Tôi đến nhà họ Giản sau khi Giản phu nhân lâm bệnh mất, chủ yếu phụ trách chăm sóc cho 2 đứa trẻ nhà họ. 2 cô cậu này là sinh đôi long phượng, dung mạo rất đẹp, cũng rất giống nhau, lúc còn bé mặc quần áo giống nhau, gần như không thể nhận ra ai là ai.
Chị gái tên Giản Trinh, em trai gọi là Giản Thiệu, trong mắt tôi, 2 đứa nhỏ này đều hết sức ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng Giản gia chủ lại không hề hài lòng về tụi nhỏ.
Giản gia chủ có địa vị rất lớn, tầm ảnh hưởng cũng rất nhiều, lúc nào cũng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn qua còn già hơn so với tuổi thật, có thể là do mang quá nhiều trọng trách trên người. Hầu như mọi người trong nhà cũng như thuộc hạ đều rất sợ ngài ấy, tôi cũng vậy, nên mỗi lần thấy Giản gia chủ trách mắng 2 đứa nhỏ, tôi cũng không dám căn ngăn, chỉ có thể ở sau an ủi tụi trẻ.
Giản gia chủ không hài lòng với tiểu thư Giản Trinh, bởi vì ngài ấy nghĩ rằng con gái thì nên ôn nhu lễ phép, lúc còn bé không cần có ý nghĩ hay cái tôi cá nhân của mình, sau này lớn lên thì ngoan ngoãn lập gia đình, sinh con đẻ cái, trở thành 1 người phụ nữ truyền thống chỉ ở nhà chăm sóc chồng con. Nhưng tiểu thư Giản Trinh từ lúc nhỏ đã bộc lộ tính cách vô cùng mạnh mẽ. Cô ấy không thích mặc váy trắng, không thích mái tóc dài của bản thân. không muốn lúc nào gặp người khác cũng phải mỉm cười dịu dàng, không thích bị ai sắp xếp tất cả, trên người cô ấy có sự cứng rắn rất giống Giản gia chủ.
Giản gia chủ cũng không hài lòng với thiếu gia Giản Thiệu, là bởi vì ngài ấy nghĩ con trai thì nên thông minh dũng cảm, có thể trải qua mưa gió, gánh chịu trách nhiệm. Ngay từ lúc còn nhỏ, ngài ấy không cho thiếu gia Giản Thiệu khóc bao giờ, nếu thấy sẽ đem cậu ấy nhốt vào phòng để trừng phạt, cũng không cho phép thiếu gia cùng với bất kì người nào khác làm nũng, không được biểu hiện vẻ mềm yếu trước bất kỳ trường hợp nào. Nhưng mà thiếu gia Giản Thiệu rất khác so với người chị gái, cậu ấy quá mức yếu ớt, thậm chí…..còn có 1 vài sở thích kì lạ. Điều này không ai biết, nhưng với tư cách là 1 người bảo mẫu, nhìn tụi nhỏ lớn lên từng ngày, tôi biết được vài thứ. Thiếu gia rất thích tóc dài, thích mặc váy, thích tất cả những đồ vật mềm mại dễ thương, cậu ấy rất hi vọng bản thân là 1 cô gái.
Nhìn 2 đứa trẻ này từng ngày lớn lên, lệch đi so với kỳ vọng của gia chủ, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khổ sở. Tôi thường nghĩ, có phải 2 chị em này đã sinh ra ở nhầm thân thể rồi không, nếu có thể đổi lại thì thật tốt biết bao. Nếu như có thể trao đổi, bọn họ có thể phù hợp với mong đợi của gia chủ, cũng sẽ không phải chịu quá nhiều trách móc nặng nề cùng thống khổ nữa.
Thế nhưng điều này là không thể. Khi tiểu thư Giản Trinh mười mấy tuổi, tính cách ngày càng mạnh mẽ cứng rắn, càng ngày càng có chủ kiến của mình. Lần đó, cô ấy cắt phăng mái tóc dài của bản thân. Còn Giản gia chủ vì chuyện này mà suýt đánh chết cô. Trong mắt của tôi, chỉ là 1 đứa trẻ muốn cắt tóc ngắn mà thôi, nhưng xem ra trong mắt gia chủ, đây là hành động xúc phạm đến quyền uy của ngài ấy, ngài ấy không cho phép con của mình đi lệch khỏi quỹ đạo mà bản thân sắp đặt.
