Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 208



Chương 208 Đây là những gì trái tim muốn

Ba năm sau Bên cạnh hồ Nhĩ Hải, có một homestay nhỏ không đặc biệt lắm, nói là homestay, thật ra chỉ là một cái nhà nhỏ ba tâng hiện đại, so với mấy homestay xung quanh, homestay này thật sự rất nhỏ.

Mặc dù là ở bên cạnh hồ Nhị Hải, nhưng vị trí cũng không tốt cho lắm, xung quanh homestay, tòa nhà gân nhất cũng cách tòa nhà nhỏ này vài trăm mét.

Một người phụ nữ thường xuyên mặc quần áo dân tộc rộng thùng thình, nằm dưới mái hiên tầng một, chiếc ghế dựa làm bằng tre một trước một sau đung đưa, người phụ nữ cũng theo đó một trước một sau lay động, trên chiếc ghế vuông bên cạnh chiếc ghế dựa, có một bình chanh quất Phổ Nhĩ vàng óng, còn có một chén trà uống được một nửa, hồ Nhị Hải thỉnh thoảng có mấy con bồ nông lướt qua mặt hô, bắt một loại tôm hô nhỏ đặc biệt ở hồ Nhị Hải.

Bầu trời xanh sắp hạ xuống, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến những đám mây trắng tinh mềm mại, một cây cổ thụ ở bên bờ rủ xuống, sau đó nước ở hồ Nhị Hải dâng lên, nhấn chìm mất một nửa, chỉ lộ ra hơn nửa gốc cây già, không biết con vẹt nhà ai bay tới, bị người phụ nữ nằm trên ghế giữ lại nuôi.

Tất cả đều nhàn nhã tự đắc, không có những phiên não của thế giới này.

Từ xa đến gần, một giọng nói ríu rít sôi động làm gián đoạn sự yên tĩnh của buổi tối này.

“Bà chủ, không được rồi! Đôi tình nhân nhỏ ở lầu hai cãi nhau rồi! ! ! Cô mau tới đây!” Cô nhân viên nhỏ, tên là Chiêu Chiêu, đối mặt với người phụ nữ nằm trên ghế, giậm chân một hôi, vội vã thúc giục.

“Được rồi, Chiêu Chiêu, để tôi ngủ thêm một chút.” Người phụ nữ trở mình, không hoảng loạn nói một câu, trên chiếc ghế không đủ rộng rãi, xoay người sang hướng khác, tiếp tục ngủ, trong lúc này, ngay cả mắt cũng không chịu mở ra.

“Ôi? Bà chủ, lửa cháy đến nơi rồi, cô còn ngủ được sao. Mau dậy đi”

Người phụ nữ năm trên ghế, mặt đây nhẫn nại, rốt cuộc cũng ngồi dậy trong giọng nói kỳ quặc của cô nhân viên, chống ghế ngồi dậy: “Chiêu Chiêu, có phải em lại xem mấy bộ phim dở hơi trên tivi rồi phải không? Nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có học mấy cái giọng uốn éo ở trên ti vi kia nữa. Học đã không giống thì thôi, sau đó còn phát âm không đúng giọng địa phương nữa chứ… Chiêu Chiêu, nữ hoàng, nữ thần, nữ vương… Van xin người, để người phàm bọn tôi một con đường sống đi, đừng có đầu độc lỗ tai tôi nữa”

“Bà chủ!” Cô gái tên là Chiêu Chiêu tức giận, giận đến chống nạnh, trợn mắt, đáng tiếc trời sinh một mặt bánh bao nhỏ, căn bản không hung dữ nổi, nhưng còn tưởng rằng mình là hung thần ác sát: “Bà chủ! Em tức giận rồi!”

“Được, em phụ trách tức giận tôi phụ trách ngủ” Vừa nói xong, liền ra vẻ chuẩn bị nằm xuống.

Còn chưa kịp nằm xuống, liền bị Chiêu Chiêu bắt được cánh tay: “Bà chủ, đôi tình nhân nhỏ lâu hai sắp phá nát cái homestay nhỏ này của chúng ta rồi! Làm sao cô có thể ngồi yên như vậy được chứ!”

Người phụ nữ năm trên ghế vội vàng giơ hai tay đầu hàng: ” Nữ hoàng Chiêu Chiêu, tôi đi, tôi sẽ đi ngay bây giờ, có được hay không? Xin em đừng dùng cái giọng địa phương trộn với cái giọng uốn éo này nói chuyện nữa, kỳ quá đi mất”

“Bà chủ này, không cho phép cười nhạo người †a như vậy nha”

Người phụ nữ đau đâu xoa xoa huyệt Thái dương “Bà chủ, cô sao thế? Có phải lại đau nửa đầu rồi không?” Cô gái trẻ lo lăng, từ trước đến giờ luôn lòng ngay dạ thảng, không có chút tính toán hay là những thứ hôn tạp nào khác, người phụ nữ phất phất tay: “Không sao, Chiêu Chiêu, đỡ tôi một cái, ngủ dậy lúc đứng lên có chút choáng váng.”

Dứt lời, một viên đường, đưa tới trước mặt người phụ nữ, “Bà chủ, hạ đường huyết chính là hạ đường huyết, còn ngủ dậy có chút choáng váng, mây cái đó, không phải là em không biết”

Đổi với ý tốt của Chiêu Chiêu, người phụ nữ vui vẻ tiếp nhận, trâm mặc cầm lên viên kẹo trong lòng bàn tay Chiêu Chiêu, lột vỏ kẹo, cho vào trong miệng, mùi thơm của hoa hồng, quanh quấn giữa răng và mồi, ở đây sản xuất nhiêu hoa hồng, vì vậy nhà nào cũng biết làm bánh hoa hồng, Chiêu Chiêu mua kẹo, cũng sẽ mua vị hoa hông này.

Kẹo vào trong miệng, liên tốt hơn một chút, dưới bầu trời xanh mây träng, người phụ nữ chậm rãi vén tấm chăn mỏng trên người lên, chậm rãi chống lưng ghế đứng lên, như thể đổi với cô mà nói, hết thảy mọi việc đều có thể thả chậm tiết tấu, thời gian, với cô mà nói, là thứ vô dụng nhất.