Tình Yêu Theo Gió Nổi Lên

Chương 23: Cậu ấy yêu cô



Edit+beta: LQNN203

Tạ Bạc tìm kiếm khắp câu lạc bộ Bạch Nhân nhưng không thấy bóng dáng Lâm Dĩ Vi đâu.

Trì Tây Thành xoa xoa cái đầu bị anh đè đau, cho rằng anh lo lắng tìm Diệp An Ninh như vậy: "F*ck, Tạ Bạc, mày tm* rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ!"

*Là một từ chửi bậy, có thể hiểu là mẹ nó.

Tạ Bạc lười để ý tới hắn, điện thoại trong túi rung lên, anh dụi tàn thuốc vào cổ áo mỏng của Trì Tây Thành, khiến hắn đau đớn hét lên.

Anh đứng ở hành lang, cúi đầu nghe điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng sắc bén.

Trì Tây Thành uất hận nhìn anh.

Cuộc gọi đến từ người quản lý tòa nhà chung cư Ramon----

"Chào anh Tạ, xin lỗi đã làm phiền anh vào đêm khuya, tôi có chuyện muốn báo cáo với anh. Có cô Lâm ở tầng dưới chung cư, muốn vào tiểu khu, cô ấy nói là bạn của anh..."

"Cho vào, tôi quay về ngay."

Tạ Bạc gọn gàng cúp điện thoại, xoay người rời khỏi phòng riêng.

Trì Tây Thành không chịu nổi giọng điệu này.

Ngày thường hầu hết những cậu ấm có uy tín ở thành phố Thanh Cảng đều phải cúi đầu khom lưng với hắn, tâng bốc hắn, hạ bệ Tạ Bạc vì đã nhiều lần khiêu khích hắn.

Cho dù ỷ vào gia thế của Tạ gia, anh cũng không thể kiêu ngạo như vậy!

Trì Tây Thành nháy mắt với Vân Huy, mấy vệ sĩ đi tới chặn đường anh.

Tạ Bạc lạnh lùng quay đầu lại, Trì Tây Thành vỗ vỗ tàn thuốc trên cổ áo, đi tới trước mặt anh: "Tạ Bạc, mày cho rằng tao là ai, tùy ý để mày trêu chọc như vậy! Người mày muốn tìm không tìm thấy ở chỗ của tao, vậy đầu của tao lần này tính thế nào, nợ thì phải ghi sổ đúng không!"

Tạ Bạc nóng lòng muốn về nhà, cũng không muốn cùng hắn nói nhiều chuyện vô nghĩa, từ trong túi móc ra một tấm séc, viết số rồi ném vào mặt hắn----

"Tiền thuốc men."

Không có sự cho phép của Trì Tây Thành, Vân Huy vẫn chặn đường như cũ, Tạ Bạc không thèm nói gì, đi tới nhấc chân đá anh ta ngã xuống đất.

Nhìn thấy bóng đen biến mất trong hành lang, Trì Tây Thành như bị sỉ nhục, xé nát tờ séc.

Không thể giữ được tâm trí nữa.

Nhìn thấy Vân Huy ôm bụng ôm eo, hắn lại tiếp tục nâng chân, đá mạnh vào anh ta.

"Ôi!" Vân Huy đau đớn lăn lộn trên mặt đất, "Trì gia! Em không chịu nổi."

Sắc mặt Trì Tây Thành lạnh lùng, trong đôi mắt đen tràn đầy tức giận.

Sớm muộn gì hắn cũng sẽ giẫm nát Tạ Bạc dưới chân, bắt anh phải quỳ xuống cầu xin.

...

Chiếc siêu xe độ màu đen trắng lao vào cổng chung cư Ramon, chùm tia sáng cao quét qua cô gái đang ngồi trên ghế trong vườn.

Dưới ánh trăng, làn da của cô giống như tờ giấy, trên má còn có vết xước, vết máu đã khô, treo trên mặt cô như một cây kim mỏng màu đỏ.

Một tiếng phanh gấp vang lên, chiếc siêu xe lao tới trước mặt Lâm Dĩ Vi.

