Lâm Dĩ Vi lau mái tóc ướt và mềm mại của mình, bước ra khỏi phòng tắm.
Điện thoại di động trên giường liên tục đổ chuông.
Cô vuốt màn hình, rất nhiều tin nhắn chất vấn từ Diệp An Ninh hiện lên.
Diệp An Ninh đang thiếu kiên nhẫn, nếu hôm nay Lâm Dĩ Vi không thể cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng, đoán chừng cô ấy sẽ đến thị trấn Lộc Cảng ngay trong đêm----
"Lâm Dĩ Vi, rốt cuộc cậu có ý gì, nói đi."
"Chuyện gì xảy ra giữa cậu và Tạ Bạc hả?"
"Sao lại lừa dối mình, là mình đã giới thiệu cậu với anh ấy, sao cậu lại làm vậy với mình!"
...
Trong những tin nhắn ngắn này còn xen lẫn với tin nhắn thoại Trì Tây Ngữ thúc giục cô hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt: "Tôi không có kiên nhẫn nữa, nội trong hai ngày tôi muốn nhìn thấy bọn họ cãi nhau, như người xa lạ."
Lâm Dĩ Vi đặt điện thoại xuống, nằm trên giường dụi khóe mắt, không quan tâm mái tóc mới gội làm ướt ga trải giường.
Diệp An Ninh vẫn đang tấn công cô bằng tin nhắn----
"Lâm Dĩ Vi, cậu nói đi!"
"Cậu có tin bây giờ tôi đến thị trấn Lộc Cảng ngay không, cậu nhất đinh phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!"
"Nói đi! Đồ hèn nhát!"
Nhìn những tin nhắn ngắn ngủi này, Lâm Dĩ Vi cảm thấy trong lòng đang có một cuộc chiến giữa trời và người.
Tạ Bạc nói đúng, muốn đạt được mục đích thì không thể lo trước lo sau.
Suy xét cái này, suy xét cái kia, cuối cùng cũng không thể làm gì được.
Tốt hơn hết là cứ làm người xấu.
Lâm Dĩ Vi suy nghĩ một chút, sau đó gửi cho Diệp An Ninh địa điểm, nói cho cô ấy biết khách sạn và số phòng.
An: "Cậu có ý gì?"
Gió nhẹ: "Không phải muốn đến tính sổ với tôi sao, đến đi, đừng chỉ được cái miệng thôi nhé."
An: "Cậu... cậu đừng nghĩ là tôi không dám."
Gió nhẹ: "Xem cậu trước đó mắng tôi bao nhiêu lần, chỉ dám tìm tôi oán trách, cậu có thể kiêu ngạo như vậy ở trước mặt Tạ Bạc không."
An: "Cậu chờ đó cho tôi!"
Cô đã khiêu khích Diệp An Ninh như thế, với bản tính bộc trực của mình, tối nay cô ấy nhất định sẽ tới.
Tay Lâm Dĩ Vi hơi run run đặt điện thoại xuống, nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Nếu Lâm Gia biết cô trở nên như thế này...
Lâm Dĩ Vi không dám tưởng tượng vẻ mặt của anh ấy sẽ như thế nào.
Nghĩ đến đây, mắt cô đau nhức.
Nhớ anh trai rất nhiều.
...
Tạ Bạc vừa mới tắm xong, đang sấy tóc, nghe thấy tiếng chuông, mở cửa ra liền nhìn thấy Lâm Dĩ Vi đang đứng trước mặt mình.
Mái tóc dài bồng bềnh xõa rối bù trên vai, dáng người gầy gò và hiu quạnh.
Ngọn đèn sợi đốt ở hành lang âm u, chiếu vào cô có một cảm giác ma quái như băng và xương ngọc, nốt ruồi Quan Âm trên trán khiến cô trông càng quỷ dị hơn.
Ánh mắt Tạ Bạc trở nên thâm thúy, tựa hồ có một chút nghiền ngẫm trêu chọc, dần dần dài giọng phóng đại: "Có việc gì sao, quỷ tiểu thư?"
