hắn cũng lâm vào cảnh này, nên có biết nó ở đâu, nhưng tới công viên cũ thì không thấy, làm hắn lo lắng lại hỏi lại.
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Nó cũng vô tư thở dốc rồi trả lời, bản tính của nó với hắn đúng là không thể thay đổi, nó muốn ở bên hắn.
“Ở công viên Karuita. Nói chung là tôi không có tình cảm đặc biệt gì với anh đâu nhá.”
Mặt mũi, đầu óc nó xoay như chong chóng, kết thúc câu nói thì nghe được lời đáp trả của hắn.
“Vâng, tôi biết”
Nó bình tĩnh lại hơn một chút, ngồi xuống và suy nghĩ, sao anh ta biết, đằng nào thì cái cớ rành rành ra đó rồi mà.
Riko tiếp tục nói, hôm nay hắn không muốn dùng thuật biến hình về trước mặt nó hoặc sau lưng nó, mà hắn nhẹ nhàng bước trên con đường và nói chuyện với nó, hắn cũng muốn nói ra tâm tư, tình cảm của mình dành cho nó.
“Rumi tiểu thư đã nói như thế mà, hơn nữa tôi đâu có vô sỉ đến vậy, tôi biết vị trí của mình chứ, con người tôi, vị trí của tôi và cách mà tôi đã leo lên đến đây. Tôi là kẻ đã làm những việc thậm chí còn không dám cho em biết.”
Riko dừng lại rồi nói:
“Với một kẻ như tôi… được ở bên phục vụ em, đã là hạnh phúc lắm rồi, ấy vậy mà em lại viết thư và nhắn tin cho chính tôi… Đối với tôi, nó thật ý nghĩa biết chừng nào. Đó đã là hạnh phúc tột đỉnh rồi.”
“N-Nhưng…”
Rumi định chen ngang, vì hắn nói vậy là quá hạ thấp bản thân hắn rồi, đâu cần phải hạ mình tới vậy, nhưng Riko lại nói luôn.
“Ấy vậy mà… khi nói chuyện với em, tôi lại không thể ngừng nghĩ về những hạnh phúc lớn hơn. Tôi không mong muốn nó…nhưng nghĩ sao là quyền tự do, đúng không? Em hiểu chứ? Tôi là một con người như vậy.”
Riko nói toàn bộ suy nghĩ của mình, cũng nhờ nó rất nhiều nên hắn mới có được cuộc sống như hôm nay, hắn cảm ơn nó còn không hết, hắn đã dừng chân tại trước cổng công viên mà nó ngồi đó rồi.
Nhìn ngó vòng quanh, chỉ có một căn nhà dành cho trẻ con ngay trước mặt mình, hắn bước tới và đứng trước.
Nó thầm nghĩ, Riko, hắn căm ghét chính bản thân mình, phần nào đó nó cũng nhìn ra được rồi…vì hắn luôn xem nhẹ bản thân, vì đôi mắt hắn luôn giá lạnh và vì hắn trông thật cô đơn.
“Tôi hiểu, tôi hiểu chứ! Vì tôi cũng căm ghét bản thân, nhưng tôi đã mong muốn thay đổi. Khi thích anh, tôi đã nhận ra được dũng khí ấy, chính anh đã trao nó cho tôi.”
Nó cất điện thoại vào túi, nhìn ra ngoài trời, một màu vàng nhạt của buổi đêm, nó đứng trên nóc của mái nhà đó, bóng của nó che lấp cả người Riko, hắn đứng dưới và nhìn lên.
“Rumi tiểu thư.”
Riko nhìn thấy khuôn mặt nó, dường như sắp khóc, đôi mắt của nó khiến hắn không kìm nén được cảm xúc trong lòng.
Nó đứng trước mặt, nhìn xuống có một cảm giác khác lạ, làn gió mát nó suy nghĩ nhiều hơn, vì nó làm tổn thương nhiều người, nếu được trao cho hắn một chút dũng khí, để nó chịu tổn thương một chút cũng không sao, nó sẵn sàng làm điều đó.
“Tôi thích anh, cho dù… anh không thể thích bản thân mình. Tôi… vẫn thích anh. Tôi thích anh! Tôi thích anh…”
Rumi nói lại câu đó nhiều lần trong miệng, nước mắt nó lăn dài trên hai gò má, hai tay nó giữ ngực.
Riko cúi đầu xuống, miệng cười hình bán nguyệt, sau đó giơ hai tay rộng ra và bay lên đỡ nó xuống mặt đất, áp sát nó vào người mình, hắn ôm nó chặt cứng.
“Rumi tiểu thư! Tôi yêu em! Tôi yêu em. Rumi tiểu thư. Tôi yêu em, yêu em rất nhiều…”
Riko mỗi cái ôm chặt là hắn nói yêu nó một lần, Riko cũng vô thức mà khóc cùng với nó, hai người đứng “tỏ tình” và ôm nhau khóc thắm thiết.
Trong suy nghĩ của nó:
“Nếu… lời của tôi có thể trao cho anh sức mạnh… thì tôi vui lắm! không có niềm vui nào lớn hơn.”
Vì Rumi không được cao lắm, nhìn nó giống như một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, nên Riko bế nó gọn ghẽ trên cánh tay mình, còn ngửi mùi thơm trên tóc và cơ thể nó nữa.
