"Trả mũ cho tôi." Khi Lâm Dĩ Vi nhìn thấy anh, câu đầu tiên cô buột miệng nói chính là đòi mũ.
Tạ Bạc không thèm để ý đến chiếc mũ cũ của cô, anh kéo cô đến khu vườn sau tòa nhà khoa Sinh học vắng người, cổ tay cô bị anh nắm chặt đến đau nhức, cô càng giãy dụa, người đàn ông càng nắm chặt hơn.
"Tạ Bạc, anh làm cái gì vậy, đau!"
Làn da của cô rất trắng, nếu anh thoáng dùng lực lên tay cô sẽ có những vết đỏ đặc biệt rõ ràng.
Tạ Bạc phát hiện ra điều này vào đêm đó.
Vì thế anh thích dùng lực với cô, để lại dấu ấn chỉ thuộc về anh.
"Sao em lại đi cùng Trì Tây Ngữ?"
Giọng điệu của anh có vẻ dò hỏi, ánh mắt cũng không còn nhẹ nhàng như trước, "Mục đích của em là gì?"
Lâm Dĩ Vi cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích của anh, cụp mắt xuống, xoa xoa vết đỏ trên cổ tay cô, tủi thân nói: "Không có mục đích gì cả, tôi tình cờ giúp cậu ấy liền quen. Tôi nghĩ... làm bạn với cậu ấy, có lẽ anh trai cậu ấy sẽ kiềm chế hơn."
Tạ Bạc bình tĩnh quan sát cô gái trước mặt có kỹ năng diễn xuất có thể sánh ngang với ảnh hậu.
Đôi mắt cô giống như một con thú nhỏ, ngây thơ nhưng cũng có chút xảo quyệt, lén nhìn anh xem anh có tin hay không.
Căn bản chính là một con hồ ly nhỏ đội lốt thỏ.
"Tốt nhất là như em nói."
"Vốn dĩ là như vậy!"
Tạ Bạc nhìn cô: "Dĩ Dĩ, ở chỗ tôi, em muốn làm gì đều được. Nhưng tôi có điểm giới hạn, em đừng dẫm lên."
"Cái gì?"
"Đừng đụng vào Trì Tây Ngữ."
Lâm Dĩ Vi nghe những lời anh nói, nghĩ tới những gì Hứa Thiến Hi vừa nhắc đến trong tin đồn... mối quan hệ của anh với Trì Tây Ngữ.
"Anh sợ tôi làm tổn thương cậu ấy?" Lâm Dĩ Vi tiến lên một bước, chủ động đến gần Tạ Bạc, nhón chân nhẹ nhàng hỏi vào tai anh: "Hay là anh sợ cậu ấy biết chuyện của chúng ta."
Tạ Bạc cảm nhận được sự phản công hăng hái của cô gái.
Con thỏ nhỏ cuối cùng cũng lộ cái đuôi cáo của mình, cô đang lặng lẽ tìm kiếm điểm yếu của anh.
"Trì Tây Ngữ và tôi thịnh cùng thịnh, khổ cùng khổ." Tạ Bạc cụp mắt xuống, nhìn nốt chu sa màu đỏ ở giữa lông mày của cô, "Tôi sẽ không dung túng bất cứ điều gì làm tổn hại đến lợi ích của mình."
"Nghe nói hai người đã đính hôn?"
"Hiện tại thì chưa, nhưng tương lai... có thể sẽ có."
Hiện tại Tạ gia và Trì gia chỉ là ngầm hiểu ăn ý, còn chưa thật sự xác nhận, cho nên nói đúng ra, Trì Tây Ngữ không phải là vị hôn thê của anh.
"Vậy bây giờ là bạn trai bạn gái à?" Lâm Dĩ Vi hỏi anh.
Anh cười lạnh, như thể cảm thấy cô ngây thơ rất đáng yêu.
"Dĩ Dĩ, em vẫn không hiểu sao, hai người phải gắn bó với nhau đến hết cuộc đời, khoảng thời gian độc thân vui sướng duy nhất trước khi đính hôn mà vẫn trói buộc bên nhau, không phải rất nhàm chán sao?"