Sau khi xuống xe, anh ném chìa khóa xe cho quản lý toà nhà rồi sải bước về phía Lâm Dĩ Vi----

"Bây giờ còn biết tìm tới tôi? Trí nhớ của em có phải không được dài không?" Tạ Bạc khó có thể đè nén lửa giận, "Lâm Dĩ Vi, em chịu thiệt ở chỗ Trì Tây Thành, còn dám xông tới trước mặt hắn?"

Người đàn ông này từ trước đến nay rất bình tĩnh, không ai có thể nhớ tới anh như vậy, hiếm khi có thể hỏi một loạt vấn đề như vậy.

"Xin lỗi mà."

Mái tóc và đôi mắt đen tương phản với làn da trắng lạnh lùng, ngũ quan khuôn mặt trong suốt, mang đến vẻ đẹp đáng thương nhưng lại rung động lòng người.

Tạ Bạc cảm giác như trái tim mình đang bị cô bóp chặt.

Cô mím đôi môi khô và nứt nẻ, khàn giọng nói: "Tôi khát quá, trên xe có nước không?"

Tạ Bạc tức giận quay ra xe lấy chai nước khoáng ném cho cô.

Nước khoáng bị ném vào vườn hoa, Lâm Dĩ Vi khó nhọc đứng dậy, đưa tay đón lấy.

Anh đã uống, chỉ còn lại nửa chai nước.

Lâm Dĩ Vi không để ý tới điều này, ngẩng đầu uống hết, lúc này mới khiến cho trạng thái cực kỳ khát trong cơ thể cô nhẹ nhõm đi một chút.

Vừa rồi cô chạy như điên, lại nhảy lầu, như thể đang ở trong phim bom tấn Hollywood, mệt không chịu được.

Người quản lý lái xe của Tạ Bạc vào gara dưới lòng đất.

Lâm Dĩ Vi nhìn người đàn ông trước mặt, đáng thương hỏi: "Có thể cho tôi ở lại một đêm không, tôi không có nơi nào để đi."

"Nhà tôi không phải khách sạn, em muốn tới thì tới."

Tạ Bạc lười biếng để ý đến cô, xoay người rời đi.

Đi được hai bước, anh nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn ngồi bất động bên ghế ngoài vườn, sốt ruột lẩm bẩm: "Đi thôi! Ngồi đó đợi tôi bế em à?"

Lâm Dĩ Vi nhanh chóng đỡ ghế đứng dậy, khập khiễng đi theo anh, đi được hai bước, chân cô lại đau nhức: "Ôi không được, Tạ Bạc, chân tôi bị bong gân."

Tạ Bạc thực sự không nói nên lời, anh sốt ruột quay lại bế cô lên.

Động tác của anh không hề nhẹ nhàng, Lâm Dĩ Vi bị anh quăng quật, chỉ có thể vòng tay qua cổ anh, tựa vào cổ anh.

Thứ ngay trước mặt... là yết hầu rất nổi bật và gợi cảm của anh.

Yết hầu của anh lớn hơn một chút so với những chàng trai khác, về nhiều mặt... Anh phát triển hơn người khác.

Trên người anh có mùi tùng bách và lan Nam Phi, se lạnh, là hơi thở xâm lấn. Không biết có nên nói hay không, Lâm Dĩ Vi thích mùi này, cô thầm hít sâu một hơi.

Tạ Bạc cảm nhận được cô đang ngửi mình, hơi thở nóng ẩm của cô phả vào da cổ anh, ánh mắt ghét bỏ của anh cuối cùng cũng dịu dàng hơn một chút.

"Không biết ăn gì lớn lên, gầy thành như vậy." Anh ước lượng cô.

Thực sự rất nhẹ, giống như đang ôm một con mèo vậy.

"Thanh mai trúc mã nhà tôi, con chó chăn cừu Đức kia còn nặng hơn em."

"..." Lâm Dĩ Vi trừng mắt nhìn anh, "Đừng tưởng tôi không nghe ra anh đang mắng tôi!"

Tạ Bạc bế Lâm Dĩ Vi vào nhà, ném cô lên ghế sô pha, Lâm Dĩ Vi kêu "Ối", xoa xoa chân, hô to kháng nghị: "Đau!"

"Chịu đi."

Tạ Bạc lấy hộp y tế từ trong tủ ra, quỳ một chân xuống cạnh ghế sô pha rồi cởi giày cô ra.

Mắt cá chân đã bầm tím và sưng tấy, có một khối phồng lớn trông hơi rỉ nước.

