Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 139



Chương 139: Vô liêm sỉ

Giản Đồng cũng ấp ủ một kỳ vọng, hi vọng sự có mặt của cô, có thể ảnh hưởng một chút đến quyết định của nhà họ Giản, chí ít, ở trước mặt cô, có thể vì cô mà suy nghĩ lại, hủy bỏ buổi đấu giá hôm nay.

Nhưng, hiện thực luôn phản bội lại dự đoán, nhưng cũng vừa vặn chứng minh được sự tàn khốc ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài của nhà họ Giản.

Đứng cách đó không xa, Giản Chấn Đông đang nói những lời nói chào hỏi dễ nghe, một loạt những lời nói chào hỏi được nói ra, liền vào vào chủ đề chính.

“Do đó, nhà họ Giản chúng tôi quyết định, để cho “quỹ duy ái: một lần nữa có thể phát huy được giá trị lớn nhất mà nó đáng có. Đây cũng là quyết định của nhà họ Giản chúng tôi đã cùng nhau thương lượng.

Vậy thì bây giờ, tôi tuyên bố, chính thức đấu giá quỹ duy ái, giá khởi điểm là 265 tỉ đồng”

Nghe xong, vẻ mặt Giản Đồng bỗng trở nên kinh ngạc: “Không thể nào! Mức bán ra trên khoản mục của “quỹ duy ái năm đó đã là 2650 tỉ.

Nếu tính toán chính xác, thì cả tài sản của quỹ duy ái’ vượt mức 6580 tỉ! Sao có thể lấy mức 265 tỉ để mang đi đấu giá được chứt”

Cô kinh ngạ!

cVẻ mặt của Trầm Tu Cẩn đứng bên cạnh không hề thay đổi, đối với chuyện này, chả thấy kinh ngạc chút nào, Giản Đồng nhìn biểu cảm thờ ơ của người đàn ông ở bên cạnh, trong lòng có một dự cảm không lành, cô lập tức lại nhìn sang biểu cảm của những người ở xung quanh… Đột nhiên, cô cười gượng một tiếng: Thì ra tất cả mọi người ở đây, chỉ có cô là không biết được chân tướng.

Ánh mắt phức tạp nhìn về phía Giản Chấn Đông đang chủ trì bữa tiệc, trong miệng cay đăng, dù có cay đăng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể ngăn lại sự đau khổ ở trong lòng… Sao bọn họ lại có thể nhẫn tâm, bán sạch cái “quỹ duy ái’ như vậy chứ!

Cứ cho là bọn họ không quan tâm đến cô, vậy thì cũng phải quan tâm một chút đến ông nội đã mất chứ!

“Cô chưa từng nghĩ, quỹ duy ái là vì cha con nha họ Giản không có năng lực, tài sản bị đánh bại, nên mới phải đấu giá sao?”

Sau khi ra tù, trong mắt Trầm Tu Cẩn, Giản Đồng trước giờ vâng vâng dạ dạ, chỉ biết quỳ đầu gối xuống, trong ánh mắt lúc này lại hiện lên vẻ nhìn xa trông rộng, Giản Đồng lắc đầu nói: “Không thể nào, bố… Giản Chấn Đông phát triển không đủ, nhưng vẫn giữ gìn được cái đã có. Với năng lực của ông ấy, nếu như có tâm, thì quỹ duy ái”

tuyệt đối sẽ không đi đến bước đường phải đấu giá 265 tỉ như ngày hôm nay” Nói đến đây, ánh sáng trong đôi mắt của cô tối dần lại: “Lời giải thích duy nhất chính là, ông ấy đã đào khoét hết ‘quỹ duy ái rôi. Mà hôm nay, lại muốn ép sạch chút giá trị cuỗi cùng của quỹ duy ái “

Những lời này, nói thì đơn giản, nhưng lúc nói ra miệng, thì vết nứt ở trong lòng lại càng lúc càng sâu hơn… Cô nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm, ra sức khống chế bản thân, nếu không thì, cô sợ rằng bản thân sẽ không nhịn được mà xông lên phía trước, đích thân đánh người mà cô gọi là “bố” hơn 20 năm nay một đấm.

Vẻ mặt biết rõ của những người ở xung quanh này, rõ là biết rằng “quỹ duy ái” chẳng khác gì một cái vỏ trống, nhưng vẫn có rất nhiều người thấy hứng thú, mà báo giá không ngừng, bên tai cô nghe thấy những tiếng rao gọi báo giá liên tiếp kia… căm ghét bản thân vô dụng, căm ghét bản thân chỉ có thể đứng nhìn, chỉ có thể nảm chặt bàn tay thành nắm đấm, để mặc cho những móng tay sắc nhọn kia đâm vào da thịt.

“Cô đã quản lí quỹ duy áï’ quá tốt rồi” Trầm Tu Cẩn sâu sắc nói, chìa một cánh tay ra, kéo lấy tay của cô, nhẹ nhàng tách nắm đấm của cô ra.

Giản Đồng cản chặt răng lại… Đúng rồi, cô đã quản lí “quỹ duy ái” quá tốt, vì thế cho dù tất cả mọi người đang ở đây trong lòng đều biết rõ “quỹ duy ái” bây giờ chẳng khác gì cái vỏ trống không, nhưng vẫn cứ cạnh tranh báo giá, là bởi vì tiếng tăm của “quỹ duy ái” vẫn còn, tiếng tăm của “quỹ duy ái” sẽ không bao giờ chìm!