Nói xong, yết hầu gợi cảm của anh hơi lăn, sau khi nhấp một ngụm trà sữa, anh đặt lại chiếc cốc vào tay cô.
Giữa đôi môi mỏng của anh có chút ướt át, anh tiến lại gần môi cô.
Lâm Dĩ Vi theo bản năng ngả người về phía sau, nhưng anh lại giữ lấy gáy cô.
Anh không hôn cô mà chỉ dùng môi cô nhẹ nhàng cọ xát đôi môi ẩm ướt của anh, "Dĩ Dĩ, thời gian chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau, rất ngắn ngủi."
...
Sau khi anh rời đi, Lâm Dĩ Vi uống hết chỗ trà sữa còn lại, không thương tiếc ném chiếc cốc rỗng đi.
Cô mới không thèm ở bên anh.
Sau khi tìm được anh trai, cô sẽ rút lui, không còn can thiệp vào trò chơi tình ái của những thiếu gia tiểu thư hào môn như họ nữa.
Cô muốn không bao giờ xa rời Lâm Gia.
Nhưng, Trì Tây Ngữ rõ ràng không rảnh rỗi và dễ dãi như Tạ Bạc.
Người nào yêu trước sẽ luôn thua dù cho có ra bài như thế nào đi chăng nữa.
Tạ Bạc không quan tâm mà chơi đùa thoả mãn mình, nhưng Trì Tây Ngữ lại thực sự thích vị hôn phu này của mình, một người bạc tình và bất công, sau khi ăn tối dưới ánh nến với anh vào đêm đó, Trì Tây Ngữ rõ ràng đã có tâm trạng vui vẻ rất lâu.
Các cô gái trong nhóm chị em đều đã thấy Tạ Bạc đối xử với Trì Tây Ngữ như thế nào, anh đối xử với cô ta như một nàng công chúa.
Anh dịu dàng và ân cần, anh sẽ đưa quần áo của mình cho cô ta mặc khi lạnh, anh sẽ dùng tay chặn cửa xe khi cô ta lên xe, anh cũng sẽ bảo vệ mặt mũi Trì Tây Ngữ ở nơi công cộng, chẳng hạn như lời cảnh báo anh tặng Đặng Kiêu tại buổi giao lưu nghệ thuật hôm đó...
Tất cả những điều này đủ để khiến một cô gái đắm chìm trong ảo mộng về một tình yêu lãng mạn... hoàn toàn choáng váng.
Vì vậy, cho dù Tạ Bạc luôn có một cô gái khác ở vị trí ghế lái phụ thì Trì Tây Ngữ cũng có thể chịu đựng được.
Bởi vì cô ta biết, tương lai người nắm tay Tạ Bạc kết hôn cũng không phải là bọn họ.
Tâm lý ổn định như vậy lại bắt đầu dao động cho đến khi một cô gái xuất hiện.
"Nghe nói Tạ Bạc đưa cô ta đi chơi, một tháng trước có người nhìn thấy bọn họ uống nước ở quán trà ngoài trường."
Hứa Thiến Hi ngay lập tức nắm bắt được mọi thông tin, trong thời gian giải lao lúc huấn luyện quân sự, cô ta báo cáo với Trì Tây Ngữ dưới bóng cây: "Nghe nói Diệp An Ninh còn tặng Tạ Bạc một chiếc đồng hồ Patek Philippe, nhưng chiếc đồng hồ đó hiện tại đang ở trên tay Lê Độ, cười chết, đây không phải cho không thì là cái gì!"
Trì Tây Ngữ không thể cười được.
Người khác thì bỏ qua, nhưng Diệp An Ninh... là một trong số ít "đối thủ" được Trì Tây Ngữ để vào trong mắt.
Diệp gia tuy không hùng mạnh bằng ba đời tài phiệt Trì gia, nhưng lại có cội nguồn sâu xa và thịnh vượng ở thành phố Thanh Cảng.