Vốn tưởng chỉ là bong gân nhẹ nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.

Anh không thể xử lý được vết thương như vậy, chạm vào điện thoại gọi cho bác sĩ----

"Chung cư Ramon, đến đây ngay."

Trong điện thoại vang lên một giọng nam rất sôi nổi: "Không phải chứ Bạc gia, tôi vừa làm thí nghiệm xong, định về ký túc xá chơi điện tử, nếu không nguy hiểm tới tính mạng thì đừng tìm tôi."

"Bớt nói nhảm, tôi cho cậu mười lăm phút."

"Vậy cậu trả tiền xe cho tôi, còn có... Cho tôi chọn ba hộp game tùy ý."

Tạ Bạc cúp điện thoại, Lâm Dĩ Vi vội vàng hỏi: "Anh gọi cho ai vậy?"

"Bạn trường y."

"Có giữ mồm giữ miệng không?"

Tạ Bạc liếc cô một cái, trong mắt cô tràn đầy lo lắng: "Không thể để Trì Tây Ngữ biết tôi có liên quan đến chuyện xảy ra tối nay."

"Gan em nhỏ như vậy, sao còn bắt chước Lôi Phong làm việc thiện?"

Lâm Dĩ Vi im lặng không nói.

"Ngoài miệng nói phải làm gái hư, nhưng không thể hoàn toàn xấu, gì cũng không có, lòng tự trọng lại cực kỳ cao." Tạ Bạc cười lạnh nói, "Em lo trước lo sau như vậy, sẽ không làm được cái gì."

"Tôi không cần anh dạy tôi, tôi... Chuyện của tôi, tôi tự có chừng mực."

Tạ Bạc nghĩ rằng cô là một cô gái rất ích kỷ, cho đến khi Diệp An Ninh khóc trong điện thoại, nói với anh rằng cô đã lấy mình thay thế cô ấy...

Tạ Bạc thật sự không hiểu nổi.

"Em rốt cuộc muốn làm gì? Nói cho tôi biết, tôi sẽ làm giúp em." Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nói với cô bằng giọng điệu thương lượng, "Chuyện em cảm thấy khó thực hiện, có lẽ tôi chỉ cần động ngón tay."

Trong lúc nhất thời, trong lòng Lâm Dĩ Vi rung động.

Nếu Tạ Bạc chịu giúp cô, có lẽ ngày mai cô sẽ biết được sự thật mất tích của anh trai mình.

Nhưng... liên quan đến Trì gia, mà lợi ích của Trì gia và Tạ gia có liên quan mật thiết với nhau.

Giữa lợi ích và cô, Tạ Bạc nhất định sẽ chọn cái trước.

"Giúp tôi, anh muốn gì?"

"Tôi muốn em." Tạ Bạc thẳng thừng nói, "Tôi muốn em mỗi đêm đều quan tâm đến tôi như đêm đó."

"Không."

"..."

Dù biết cô gái bướng bỉnh này sẽ không đồng ý nhưng Tạ Bạc vẫn muốn thử một lần.

Kết quả đúng như dự đoán, anh cũng không quá thất vọng, đưa tay nhéo nhéo mắt cá chân phải sưng tấy của cô, Lâm Dĩ Vi kinh hãi đẩy tay anh ra: "Đau! Tạ Bạc! Đau!"

"Nhảy từ tầng một xuống chỉ bị bong gân chân, hên cho em không bị ngã thành tàn tật."

"Nói là tầng một, nhưng thực ra cũng không cao." Lâm Dĩ Vi nắm chặt tay áo anh, ngăn cản anh lộn xộn, "Tôi có chừng mực, trước đây từng nhảy những nơi cao hơn rồi."

"Khó trách em là người đầu tiên thoát khỏi tay Trì Tây Thành."

"Vậy tôi xem như là một lời khen."

Tạ Bạc cười lạnh, tựa người vào sô pha nhìn chằm chằm vào cô.

Không biết cô đã sống cuộc sống như thế nào trước khi gặp anh.

Nhưng Tạ Bạc biết mẹ anh, người được gọi là vũ nữ phố đèn đỏ, người đánh cuộc khổng lồ để quyến rũ những chàng trai trẻ giàu có, đã sống cuộc sống lang thang như thế nào.