“Rumi tiểu thư, đây cứ như một giấc mơ vậy. Khi nhận được lá thư đó… tôi đã tự nhủ rằng không được hiểu lầm, bằng không tôi sẽ không giữ được bình tĩnh. Nhưng thật ra… tôi gần như đã hạnh phúc đến chết.”
Riko nhìn lên khuôn mặt đỏ ửng của nó, càng khiến hắn thích thú muốn hôn lên hai gò má đó, không để chờ lâu, hắn ôm chặt nó và hôn lên trán, lên má… và hôn dưới môi, từng hôn môi nó hai lần, nhưng lần này làm hắn không muốn rời.
Vài hôm sau, mọi người đã có một kỳ nghỉ ngoài biển rất vui vẻ, toàn bộ chi phí đều từ dinh thự Sakurai.
Khi trở về nó và Riko còn đi chơi riêng rất nhiều nơi, vì là kỳ nghỉ hè, nên nó được tự do.
“Rumi tiểu thư, hôm nay em muốn đi đâu?”
Riko không mặc trang phục quản gia, mà mà bộ đồ thường, nhưng lại vô cùng đẹp trai, hắn ngồi trong con xe sang trọng chở nó đi dạo dạo.
“À… thì”
Làm người yêu chính thức, nhưng nó còn ngại quá, ngồi cạnh ghế lái, mặt nó lại đỏ lên, hắn thì mỉm cười.
Sau đó chở nó tới trung tâm thương mại, mua vài bộ đồ, và hắn kêu nó mặc thử cho hắn xem.
Bộ nào hắn cũng khen đẹp, mà toàn là mấy bộ hắn chọn thôi, hở dây và hở rún, với hắn thì chỉ thích nó mặc cho mình hắn.
Về dinh thự, lần đầu tiên nó muốn vào phòng hắn “tham quan một chút”, hắn đang bưng đồ uống và mời nó, nhưng nó có chút bối rối.
“Riko… em vào nhờ nhà vệ sinh một lát.”
Riko mỉm cười, “Xin mời ạ!”
Sau đó nó trở ra thì không thấy hắn đâu, một căn phòng khác được hé mở, nó vô thức bước tới gần và mở cửa đi vào trong, túi trên tay nó rớt xuống đất.
Bên trong căn phòng nhỏ bé này, hai bên là láp tóp và sách của hắn, ở giữa tường toàn bộ là những tấm hình của nó, được hắn chụp ở mọi thời điểm, lúc nó ăn cơm, đi học, đi chơi với bạn, cười đùa, buồn phiền, và còn có một tấm nó cười tươi nhất, chắc là hắn thích nhất tấm này, nên dán ngay ở giữa và bức đó to hơn các bức khác rất nhiều lần.
Rumi không ngờ hắn làm tới vậy, phô tô những bức ảnh và dán lên tường, đôi mắt và cơ thể nó bị màn đêm che khuất.
Sau đó bóng dáng Riko ở phía sau, hai mắt hắn trở nên lạnh lẽo và u ám.
“Em nhìn thấy rồi nhỉ?”
Nó giật bắn mình, quay mặt về phía sau, vẻ mặt hoảng hốt nhìn hắn, Riko nhanh tay tới gần, đỡ vòng qua eo nó, một tay đặt lên má nó, nói giọng tự hào và chắc chắn.
“Em đã nói dù thế nào cũng vẫn thích anh, đúng không?”
“Em không biết con người này của anh!”
Nó teo não vì không biết nói gì, đúng là Cữu Vĩ Hồ.
…
Một ngày bình thường như mọi ngày.
Hắn vẫn pha trà và mời nó uống, nhưng hôm nay hắn cười và nhìn nó nhiều hơn, nó còn e ngại nhưng sau đó đã mở lòng, cười với hắn.
Giờ phút này, hắn nhẹ quỳ trước mặt nó, cầm hai bàn tay nó lên và nói.
“Rumi tiểu thư, anh có một giấc mơ.”
Nó khẽ nhíu mày, rồi hỏi.
“Là gì vậy?”
Riko mỉm cười giải thích.
“Là nói dối cũng được. Dù chỉ là lời nói gió bay trong khoảnh khắc này cũng được. Rumi tiểu thư, anh muốn một đứa con. Anh muốn một gia đình… vào một ngày nào đó.”
Tình yêu thương của gia đình, với Riko đã mất từ năm trăm năm trước, giờ đây đã có được tình cảm chân thành từ nó, mọi hiểu lầm và được hóa giải, hắn đã mong muốn được như vậy, mong muốn có một gia đình và một đứa con, người vợ sẽ là nó mà không phải ai khác.
Khoảnh khắc hạnh phúc này, cho dù là một chút, chỉ là hắn tưởng tượng, nhưng trái tim hắn khắc sâu từ rất lâu rồi.
Rumi chợt nghĩ, đôi mắt nó trở nên ấm áp hơn.
“Tuy không nhìn thấy… nhưng em thoáng cảm nhận được quá khứ của anh. Em đã hình dung ra nó… một quá khứ cô đơn và buồn tủi… nhưng em không muốn trả lời ngay, vì đây là chuyện quan trọng.”
Thời gian thật kỳ diệu, tôi tin là như vậy, khoảng thời gian anh và em đã đến nơi đây… chúng ta sẽ mãi nhớ về những khoảng thời gian ấy, đây sẽ là một câu chuyện dài, thật dài… về khoảng thời gian dài, thật dài chúng ta bên nhau.
“Cho dù là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau, thì em vẫn muốn ở bên anh Riko.”