Tuy nhiên Diệp gia đã vươn lên nhanh chóng và phát triển rất nhanh, trở thành thượng lưu mới nổi trong giới thượng lưu của thành phố Thanh Cảng.
Vậy nên, Diệp An Ninh khác với những oanh oanh yến yến mà Tạ Bạc chơi cùng trước đó rồi tan.
Ít nhất, theo quan điểm của Trì Tây Ngữ, cô ấy có thể đe dọa trực tiếp đến sự tồn tại của cuộc hôn nhân giữa hai gia đình Trì Tạ.
Trì Tây Ngữ có cảm giác nguy cơ trong giai đoạn này.
Nhìn thấy Lâm Dĩ Vi bưng bình nước lớn đến phòng trà, Trì Tây Ngữ vội vàng vẫy tay với cô: "Vi Vi, lại đây."
Lâm Dĩ Vi nghĩ Trì Tây Ngữ sẽ lại phàn nàn về chiếc bình của cô, bảo cô đổi.
Bình nước lớn của cô là được Lâm Gia cho, anh bảo cô uống nhiều nước.
Vì vậy, dù đi học hay đi làm, Lâm Dĩ Vi luôn mang theo chiếc bình cỡ lớn có thể đeo chéo này, cô sẽ luôn ghi nhớ lời khuyên của Lâm Gia----
"Dĩ Dĩ, em phải uống nhiều nước vào mới có thể xinh đẹp lâu."
Cô uống một ngụm lớn, vặn nắp bình rồi chạy về phía Trì Tây Ngữ.
"Chuyện gì vậy?"
"Có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ."
Trì Tây Ngữ nháy mắt với Hứa Thiến Hi, Hứa Thiến Hi mở điện thoại ra và đưa ảnh của Diệp An Ninh----
"Cậu có biết cô ta không?"
Lâm Dĩ Vi nhìn thấy cô gái trong ảnh cũng mặc quân phục ngụy trang, đứng ở vị trí đầu tiên trong hàng, có làn da trắng ngần, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hơi xếch và hai lọn tóc xoăn đôi rũ xuống từ tai, đặc biệt thuần khiết và xinh đẹp.
Cô lắc đầu: "Không biết."
"Cô ta tên là Diệp An Ninh, học khoa kinh doanh, gia đình khá giả, bố cô ta làm tài chính, là một nhà giàu mới nổi ở Thanh Cảng."
Hứa Thiến Hi nhìn bức ảnh, lại nhìn Lâm Dĩ Vi, đột nhiên nói: "Tây Tây, không nói đến, Lâm Dĩ Vi nhìn có chút giống cô ta."
Trì Tây Ngữ cầm điện thoại đi, nhìn cô gái trong ảnh, lại nhìn Lâm Dĩ Vi trước mặt.
Giống, trông rất giống, đường nét khuôn mặt thanh tú kết hợp với một đôi mắt hồ ly hướng lên trên, trong sáng và đầy dục vọng, đặc biệt là khi cả hai đều ngầm thắt bím tóc to, trông giống như chị em vậy.
Nhưng, khi nhìn kỹ hơn, khuôn mặt của Lâm Dĩ Vi dù sao cũng tươi tắn hơn, đặc biệt là nốt chu sa màu đỏ giữa hai lông mày, điều này khiến cô trở nên độc đáo.
"Cười chết mất, Lâm Dĩ Vi, không phải cậu là con ngoài giá thú của bố Diệp An Ninh đó chứ."
Lâm Dĩ Vi cười nói: "Nếu có một người bố giống như cô ấy, tôi nằm mơ cũng muốn cười tỉnh."
"Được rồi." Trì Tây Ngữ cắt ngang câu nói đùa của các cô gái, nói với Lâm Dĩ Vi: "Tôi muốn cậu đến gặp Diệp An Ninh, làm bạn với cô ta, giúp tôi để mắt cô ta, bất cứ lúc nào cũng báo cáo cho tôi biết chuyện xảy ra giữa cô ta và Tạ Bạc."
"..."
Đặc vụ hai mang?
Lâm Dĩ Vi không muốn làm loại chuyện này, nhưng nghĩ lại, đây là cơ hội tốt để Trì Tây Ngữ tin tưởng cô nhiều hơn.