Tạ Bạc không phải là một quý công tử không dính khói lửa phàm tục, máu của anh dính đầy phong trần.

*

Ngay lúc hai người đang cãi vã câu được câu không thì chuông cửa vang lên, Tạ Bạc mở cửa.

Dịch Thi Tề bước vào, chửi rủa bất mãn---

"Đại thiếu gia của tôi ơi, lại đụng phải chỗ nào hay đánh nhau với ai nữa?"

"Không phải tôi." Anh dẫn anh ta vào phòng khách, "Có một con lợn nhảy xuống từ tầng một, xem thử chân cô ấy."

"Tôi không phải bác sĩ thú y! Quá đáng quá!"

Người đàn ông bước vào phòng khách, Lâm Dĩ Vi gặp được vị "bạn trường y" này.

Anh ta có mái tóc húi cua và râu ngắn, trông có vẻ mạnh mẽ và sắc sảo, mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, có thể thấy rõ ở phần thân trên là bờ vai rộng và vòng eo hẹp kiểu tủ lạnh hai cửa.

Trông không giống một sinh viên y khoa mà giống một vận động viên.

Khi Dịch Thi Tề nhìn thấy Lâm Dĩ Vi, anh ta mở to mắt ngạc nhiên.

Tạ Bạc thực sự đã đưa con gái về chung cư Ramon!

Ai mà không biết đây là nơi ở riêng của anh, ngay cả Trì Tây Ngữ cũng không có tư cách đi lên.

Anh không thích bị làm phiền, ngoại trừ Lê Độ và "người bạn" có tính công năng của anh, chưa từng có ai đi lên.

"Chết tiệt, cô là bạn gái của Bạc gia đúng không!"

Anh ta hưng phấn ngồi xuống ghế sô pha, trò chuyện với Lâm Dĩ Vi một cách thân mật: "Ha ha ha, nhất định phải là bạn gái mới có thể đến chung cư Ramon. Tôi tên là Dịch Thi Tề, cũng là bạn của Tạ Bạc, kiêm bác sĩ tư nhân của cậu ta, cậu ta không thích mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, mỗi lần ngửi là lại nôn khan cho nên không biết xấu hổ đòi làm bạn với tôi, phiền chết đi, vì là bạn nên không mất phí khám bệnh tại nhà."

Lâm Dĩ Vi thấy Dịch Thi Tề này... tính cách vui vẻ và hướng ngoại điển hình, một khi mở miệng là có thể nói không ngừng, không quan tâm liệu người khác có chịu đựng được hay không.

Người vô tâm như vậy, Lâm Dĩ Vi có ấn tượng tốt với anh ta.

"Anh ta còn nợ tiền thuốc men của anh?"

"Còn không phải nữa, đếm xem cậu ta bị thương bao nhiêu lần khi chơi xe, lần nào tôi cũng chưa băng bó vết thương cho cậu ta! Cho nên chị gái xinh đẹp, rốt cuộc cô có phải là bạn gái của cậu ta không!"

"Tôi không phải."

"Cậu ta yêu cô, nhất định là yêu cô! Ha ha ha! Nếu không sẽ không cho tôi đến." Dịch Thi Tề bật cười, "Tôi là bác sĩ bí mật của cậu ta. Chuyện này không có nhiều người biết, cậu ta dùng tôi chiêu đãi cô, cậu ta chắc chắn yêu cô!"

Lâm Dĩ Vi nhíu mày: "Chiêu đãi?"

Có ai mô tả bản thân theo cách này không?

Tạ Bạc không kiên nhẫn nói: "Dịch Thi Tề, nói nhảm nhiều quá."

"Xem cậu ta đi! Sai người ta miễn phí mà không cho người ta nói chuyện, thật quá đáng!" Dịch Thi Tề nhìn Lâm Dĩ Vi, "Chị gái nhỏ không thoải mái chỗ nào? Bình thường có bị đau bụng kinh không, phụ khoa thì tôi là cao thủ đó... "

Tạ Bạc ấn đầu: "Khám chân cô ấy."

Khi đó Dịch Thi Tề mới nhận thấy mắt cá chân của cô gái đã sưng tấy.

"Ôi trời, sưng thế này, cô và Tạ Bạc chơi trò gì cao độ à?"

Lâm Dĩ Vi giải thích: "Không phải trò chơi cao độ, chỉ là té bị thương, tôi và Tạ Bạc không như vậy..."