"Vừa rồi hình như có người gõ cửa phòng tôi." Lâm Dĩ Vi rụt rè nói: "Tạ Bạc, tôi sợ."
"Cho nên?"
"Tôi không dám ở một mình, có thể tới phòng anh đợi một lát được không?"
Nói xong cô định xông vào thì bị Tạ Bạc chặn đường.
Toàn bộ phần thân trên của anh để trần, cánh tay phồng lên, cơ bắp cuồn cuộn.
Mềm mại và ưu việt, nằm vững chắc trước mắt cô.
"Giả thần giả quỷ gì vậy?"
"Sao có thể giả thần giả quỷ gì, xem anh kìa, trời sinh đa nghi." Lâm Dĩ Vi cười tinh quái với anh, "Cho tôi vào đi mà."
"Vừa mới mời em cùng nhau có một đêm đẹp, em sống chết không chịu qua, bây giờ lại chủ động như vậy." Tạ Bạc cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hồ ly của cô gái nhỏ, "Muốn cùng tôi bày trò?"
"Anh quá đa nghi rồi, nơi này tôi không quen biết ai cả, một cô gái yếu đuối, tôi có thể bày trò gì được."
Gió lùa qua, cô hắt hơi một cái.
Tạ Bạc buông tay xuống, xoay người cho cô vào phòng.
Vừa đóng cửa lại, Tạ Bạc xoay người, cô gái nhỏ như một con mèo lao ra khỏi giường lớn, loạng choạng đi về phía cửa sổ, đứng cứng ngắc dựa vào tường.
"Làm gì vậy?"
"Không làm gì cả."
Tạ Bạc lười để ý tới cô, cầm máy sấy tóc sấy khô mái tóc ngắn ướt đẫm của mình.
"Là bởi vì đêm dài không ngủ được, nghĩ tới chuyện kia?"
"Không phải!"
"Muốn cùng tôi đi theo con đường tình yêu thuần khiết?"
"Tôi không thể chỉ đơn thuần đến phòng anh tá túc một đêm được sao?"
Anh khẽ cười nhạt: "Em có thấy lời này buồn cười lắm không?"
"Tôi mặc kệ anh nghĩ gì."
Lâm Dĩ Vi tính toán thời gian Diệp An Ninh tới, nhiều nhất là hai giờ liền sẽ nhìn thấy cô cùng Tạ Bạc ở chung một phòng.
Cô không tin cô ấy có thể chịu đựng được.
Loại cặn bã này, cắt đứt sớm giải thoát sớm, Lâm Dĩ Vi có thể coi là cứu được một mạng người.
Cô đơn giản ngồi xuống mép giường của anh.
Tạ Bạc lạnh lùng nhếch khóe miệng, đặt máy sấy tóc xuống, chồm về phía trước.
Lâm Dĩ Vi liên tục lui về phía sau, lui đến đầu giường mềm mại, không có đường trốn thoát.
Cô ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người người đàn ông, giống như mùi dầu gội.
Anh không cần bất kỳ nước hoa nào, cơ thể anh chứa đầy nội tiết tố nam mạnh mẽ, chiếm giữ, cường thế, dữ dằn...
"Nếu Trì Tây Ngữ biết được anh ngủ với tôi, cô ấy sẽ giết tôi." Cô lạnh lùng nói.
"Nếu cô ấy biết đêm đó em ngủ với tôi như thế nào, cô ấy sẽ không chỉ giết em đâu." Tạ Bạc dùng chóp mũi cọ cọ má cô, hàm ý nói: "Cô ấy sẽ chặt em thành từng mảnh."
Lâm Dĩ Vi trừng mắt nhìn anh: "Các anh là thành mai trúc mã, cho dù bây giờ cô ấy không phải là bạn gái của anh, chắc cũng được xem là thanh mai trúc mã, anh đừng khốn nạn như vậy."
Tạ Bạc cười, như tên hư hỏng vô lương tâm: "Nói tới thì, tôi và chú chó chăn cừu nhà chúng tôi cũng cùng nhau lớn lên, có thể coi là thanh mai trúc mã. Lần sau tôi giới thiệu với em, em ấy còn đáng yêu hơn Trì Tây Ngữ."