Trì Tây Ngữ hoàn toàn không care đến mong muốn của Lâm Dĩ Vi, chỉ lo cho mình: "Tôi muốn biết bọn họ có ngủ hay chưa, đúng rồi, tôi cũng muốn biết tại sao Tạ Bạc lại giữ cô ta ở bên mình lâu như vậy, rốt cuộc chỗ cô ta có gì đặc biệt."
"Bọn họ ở cùng nhau bao lâu rồi?" Lâm Dĩ Vi nhịn không được hỏi.
"Theo mình được biết." Hứa Thiến Hi lập tức cho Trì Tây Ngữ thấy năng lực thu thập tình báo của mình, "Đã hơn hai mươi ngày rồi."
Lâm Dĩ Vi nghĩ tới chuyện xảy ra đêm đó, xảy ra vào giữa tháng Tám, kể từ đó đã hơn một tháng trôi qua.
"Hơn hai mươi ngày, tính là lâu sao?"
"Đương nhiên!" Hứa Thiến Hi vội vàng nói: "Những cô gái từng theo đuổi Tạ Bạc... nhiều nhất là hai tuần đã khiến anh ấy chán, nói thế nào nhỉ, anh ấy là người rất kén chọn, hơn nữa còn rất để ý tiểu tiết. Tôi nhớ người trước đó, hình như cô ta hút thuốc, mà anh ấy không quen với mùi thuốc lá, sau đó cô gái còn cố ý giữ lại, cuối cùng không nhìn thấy mặt anh ấy đâu nữa..."
"Cậu nói nhiều quá." Trì Tây Ngữ không muốn nghe Hứa Thiến Hi nói về hoa cỏ xung quanh Tạ Bạc.
Hứa Thiến Hi lập tức chuyển chủ đề, nói với Lâm Dĩ Vi: "Thế nào, cậu có thể làm được chuyện Tây Tây yêu cầu không?"
Thấy cô do dự, Trì Tây Ngữ đi tới nắm tay cô: "Vi Vi, tôi biết cậu đang tập trung vào việc học và công việc bán thời gian, cũng không thích làm những việc như vậy. Nhưng tôi rất muốn biết về chuyện giữa Diệp An Ninh và Tạ Bạc, cậu có thể giúp tôi được không, xin cậu."
"Tôi cần ở cùng cô ấy bao lâu?" Cô hỏi Trì Tây Ngữ.
"Chỉ cần Tạ Bạc chán ghét cô ta, không qua lại với cô ta nữa, nhiệm vụ của cậu coi như hoàn thành." Trì Tây Ngữ thấy giọng điệu của cô thoải mái, liên tục đảm bảo, "Yên tâm đi, sẽ không lâu nữa đâu. Tạ Bạc không bao giờ có thể hòa hợp được lâu với bất kỳ cô gái nào."
Nếu như đã biết, sao còn bận tâm nhiều như vậy.
Lâm Dĩ Vi gần như buột miệng nói ra những lời này, nhưng may mắn thay, cô đã kiềm chế được bản thân.
Đúng vậy, trước mặt Trì Tây Ngữ, mỗi lời cô nói đều cần phải cân nhắc.
"Được rồi, vậy tôi sẽ thử, nhưng không đảm bảo sẽ thành công."
Rốt cuộc cô cũng không biết Diệp An Ninh là người như thế nào.
"Yên tâm, nhất định có thể!" Trì Tây Ngữ nắm chặt mu bàn tay của cô, động viên cô: "Tôi tin tưởng cậu!"
Lâm Dĩ Vi ngước mắt lên, chạm phải nụ cười rạng rỡ như nước mùa xuân của cô ta.
Cô biết Trì Tây Ngữ nhất định đang nghĩ trong lòng, nếu cô không làm tốt việc nhỏ này thì cô có tư cách gì ở bên cạnh cô ta.
Trì Tây Ngữ kết bạn với cô là có mục đích, ngoài việc thỏa mãn cảm giác ưu việt của cô ta, còn muốn giúp cô ta làm những việc cô ta không tiện làm.