Thấy cô vậy mà nghiêm túc giải thích với anh chàng này, Tạ Bạc càng không nói nên lời: "Không cần nói nhiều với cậu ta."

"Được rồi, được rồi, không cần phải giải thích với tôi, tôi là một công cụ." Dịch Thi Tề tuy tính cách vô tư nhưng lại làm mọi việc tỉ mỉ và chu đáo, lấy thuốc thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ ứ máu ra khỏi hộp thuốc, phối hợp với một túi nước đá, tiêu sưng giảm đau cho Lâm Dĩ Vi, sau đó quấn băng gạc quanh chân cô để cố định, dặn không được di chuyển trong hai ngày, phải nghỉ ngơi.

"Cô có dám tin cậu ta vẫn là trai tân không?"

Khi Tạ Bạc vào bếp cất túi chườm đá, Dịch Thi Tề đã lén lút ghé vào tai Lâm Dĩ Vi nhỏ giọng nói: "Mỗi năm đi khám sức khỏe tôi đều đi cùng cậu ta, kiểm tra nam khoa, anh chàng này luôn điền mục đời sống tình dục là không có."

Lâm Dĩ Vi: "..."

Cô cũng không muốn biết những điều này!

Tạ Bạc thực sự không thích Dịch Thi Tề ở trong nhà làm ồn nên sau khi băng bó xong liền đuổi anh ta đi.

"Này, trên mặt! Còn vết thương trên mặt!" Anh ta muốn cùng chị gái xinh đẹp nói chuyện nhiều hơn một chút!

"Tôi tự xử lý."

"Vậy hộp trò chơi..."

"Ngày mai mang cho cậu." Nói xong, anh không thương tiếc đẩy Dịch Thi Tề ra khỏi cửa.

Cuối cùng trở nên im lặng.

Lâm Dĩ Vi nhìn Tạ Bạc, "phì" cười lớn.

Thật hiếm khi nhìn thấy nụ cười của cô, Tạ Bạc cảm thấy thoải mái hơn một chút, ít nhất cô không còn cảm thấy đau nữa.

"Cười cái rắm."

"Không ngờ anh lại có một người bạn như vậy."

"Người bạn công cụ."

"Vậy anh ta làm thật cam tâm tình nguyện, đây cũng là nét quyến rũ của cá tính anh."

"Bớt bớt đi, thu lại lời nói ngọt của em vào."

Tạ Bạc thấy Lâm Dĩ Vi vụng về cố ý lấy lòng, không để mình bị cuốn theo.

Lâm Dĩ Vi cong môi, không buồn tốn sức nữa, sờ lên mắt cá chân đã được băng bó chặt chẽ của mình, sau khi được chữa trị xong, thật sự không còn đau nhiều như vậy nữa.

Thấy cô không để ý tới mình, Tạ Bạc lại cảm thấy không vui, thuận tay rút ra một mảnh lông vũ mỏng như cánh ve sầu từ trong vật trang trí, ngồi xuống bên cạnh cô----

"Thời gian này, em không thể nhảy nhót được nữa."

"Anh muốn gì?" Lâm Dĩ Vi đề phòng nhìn anh.

"Muốn như vậy." Tạ Bạc nắm tay cô, trói ra sau lưng.

Cô gái nhỏ giật mình, nghĩ anh sẽ làm khó mình nên cố gắng vùng vẫy.

Không ngờ anh chàng này chỉ lấy một mẩu lông vũ, cù vào chân cô.

"A!" Cô kêu lên, muốn cử động nhưng lại không dám, sợ chạm vào chân kia.

"Tạ Bạc! Anh là trẻ con sao! Ấu trĩ quá!"

Tạ Bạc phát hiện ra cô bị thương ở chân nên sợ cử động, anh ôm lấy mắt cá chân trái của cô, dùng lông vũ cù vào lòng bàn chân cô: "Dĩ Dĩ, tôi đã cứu em bao nhiêu lần rồi, đếm thử xem?"

Cô nằm trên sô pha cười khúc khích, bị anh làm ngứa ngáy khó chịu: "Tạ Bạc, đừng! A! Tôi sai rồi, anh đừng cù tôi."

Người đàn ông cười tinh quái: "Kêu to lên chút."