"..."
Tạ Bạc ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô, liền đưa tay ra, Lâm Dĩ Vi đẩy anh.
"Chủ động đến phòng tôi, chủ động ngủ trên giường tôi rồi từ chối tôi, hành vi này của em rất vô đạo đức đấy."
Lâm Dĩ Vi lo lắng nhìn thời gian trên điện thoại, trầm giọng nói: "Không có T*."
*Ở đây tác giả thay bằng chữ cái, ý chỉ bcs.
"Tôi có thể xuống mua."
"Không được, Tạ Bạc."
Trong mắt anh có một sự khao khát không thể nguôi ngoai đối với cô, anh dùng đầu ngón tay xoa cằm cô: "Dĩ Dĩ, rốt cuộc cái đầu nhỏ của em đang suy nghĩ cái gì?"
"Nếu tôi nói cho anh biết những gì tôi đang nghĩ, liệu anh có thoả mãn tôi không?"
"Thử xem, em biết đấy, tôi luôn nhân nhượng với em."
Lâm Dĩ Vi suy nghĩ một chút, đưa ra một điều kiện Tạ Bạc tuyệt đối sẽ không đồng ý----
"Làm bạn trai của tôi, từ bỏ cuộc liên hôn với nhà họ Trì."
Vừa nói xong, ánh mắt Tạ Bạc đột nhiên trở nên tối tăm hơn rất nhiều.
"Không phải chứ, em muốn gả cho tôi?"
Lâm Dĩ Vi cố gắng hết sức bày ra vẻ mặt tham lam để lời nói của mình nghe có vẻ chân thực và đáng tin: "Một cô gái ở tầng dưới chót như tôi được gả vào một gia đình giàu có như nhà họ Tạ, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới."
Anh cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve làn da cằm cô như vuốt ve một con mèo: "Dĩ, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, em được bao nhiêu thì phải trả giá bấy nhiêu, hào môn cũng không dễ như em nghĩ đâu."
Sau khi chịu đựng những bất bình và khó khăn nhiều năm như vậy, mỗi ngày nơm nớp lo sợ như bước đi trên băng mỏng, Tạ Bạc không nghĩ cô gả cho anh, gả vào một gia đình giàu có, có thể thu hoạch được bao nhiêu hạnh phúc.
"Em phải biết rằng, em không thể gả cho tôi."
"Vậy anh cũng phải biết, tôi sẽ không làm với anh nữa."
"Đêm đó đưa tôi về, em cũng không nói gả vào Tạ gia là mục đích của mình."
Tạ Bạc nắm chặt tay cô, suýt chút nữa đè cô xuống chiếc giường mềm mại, hơi thở nặng nề của anh phả vào cô, mơ hồ và ham muốn tùy ý phát sinh: "Bây giờ em định lừa tôi sao Dĩ Dĩ?"
Lâm Dĩ Vi đột nhiên nói: "Đúng vậy, Tạ Bạc, bản chất của tôi là một ngư dân, có thể vớt được anh là bất ngờ ngoài ý muốn của tôi, như gần như xa, lạt mềm buộc chặt cũng là thủ đoạn tất yếu, anh cho rằng sức hấp dẫn của anh đã chinh phục tôi sao, hoàn toàn ngược lại, nếu anh không phải họ Tạ, nếu không thể cưới tôi, anh ở trong mắt tôi... chẳng là gì cả."
Những lời này giống như một công tắc, lập tức giải phóng sương mù trong mắt Tạ Bạc.
Tạ Bạc buông cô ra, ném cho cô một chiếc gối lông vũ: "Cút ra sô pha ngủ đi."
Lâm Dĩ Vi thở phào nhẹ nhõm, ôm gối đi đến ghế sô pha.
Đã nói như vậy, chắc anh sẽ không bao giờ muốn có bất kỳ thân mật nào với cô nữa.