Bẩn thỉu, hôi hám...
Không có chỗ cho việc kì kèo.
...
Lâm Dĩ Vi nhận nhiệm vụ, nhanh chóng điều tra một số thông tin về Diệp An Ninh, giống như cô đã điều tra Trì Tây Ngữ.
Đại khái cũng hiểu tại sao Trì Tây Ngữ lại để ý đến cô ấy nhiều như vậy.
Gia cảnh của Diệp An Ninh thực sự rất tốt, bố cô ấy là một người đang nổi ở thành phố Thanh Cảng, hơn nữa còn thăng tiến rất nhanh.
Trong hai tháng đầu tiên, công ty lên sàn, mở rộng nhanh chóng.
Ngoại trừ gia cảnh ra thì ngoại hình của Diệp An Ninh cũng tuyệt đối ở đẳng cấp nữ thần, rất xinh đẹp.
Đánh giá từ bức ảnh, Lâm Dĩ Vi trông rất giống Diệp An Ninh, ở ngoài đời... họ trông còn giống nhau hơn.
Đặc biệt là chiều cao và hình thể của hai người không khác nhau nhiều, điểm khác biệt duy nhất là Diệp An Ninh đầy đặn hơn, còn Lâm Dĩ Vi thì gầy gò.
Diệp An Ninh cũng rất thẳng thắn trong việc theo đuổi Tạ Bạc, chuẩn bị tỉ mỉ nhiều món quà cho anh.
Từ thắt lưng, đồng hồ đắt tiền cho đến những chiếc cốc gốm thủ công đẹp mắt.
Tạ Bạc đã nhận không thiếu cái nào, nhưng nhận rồi xử lý thế nào thì không rõ.
Ví dụ như chiếc Patek Philippe đó rõ ràng đang được đeo trên tay người bạn Lê Độ của anh, rất nhiều người đang cười nhạo cô ấy sau lưng...
Điều này không hề làm chậm lại sự say mê của Diệp An Ninh đối với Tạ Bạc, cô ấy và Trì Tây Ngữ có cách tiếp cận tương tự trong vấn đề này, cả hai đều có thể chọn lọc bỏ qua sự "cặn bã" rõ ràng của người đàn ông.
Lâm Dĩ Vi tự hỏi, cô tuyệt đối không thể làm được.
Nếu bạn trai của cô mà như thế... cô sẽ dùng dao chặt đứt tay anh ta.
Tất nhiên, cô cũng sẽ không quen kiểu bạn trai rác rưởi như vậy.
Đôi khi, Lâm Dĩ Vi không khỏi tự hỏi, có phải đàn ông hư hỏng càng hấp dẫn hơn không.
Trong trường có rất nhiều chàng trai ngoan hiền như vậy, nhưng các cô gái chỉ bị Tạ Bạc mê hoặc.
Ngoài việc đẹp trai ra thì không có gì đáng để thích ở anh cả.
Tính cách thối nát, lại là một tay chơi, từ cái tên có thể biết anh là một đứa con ngoài giá thú không được coi trọng.
Đương nhiên, đây là thế giới coi trọng ngoại hình, Tạ Bạc tuy đẹp trai nhưng không tầm thường.
Ngay cả một cô gái như Lâm Dĩ Vi, người có tiêu chuẩn cao đối với con trai và có yêu cầu cao hơn, ngay cái nhìn đầu tiên vào khuôn mặt anh đều có cảm giác muốn ngủ.
Ừm, ngoài việc đẹp trai ra thì anh thực sự không có gì tốt cả.
....
Sau khi quan sát Diệp An Ninh vài ngày, vào một buổi chiều mưa ở quán trà sữa, Lâm Dĩ Vi thấy Diệp An Ninh và Đặng Kiêu đang dây dưa với nhau.
Đặng Kiêu là một tay ăn chơi trác táng nổi tiếng ở thành phố Thanh Cảng, gia thế không bằng Tạ Bạc, thậm chí còn không bằng Trì Tây Thành, nhưng lại hèn hạ và vô liêm sỉ hơn Trì Tây Thành.