Một khoảng thời gian dài rất lâu sau đó, tôi gần như không muốn nghĩ lại, Giản gia chủ ra tay rất đáng sợ, trái tim của ngài ấy kiên định đến nỗi tôi không thể nào tin được, ngài ấy dùng 3 tháng, bẻ gãy “xương cốt” kiêu ngạo của tiểu thư Giản Trinh, khiến 1 cô gái sức sống tràn đầy, ngày càng trở nên trầm mặc như 1 cái bóng. Lúc gia chủ nghĩ cải tạo đã thành công, mới thả tiểu thư ra ngoài, lúc này nhìn tiểu thư Giản Trinh, thực sự làm người khác rất đau lòng. Cô để lại mái tóc dài, mặc váy trắng, nói năng nhỏ nhẹ, tuyệt không phản đối bất cứ lời nào của gia chủ.
Mà thiếu gia Giản Thiệu, ôn nhu hiền lành, vừa mềm mại vừa nhát gan, vẫn chẳng thể đáp lại được kỳ vọng của gia chủ, ngài ấy lại cải tạo thiếu gia giống như cách đã làm với tiểu thư, nhưng không mấy hiệu quả, cuối cùng thân thể cũng trở nên suy nhược, phải ở nhà tĩnh dưỡng.
Tình cảm giữa tiểu thư và thiếu gia rất tốt, lúc còn rất nhỏ, tiểu thư Giản Trinh chính là người luôn bảo vệ thiếu gia, cô ấy luôn nắm tay em trai, luôn đem những thứ tốt nhất cho cậu ấy, gắt gao bảo vệ. Sau khi lớn lên, cô ấy cũng nỗ lực bảo vệ em trai, tôi biết, cô ấy nghe theo lời của bố cũng là vì em trai.
Thế nhưng, vào sinh nhật tuổi mười tám, thiếu gia Giản Thiệu đã tự sát, trước đó, cậu ấy đã cố trốn khỏi thủ đoạn cứng rắn áp lực của Giản gia chủ, cuối cùng 1 đi không trở về.
Hôm đó là ngày trưởng thành của bọn họ, ban đầu Giản gia chủ định sẽ tuyên bố hôn ước của tiểu thư Giản Trinh, còn có việc để thiếu gia Giản Thiệu thừa kế toàn bộ tài sản, thế nhưng cái chết của thiếu gia đã phá vỡ tất cả.
Lúc tiểu thư nhìn thấy thi thể của em trai, hoàn toàn không điên cuồng giống như tôi lo lắng, cô ấy chỉ nắm chặt đôi tay lạnh lẽo tràn đầy máu tươi của em trai, nhìn người cha của mình, cười hỏi ngài ấy: “Ông nhìn đi, rốt cuộc ông đã bức tử chính đứa con độc nhất của mình, cảm giác thế nào, ông còn có đứa con riêng nào nữa không? Nếu không, vậy thì ông phải tuyệt hậu (*) rồi”
(*): không còn người nối dõi
Sau đó, tiểu thư Giản Trinh thay đổi chỉ trong 1 đêm, trở về dáng vẻ tươi cười ngày xưa đó. Cô lại lần nữa cắt mái tóc dài đi, đồng thời nhuộm thành màu đỏ, ném đi chiếc váy trắng, mặc vào 1 cái váy ngắn màu đỏ.
Thiểu gia Giản Thiệu đi rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên trong 18 năm ngắn ngủi này, cậu ấy có quyền quyết định số phận của bản thân. Tôi nghĩ, thiếu gia Giản Thiệu làm vậy không phải để kết thúc nỗi thống khổ của mình, mà là muốn giải thoát cho người chị của cậu ấy. Thiếu gia là 1 đứa trẻ rất hiền lành, biết suy nghĩ vì người khác, cậu ấy đã từng nói với tôi, hy vọng có thể chăm sóc cho chị gái lâu hơn 1 chút, bởi chị gái ở 1 mình sẽ buồn khổ lắm. Lúc đó, tinh thần của cậu ấy đã không ổn rồi, nhưng cậu vẫn gắng gượng ở bên chị gái, nhưng sau đó, khi biết chị gái chịu thỏa hiệp với cha là vì cậu, thiếu gia liền không nói lời nào, yên lặng ra quyết định tự sát.