Mặc dù điều này làm tổn thương lòng tự trọng của anh, thực sự không tốt chút nào.
Nhưng... chính anh đã nói rồi, làm gái hư không có gì không tốt.
Lâm Dĩ Vi cuộn tròn nằm trên ghế sô pha như một con mèo con, bất động, thậm chí còn thở rất nhẹ nhàng.
Chờ đợi, chờ Diệp An Ninh gõ cửa.
Gió thu lành lạnh xuyên qua cửa sổ lùa vào, Lâm Dĩ Vi rùng mình, không khỏi ho khan hai tiếng.
Tạ Bạc vốn dĩ không ngủ được, không kiên nhẫn mở mắt: "Ồn ào."
Lâm Dĩ Vi che miệng, cố gắng kìm nén cảm giác ngứa ngáy trong phổi, không nhịn được lại hắt hơi, xoa xoa mũi: "Tôi không khống chế được."
Cuối cùng Tạ Bạc nói: "Lên giường đi."
"Không lên."
"Tôi sẽ không chạm vào em."
"Không lên." Cô gái nhỏ vẫn kiên trì, "Anh sẽ đánh chết tôi."
"Tôi sẽ không đánh em."
"Cũng không lên."
Tạ Bạc thực sự ghét sự bướng bỉnh của cô.
Trước đây anh chưa bao giờ thấy một cô gái tính khí thất thường, lòng tự trọng cao và tiêu chuẩn kép như cô.
Không ít cô gái nguyện ý nghe lời anh, chiều theo tính khí của anh, cũng sẽ không nói thích anh chỉ vì anh là Tạ công tử, anh không có chút sức hấp dẫn nào... Loại lời nói ngông cuồng này không thể được nói ra.
Dù có khó chịu thế nào, không thể phủ nhận Lâm Dĩ Vi vẫn hấp dẫn anh.
Sự hấp dẫn thuần túy về mặt sinh lý.
Sau vài phút, anh cáu kỉnh đứng dậy, bước đến ghế sô pha và ôm ngang cô gái nhỏ lên.
Cô giật mình, vùng vẫy mạnh mẽ.
Tạ Bạc ôm rất chắc và chặt chẽ, sau khi ném cô lên giường, anh liền xả chăn quấn cô lại như một con tằm, nằm xuống ôm cô từ phía sau.
Lâm Dĩ Vi cảm giác như mình đi vào một cái hang tơ, bị tầng tầng tơ nhện trói buộc, không thể động đậy.
Cô bướng bỉnh vùng vẫy, như thể cực kỳ ghét sự tiếp xúc của anh.
Tạ Bạc hạ giọng uy hiếp: "Em thử cử động lần nữa xem, tôi thật sự không nhịn nổi đâu."
Những lời này có chút tác dụng, Lâm Dĩ Vi không dám cử động, để anh ôm cô cách tấm chăn.
Chẳng bao lâu, hơi thở của người đàn ông dần trở nên đều đặn, hơi thở nóng hổi phả vào gáy cô.
Anh đã ngủ quên.
Tuy nhiên, Lâm Dĩ Vi vẫn giữ vững ý chí của mình và chịu đựng gần như cả đêm, đếm từng giây trôi qua.
Tại sao Diệp An Ninh còn chưa tới?
Nói một cách logic, tin nhắn ghi rõ số phòng khách sạn, với tính cách đơn thuần và dễ chọc của Diệp An Ninh, nhất định sẽ tới để "bắt gian trên giường".
Những gì nhìn thấy trước mặt cũng đủ để cô ấy nhìn rõ Tạ Bạc là loại người gì và tránh xa anh ra.
Như vậy, kế hoạch liền thành công.
Cố nhịn đến tận sáng sớm, Lâm Dĩ Vi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mí mắt điên cuồng chiến đấu, chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Sáng hôm sau, cô bị tiếng dao cạo trong phòng tắm của Tạ Bạc đánh thức, cô ngơ ngác ngồi dậy nhìn chiếc giường trống bên cạnh, áo khoác của anh ném bừa bãi trên ghế sô pha.