Không biết anh ta có phải có sở thích đặc biệt nào hay không, đặc biệt thèm muốn những cô gái xung quanh Tạ Bạc.
Trước đây đã từng tán tỉnh Trì Tây Ngữ, nhưng hiện tại đang để mắt đến Diệp An Ninh đang tiếp xúc với Tạ Bạc một thời gian, thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt cô ấy bày ra những trò đùa tục tĩu.
Lâm Dĩ Vi đụng phải bọn họ mấy lần, nhìn ra được Diệp An Ninh chán ghét anh ta vô cùng, giống như một miếng cao da chó, nhưng lại không thể làm gì được tên lưu manh nhỏ bé này.
Cuối cùng sau khi thoát khỏi Đặng Kiêu, Diệp An Ninh đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang và trang điểm.
Khi cô ấy bước ra, cầm trà sữa trên kệ định uống, Lâm Dĩ Vi đi tới, lấy trà sữa của cô ấy ném vào thùng rác.
Động tác nhanh đến mức ngay cả Diệp An Ninh cũng không kịp phản ứng.
"Cậu..."
"Đừng uống." Lâm Dĩ Vi nhìn Đặng Kiêu đang dựa vào tường đùa giỡn với bạn bè cách đó không xa: "Bất kể đồ uống gì thoát khỏi tầm mắt cũng đừng uống."
Diệp An Ninh phản ứng ngay lập tức, mặt trắng bệch.
Cách đó không xa, Đặng Kiêu vô tình hay cố ý liếc nhìn, khiến cô ấy dựng tóc gáy.
"Thật sự cảm ơn cậu." Cô ấy thấp giọng cảm ơn Lâm Dĩ Vi, "Nếu không thì hôm nay coi như xong."
"Tôi cũng không chắc lắm. Tôi chỉ nhìn thấy anh ta lẻn tới, sợ anh ta bỏ thứ gì đó vào đồ uống của cậu, không chừng là tôi suy nghĩ quá nhiều."
"Không không, cẩn thận vẫn hơn." Diệp An Ninh đưa tay về phía cô, "Mình tên là Diệp An Ninh."
"Lâm Dĩ Vi."
"Tên cậu rất hay."
"Cảm ơn, cậu cũng vậy."
Diệp An Ninh và Lâm Dĩ Vi cùng nhau bước ra ngoài, mưa bên ngoài dường như ngày càng nặng hạt hơn, đập mạnh vào chiếc dù dưới mái hiên quán trà sữa, âm thanh như tiếng trống ồn ào.
Nhìn thấy Lâm Dĩ Vi từ trong cặp lấy ra một chiếc ô, Diệp An Ninh vội vàng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Cửa hàng tiện lợi cổng phía đông của trường."
"Cậu định mua gì à? Gần đây có cửa hàng tiện lợi, không cần phải đi xa đến cổng đông, trời mưa to quá."
Lâm Dĩ Vi cười: "Không, tôi làm việc bán thời gian ở đó."
"Ồ." Diệp An Ninh nhìn xuống, thấy đôi giày thể thao màu trắng có phần bong tróc trên chân Lâm Dĩ Vi, đại khái có thể nhìn ra cô là một sinh viên hàng đầu, được nhận vào Đại học Phỉ Các với điểm số cao, hoàn cảnh gia đình cũng không tốt lắm.
Vô cớ sinh ra rất nhiều hảo cảm với cô.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen đậu bên ngoài quán trà sữa, Diệp An Ninh cười nói với Lâm Dĩ Vi: "Mình đưa cậu đến đó, dù sao cũng không xa lắm, mưa lớn như vậy, cầm ô cũng sẽ ướt quần áo."
"Vậy cảm ơn cậu."
Người tài xế cầm ô mở cửa cho hai cô gái.
Lâm Dĩ Vi vừa lên xe liền hối hận.
Qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy đôi mắt hoa đào nhăn nhở của Tạ Bạc ở ghế lái phụ, nghiền ngẫm nhìn cô----