“Con thích chị của trước đây, lúc cười vui vẻ hơn rất nhiều” Lúc nói câu này với tôi, thiếu gia Giản Thiệu đang ngồi trên giường bệnh. Cậu cực kì gầy, cả người mặc 1 bộ quần áo màu trắng trông có vẻ rất rộng, ánh nắng mặt trời chiếu vào người cậu, khiến đứa trẻ này dịu dàng đến mức không nói nên lời.
“Chị, em hy vọng chị bay giống như chim, bùng cháy như lửa” Đấy là câu nói của thiếu gia Giản Thiệu vào buổi sáng hôm sinh nhật, là câu nói cuối cùng với người chị của mình.
Buổi sáng hôm đó, 2 chị em vẫn giống như mấy năm trước, nắm tay nhau đứng trước 1 bức tranh sơn dầu, yên tĩnh ngắm nhìn nó thật lâu.
Bức tranh đó là thứ thiếu gia mang về lúc 15 tuổi, cậu rất thích nó, treo trong phòng của mình, thường xuyên ngắm từ sáng đến trưa. Tiểu thư Giản Trinh cũng rất thích, mỗi khi tâm trạng không tốt, sẽ ngồi trước bức tranh, lặng lẽ xem.
Tôi không thường ngắm tranh cho lắm, nhưng nhìn bức tranh kia thực sự rất đẹp. Trong tranh là 2 đứa trẻ đang ở trong ngọn lửa, mái tóc dài của 1 đứa bé bị thiêu đốt, khiến cái đầu trở nên đỏ rực, còn đứa trẻ còn lại đang nằm trong hoa viên của ngọn lửa mà ngủ say. Rất thần kỳ, bức tranh này như dự báo tương lai của 2 chị em Giản Trinh và Giản Thiệu vậy.
Sau khi thiếu gia qua đời, tiểu thư Giản Trinh liền rời khỏi Giản gia, đốt toàn bộ đồ vật của thiếu gia Giản Thiệu, chỉ để lại bức tranh này, sau đó đem treo ở nhà mới của cô ấy. Có lần tôi đến thăm, phát hiện cô vẫn giữ thói quen cũ, mỗi lúc không vui sẽ ngồi trước bức tranh, ngẩng đầu nhìn nó thật lâu. Nhìn cô ấy lẻ loi ngồi đó, tôi lại nhớ đến hình ảnh tiểu thư và thiếu gia nắm tay ngồi ngắm tranh cùng nhau.
Lại qua nhiều năm, tiểu thư Giản Trinh lập gia đình, cuối cùng cô ấy và Giản gia chủ đều lùi lại 1 bước. Ban đầu tôi nghe thấy tin tức Giản tiểu thư kết hôn thì rất vui, tôi nghĩ, cô ấy không còn cô đơn nữa rồi, thế nhưng không được bao lâu, tôi chợt nghe tin chồng của cô ấy nuôi tình nhân ở bên ngoài, tôi hiểu tính cách của tiểu thư hơn bất cứ ai, cô ấy nhất định sẽ không bỏ qua việc này, khiến tôi không khỏi lo lắng.
Thế nhưng, không bao lâu sau, tôi gặp lại tiểu thư. Ngoài dự liệu của tôi, cô ấy rất vui vẻ, trước nay chưa từng vui như thế, tiểu thư nói với tôi, rằng cô ấy đã tìm được ngọn lửa của mình, sau đó liền gói bức tranh kia mang đi, nói muốn trả lại cho tác giả.
Tuy rằng không biết cô ấy đã gặp phải cái gì, nhưng tôi tự hỏi, có phải tiểu thư đã có người cùng xem bức tranh đó với cô ấy rồi? Nếu như thiếu gia mà biết thì sẽ vui lắm đây.