Diệp An Ninh... Vậy mà cả đêm không tới!
Không giống tính cách của cô ấy.
Lâm Dĩ Vi lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Diệp An Ninh: ?
Dấu chấm nhỏ màu đỏ biểu thị----
Diệp An Ninh đã chặn cô.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía phòng tắm, qua hình ảnh phản chiếu trong gương, cô có thể nhìn thấy quai hàm ưu việt và chiếc cổ thon gọn xinh đẹp của người đàn ông.
Nếu không cạo râu một ngày, trên mặt anh sẽ lộ rõ những sợi râu xanh, chứng tỏ nội tiết tố nam của người đàn ông này tiết ra rất mạnh.
Nhận thấy Lâm Dĩ Vi đang nhìn chằm chằm qua tấm gương, anh mỉm cười hỏi: "Tối qua bạn tốt của em không đến quấy rầy giấc mơ ngọt ngào của chúng ta sao?"
Lâm Dĩ Vi cau mày: "Anh đã liên lạc với cô ấy?"
Anh rửa sạch chiếc dao cạo của mình, trả lời một cách khinh bỉ: "Tôi cần làm vậy sao?"
"Vậy tại sao cô ấy lại không xuất hiện?"
"Dĩ Dĩ, em nghĩ kỹ đi, Diệp An Ninh hiện tại không có thân phận gì, cô ấy không phải bạn gái, cũng không phải tình nhân, chỉ là người theo đuổi mà tôi không trực tiếp từ chối mà thôi. Em nói xem, cô ấy có tư cách gì mà 'bắt gian trên giường'?"
Nghe những gì anh nói, Lâm Dĩ Vi đại khái đã hiểu, là cô ngây thơ.
Diệp An Ninh mặc dù đơn giản, nhưng cũng không ngốc, ở trước mặt Tạ Bạc đặc biệt có chừng mực.
Đừng nói đến Diệp An Ninh, hiện tại e rằng ngay cả Trì Tây Ngữ cũng không có tư cách can thiệp trực tiếp vào đời sống riêng tư của Tạ Bạc.
Phòng ngự của Lâm Dĩ Vi có chút đứt gãy: "Nếu anh không thích cô ấy thì sao không từ chối cô ấy đi, nếu anh từ chối cô ấy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!"
"Từ chối cô ấy, giúp em hoàn thành KPI, tôi được lợi gì?" Tạ Bạc dùng khăn giấy lau dao cạo ướt, lạnh lùng nhìn cô, "Một người phụ nữ cho rằng tôi không có sức hấp dẫn, một người phụ nữ chỉ nhìn trúng họ của tôi, lòng tự tôn của tôi phải rẻ rúng đến mức nào mới giúp đỡ hết lần này đến lần khác?"
"..."
Nói xong, anh còn lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp An Ninh.
Chỉ sau một hồi chuông, Diệp An Ninh đã bắt máy, giọng điệu vừa tủi thân vừa thụ sủng nhược kinh: "Tạ Bạc..."
Tạ Bạc chưa bao giờ chủ động đi tìm cô ấy.
Người đàn ông cố tình bật loa ngoài để Lâm Dĩ Vi có thể nghe thấy: "Tối qua không có chuyện gì xảy ra đâu. Đừng hiểu lầm, chỉ là xe hỏng phải nghỉ qua đêm ở thị trấn Lộc Cảng. Hôm nay tôi sẽ trở về, tôi sẽ không chạm vào bạn của cô."
Diệp An Ninh tựa hồ sắp khóc: "Bạc gia... Em biết, là cô ấy nói bậy, em biết anh sẽ không..."
Tạ Bạc cười lạnh, liếc nhìn Lâm Dĩ Vi: "Đúng vậy, kết bạn lúc nào cũng phải cẩn thận, cô đơn thuần như vậy, đừng để bị gái hư lừa gạt."
"Được, em đã chặn cô ấy, sẽ không bao giờ chơi với cô ấy nữa!"
"Tốt lắm, cúp đây."
Nói xong, không đợi Diệp An Ninh nói lời tạm biệt, liền cúp điện thoại.