Cô oán hận!

“Còn có ai báo giá nữa không?” Cô nhìn Giản Chấn Đông hăng hái nói với những người khách có mặt ở đây hôm nay: “ ‘Quỹ duy ái’ là được người bố đã mất của tôi tạo ra, từ lúc được thành lập, quỹ duy ái’ đã được người người nhìn vào, uy tín của ‘quỹ duy ái, tôi tin rằng những vị khách quý ở đây ngày hôm nay đều đã được nghe qua.

Người bố ruột của tôi là ông cụ Giản, có thể nói, trước khi ông ấy qua đời, niềm tự hào nhất vốn dĩ không phải là tập đoàn Giản thị chúng tôi, mà là ‘quỹ duy ái. Nếu như không có ai báo giá nữa, vậy thì quỹ duy ái’ ngày hôm nay sẽ thuộc về ông cụ Hạ rồi”

Giản Đồng giống như cần vỡ vụn hàm răng!

Mởto mắt ra, nhìn chằm chằm vào Giản Chấn Đông… Sao ông có thể nói ra những lời như vậy chứ! Sao ông còn có thể nhắc đến ông nội ở đây được chứt “Vậy thì, chúc mừng ông cụ Hạ, nếu như bố của tôi vẫn còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng, “quỹ duy ái cuối cùng cũng được đặt vào tay đúng người” Giản Chấn Đông nói những lời xã giao.

Ông cụ Hạ haha cười: “Ông cụ Giản cũng là một trong những người mà tôi kính trọng nhất ở cuộc đời này, ông cụ Giản cứ cho là ở dưới suối vàng, nếu biết ‘quỹ duy ái’ được đặt vào trong tay của nhà họ Hạ tôi, nhất định cũng sẽ rất vui mừng”

Ông cụ Hạ nói ra những lời này, khiến những người xung quanh, sắc mặt đều trở nên kỳ lạ, có ai không biết ông cụ Hạ là người có tính khí như thế nào, ‘quỹ duy ái nếu đã là thứ mà ông cụ Giản quan tâm nhất trước khi qua đời, nhưng ngày hôm nay lại rơi vào tay của người khác, ông cụ Giản ở dưới suối vàng chắc cũng không thể nhắm được mắt, thì vui mừng cái quái gì!

Sắc mặt của Giản Chấn Đông cũng cứng đơ lại, đôi mắt hiện ra vẻ khó chịu, bên cạnh, bà chủ Giản thấy có gì có không đúng, vội vàng bật cười, nói: “Cũng phải cũng phải, ông cụ Hạ nói rất phải…”

Tiếng cười của ông cụ Hạ, những lời nói xã giao của Giản Chấn Đông, bà chủ Giản lúc này đã hoàn toàn quên mất liêm sỉ để hòa giải… Tay của Giản Đồng đang run, đôi vai cũng đang run lên…

toàn thân đều đang run rẩy!

“Hạ Phong Bắc, ông nội tôi ở dưới đất có thấy vui hay không, thì ông đi xuống đấy hỏi ông nội đi” Đèn đuốc sáng trưng, trong bầu không khí náo nhiệt, một giọng nói thô khàn, bất gờ vang lên.

Bất giác, xung quanh bỗng im bặt lại! Tất cả mọi người nhìn về phía tiếng nói vang lên, chỉ nhìn thấy trong ánh đèn, người phụ nữ đó cúi đầu, giọng nói thô khàn là được phát ra từ trong miệng của cô.

Ngay lập tứ!

cVài tiếng nói đồng loạt cất lên!

“Tiểu Đồng, mau xin lỗi ông cụ Hạ!” Đây là bà chủ Giản.

“Thứ tội lỗi, ai cho cô cái gan hùm để đến đây làm loạn thết” Đây là ông chủ Giản.

“Đồ hèn hạ! Cô dám nguyên rủa ông nội tôi chết sao!” Đây là… Hạ Vũ!

Mà ông cụ Hạ tuy không nói ngay lập tức, nhưng sắc mặt cũng vô cùng khó chịu, một đôi mắt u ám già cỗi nhìn chăm chằm lên người của Giản Đồng.

Giản Đồng ra sức kiềm chế cúi đầu xuống, nhưng… không thể chịu đựng được nữa!

Trong lòng hỗn loạn, ngoài đau khổ ra, còn có cả sự tức giận và căm hận mãnh liệt!

Dưới sự quan sát của vô số đôi mắt này, mọi người chỉ có thể nhìn thấy người phụ nữ ở dưới ánh đèn, đnag ngẩng đầu lên từng chút một, một đôi mắt, chầm chậm đặt lên trên khuôn mặt của đôi vợ chồng nhà họ Giản.

“Ông nội đã qua đời rồi, ông chủ Giản, ông nội là người bố ruột của ông, ông nội chỉ e là có chết, cũng chưa từng nghĩ đến, sau khi ông ấy qua đời nhiều năm như vậy, còn bị người con trai ruột của mình cầm đầu sỉ nhục, không những như vậy, mà còn ở bữa tiệc ngày hôm nay, để mặc cho người khác sỉ nhục ông trước mặt của tất cả mọi người!”

Giản Đồng ra sức kiềm chế, mới có thể không xông lên xé xác người đàn ông mà cô gọi là bố kia ral “Giản Chấn Đông! Ông thật hổ thẹn khi làm một người con! Ông có lỗi với người bố đã mất của mình! Ông không xứng để lấy những thứ của ông nội!”