Lâm Dĩ Vi:......
Được được được, cuối cùng thì cô là người xấu duy nhất.
*
Buổi sáng, Tạ Bạc đến tiệm sửa xe xem tiến độ sửa chữa xe máy, dọc đường đi anh dắt Lâm Dĩ Vi bên cạnh như dắt một con chó.
Lâm Dĩ Vi rõ ràng là không vui, cô không đáp lại lời anh nói, sắc mặt rất lạnh lùng.
Trì Tây Ngữ gửi cho cô một tin nhắn khác----
Tây Tây: "Thành công không, cậu nói hôm nay bọn họ sẽ chia tay, hiện tại tình huống thế nào?"
Lâm Dĩ Vi cúi đầu xem tin nhắn, đầu ngón tay do dự: "Xin lỗi Tây Tây, thất bại rồi. Tạ Bạc không thích mình."
Tây Tây: "............."
Câu nói này dường như càng khiến cảm giác nguy cơ của Trì Tây Ngữ trở nên trầm trọng hơn.
Rõ ràng diện mạo hai người giống nhau nhưng tại sao Tạ Bạc lại cứng đầu chọn Diệp An Ninh?
Cô ta không quan tâm chút nào nếu một nhân vật nhỏ bé như Lâm Dĩ Vi được Tạ Bạc thích và chơi cùng một thời gian.
Nhưng Diệp An Ninh... Diệp An Ninh không được, sự tồn tại của cô ta sẽ uy hiếp cuộc liên hôn hai nhà Tạ Trì.
Trì Tây Ngữ không thể để điều này xảy ra.
Tây Tây: "Lâm Dĩ Vi, chuyện này nếu cậu không thành công, tôi cũng không cần cậu làm bạn nữa, cậu biết điều này chứ."
Gió nhẹ: "Mình biết."
Nếu cô không có khả năng giúp đỡ Trì Tây Ngữ, cô không có quyền ở lại nhóm chị em của cô ta.
Trì Tây Ngữ không thiếu bạn bè, đặc biệt là những người bạn cấp thấp như cô.
Gió nhẹ: "Cho mình thêm một chút thời gian, mình thử xem."
Tây Tây: "Cậu muốn bao lâu?"
Gió nhẹ: "Hai tuần."
Tây Tây: "Nhiều nhất là mười ngày."
Lâm Dĩ Vi không còn đường để từ chối nên cô nghiến răng đồng ý.
Tạ Bạc đẩy chiếc xe máy màu đen của mình ra khỏi tiệm sửa chữa, nhấn phanh, chuẩn bị kiểm tra hệ thống phanh.
Lâm Dĩ Vi chạy tới, ở phía trước mặt anh, chủ động ôm anh.
Tạ Bạc: ?
Tạ Bạc: "Đây là tư thế gì vậy?"
"Mấy phút không gặp, tôi nhớ anh quá." Hai tay Lâm Dĩ Vi ôm lấy anh như bạch tuộc, tựa đầu vào vai anh, "Đừng quan tâm đến Diệp An Ninh nữa, được không, Bạc gia..."
"Bệnh à?"
"Cút ra."
Lâm Dĩ Vi vẫn bướng bỉnh ôm lấy anh, giọng rụt rè nói: "Đường cùng rồi. Cách duy nhất khiến tôi buông tay là đẩy tôi ra."
Tạ Bạc cười lạnh, quả nhiên đúng như dự đoán, anh kéo cô ra, đá vào mông cô để cô tránh xa hơn: "Tôi chạy thử xe, không sợ chết thì lên đây."
Giống như kẹo dẻo, Lâm Dĩ Vi lại ôm chặt lấy eo anh từ phía sau: "Tạ Bạc, anh hứa với tôi được không, lời nói tối qua tôi xin lỗi không được sao?"
"Cút, tôi phải chạy thử xe."
Anh tránh xa cô, nổ máy, gầm rú phóng chiếc mô tô ra ngoài.
Khói bụi tràn ngập bầu trời khiến Lâm Dĩ Vi ho.
Cô cau mày nhìn bóng lưng đang đi xa của người đàn ông, thậm chí còn nghi ngờ anh sẽ đi luôn, sẽ bỏ cô lại đây.
Cô gái nhỏ tội nghiệp ngồi xổm ở mép cỏ, nhìn xuống ảnh đại diện WeChat của Lâm Gia.
Đó là một chú gấu Bắc Cực trắng bụ bẫm trong phim hoạt hình, hình đại diện của cô luôn là hình một chú chim cánh cụt nhỏ.
Sau đó, một người bạn chung của cô và anh trai cô nói rằng có một con gấu Bắc Cực và một con chim cánh cụt nhỏ Nam Cực, ảnh đại diện hai anh em sử dụng giống như ảnh cặp đôi.
Cô xấu hổ đỏ mặt, muốn đổi ảnh đại diện, nhưng Lâm Gia lại nói đây là ảnh đại diện anh em, không cần đổi.
Cô phải tìm được anh, dù sống hay chết, cô nhất định phải tìm được anh!
Lâm Dĩ Vi lau nước mắt trên khóe mắt.
...
Cô đợi ở ven đường hơn nửa tiếng, gần như tưởng Tạ Bạc thật sự đã bỏ rơi cô.
Cô nghĩ đến việc bắt một chiếc xe tải trở lại thành phố Thanh Cảng, ban ngày chắc sẽ không gặp phải người xấu.
Một lúc sau, một bóng đen cuối cùng cũng xuất hiện, lao về phía cô với tốc độ cực nhanh, phanh xe phát ra âm thanh chói tai.
Đôi chân dài của anh chống xuống đất để đỡ chiếc xe máy, còn chiếc áo khoác thì rất ngầu.
Nhìn cô gái đáng thương với đôi mắt đỏ ngầu đang ngồi xổm trên đường, Tạ Bạc cau mày: "Khóc à?"
"Tưởng anh đi rồi."
"Em ngốc à, tôi đã nói là chạy thử mà!"
"Sao anh không đưa tôi đi cùng?"
"Hệ thống phanh xảy ra vấn đề, phanh không dừng được, đưa em đi tìm chết à?"
Lâm Dĩ Vi đứng dậy: "Ồ, tôi hiểu lầm rồi."
Tạ Bạc ném mũ bảo hiểm cho cô, mình thì vẫn đeo kính bảo hộ màu xám: "Lên đi."
"Chờ một chút." Lâm Dĩ Vi đội mũ bảo hiểm, Tạ Bạc không chịu được sự vụng về của cô, liền kéo cô lại, thô bạo chụp mũ bảo hiểm lên cho cô, thắt chiếc khóa quanh cổ cô.
"Chặt! Tạ Bạc, chặt quá, khụ khụ..."
Tạ Bạc phớt lờ tiếng la hét của cô gái, thắt chặt khoá an toàn cho cô.
Cô gái nhỏ tiếp tục lôi kéo.
"Lên xe."
Cô ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau xe máy, ôm lấy vòng eo thon gọn của anh.
Tạ Bạc không lập tức nổ máy, cảm giác được bàn tay cô gái ôm chặt lấy mình.
"Dĩ Dĩ, bị bắt ôm người mình ghét rất khó chịu đúng không."
Xuyên qua mũ bảo hiểm, Lâm Dĩ Vi trầm giọng nói: "Một chút."
Tạ Bạc trợn mắt, nổ máy rồi lái xe ra ngoài.
Ngay lập tức nghe thấy cô gái nói: "Tối qua tôi chỉ nói bậy thôi."
"Muốn gả cho tôi là nói bậy?"
"Không phải câu đó." Lâm Dĩ Vi chân thành nói: "Nói anh không có sức hấp dẫn là sai. Sau đêm đó, cũng không phải anh là người duy nhất nghĩ tới chuyện đó."
Người đàn ông cúi đầu xuống, có thể thấy rõ đường nhịp tim trên đồng hồ thể thao dao động đột ngột, giống như một ngọn đồi nhỏ.