Vào buổi tối, Tô An Địch kéo Lâm Dĩ Vi vào một nhóm WeChat với khoảng ba mươi người trong đó.
Lâm Dĩ Vi không để ý lắm đến chuyện này, cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm.
Ngoài cửa lại truyền đến lời chỉ trích hạnh họe của mợ, nói cô tắm quá lâu, lãng phí nước và ga.
Nếu cô tắm quá mười phút, mợ sẽ luôn chửi bới nói mấy câu, đôi tai của Lâm Dĩ Vi đã học cách tự động lọc ra giọng nói sắc bén của bà ta.
Tuy nhiên, khi cô vừa định gội sạch bọt trên đầu thì nước nóng lại hết.
Không kịp phòng ngừa, Lâm Dĩ Vi bị dội một gáo nước lạnh.
May mắn đang vào giữa hè, ngay cả việc tắm bằng nước lạnh cũng không có gì to tát.
Lâm Dĩ Vi không tranh cãi với mợ, cô làm quen với nhiệt độ, nhanh chóng rửa sạch bọt.
Những ngày như thế này sẽ không kéo dài lâu, cô sẽ chuyển đi ngay khi năm học bắt đầu.
Sau khi làm khô tóc, cô dùng giấy vệ sinh ướt nhặt từng sợi tóc rơi xuống đất để tránh bị mắng lần nữa.
Khi bước ra, cô liếc nhìn điện thoại.
Chỉ quên bật chế độ không làm phiền, nhóm chat hiển thị trên màn hình điện thoại đã có hàng chục tin nhắn, mà nhóm đó vốn có ba mươi người giờ chỉ còn lại mười mấy người.
Nhiều chàng trai, cô gái đã bị chủ nhóm xóa khỏi nhóm trò chuyện sau khi đăng ảnh mặt mộc.
Đúng như dự đoán là... trạm nhan.
Đầu ngón tay cô kéo lên, xem những bức ảnh họ đã gửi.
Phần lớn trong số họ đều là soái ca mỹ nữ, một số người trong số họ, những người mà Lâm Dĩ Vi cho rằng có thể đạt được ít nhất 85 điểm về ngoại hình đều đã bị loại.
Trưởng nhóm tag cô và Tô An Địch, bảo họ nhanh chóng gửi ảnh.
Lâm Dĩ Vi đứng dưới ánh đèn trong phòng tắm, ngẫu nhiên chụp một bức ảnh, ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến khóe mắt và dưới mũi cô chìm vào bóng tối, ánh sáng thuần túy nhợt nhạt.
Vi Phong: "[Hình ảnh]"
Sau khi cô gửi ảnh, Tô An Địch đã ngay lập tức gửi ảnh của mình.
Trong ảnh, cô ta bĩu môi, mở to mắt một cách đáng yêu, tuy yêu cầu chụp ảnh mộc nhưng có thể thấy các chi tiết trên da đã được chỉnh sửa lại đôi chút.
Andy Su: "@Vi Phong, chúng ta là chị em, phải cùng nhau hành động!"
Chứng mất ngủ: "Chà, không tệ nha, cuối cùng cũng thấy mỹ nữ chân chính."
18: "Mỹ nữ tên gì thế? [Cười xấu xa]"
Andy Su: "Cứ gọi tôi là An An. [Mèo con dễ thương]"
Sau khi cô ta trả lời, hai chàng trai cũng ngừng sôi nổi, rõ ràng họ chỉ muốn câu trả lời của Lâm Dĩ Vi.
Lâm Dĩ Vi hoàn toàn không nhìn thấy sự việc xấu hổ trong nhóm, cô ngồi bên cửa sổ lồi cầm cuốn sách tranh của Lâm Gia, gió thổi mái tóc rối bù quanh tai cô...
Cô nhớ đến thiếu niên đã ở bên cô nhiều năm đó.
Lâm Gia là bạn chơi thời thơ ấu của Lâm Dĩ Vi trong trại trẻ mồ côi, anh hơn cô hai tuổi, cô luôn gọi anh là anh trai, coi anh như anh ruột của mình.
Tranh của cô cũng được Lâm Gia, một họa sĩ tài năng, dạy từng bước một.
Sau đó, Lâm Dĩ Vi được bố mẹ cô nhận nuôi, Lâm Gia thỉnh thoảng lẻn ra khỏi trại trẻ mồ côi, bí mật đến tiểu khu để nói chuyện với cô.
Khi đó, cô gái vì cô đơn và lạ lẫm với ngôi nhà mới của mình, mỗi lần Lâm Gia đến, cô đều nắm góc áo của anh òa khóc.
Sau này khi họ trưởng thành, Lâm Gia sau khi học hết cấp 2 không tiếp tục đi học nữa mà bươn trải ngoài xã hội sớm, dựng gian hàng và vẽ chân dung ở lối vào tàu điện ngầm hoặc các danh lam thắng cảnh.
Sau khi bố mẹ nuôi qua đời, Lâm Dĩ Vi bị gia đình hoàn toàn ghét bỏ, ăn nhờ ở đậu tại nhà cậu, cuộc sống khó khăn.
Vì vậy thỉnh thoảng cô sẽ đến sống trong căn nhà thuê của Lâm Gia, thu nhập của Lâm Gia tuy ít ỏi nhưng anh đã hỗ trợ cuộc sống của Lâm Dĩ Vi.
Cô thậm chí còn tự mình đổi họ Trần, vốn là họ của bố nuôi cô... thành Lâm.
Khi cô đổi họ, Lâm Gia đã phản đối, thậm chí còn nói rằng anh không hề muốn làm anh trai cô.
Lâm Dĩ Vi cảm thấy anh đang nói lời giận dỗi, anh đối với cô tốt như vậy, sao có thể không muốn làm anh trai cô.
Cô ôm anh, nói rằng anh là người thân duy nhất của cô trên đời này, cô muốn cùng họ với anh, cho dù họ không cùng hộ khẩu cũng chẳng sao.
Lâm Gia không thể lay chuyển, chỉ có thể chấp nhận.
Khi Lâm Dĩ Vi đang học lớp 11, vào một đêm Lâm Gia đột nhiên nói với cô rằng anh sẽ rời đi một thời gian để kiếm tiền, bảo Lâm Dĩ Vi nhớ kỹ không cần tìm anh, càng không cần vì không tìm thấy anh mà báo cảnh sát.
Khi trở về, anh sẽ có đủ tiền đưa cô đến Học viện Mỹ thuật Hoàng gia để được giáo dục nghệ thuật tốt hơn.
Họ sẽ không nghèo mãi.
Lâm Dĩ Vi khóc lóc cầu xin anh đừng đi, nhưng anh vẫn rời đi.
Đến nay đã hai năm trôi qua... vẫn không có tin tức gì từ anh.
Giống như biến mất khỏi thế giới này.
Lâm Dĩ Vi đã tìm kiếm anh rất lâu, cho đến ngày hôm đó tại một triển lãm lễ hội nghệ thuật nổi tiếng, Lâm Dĩ Vi nhìn thấy bức tranh sơn dầu có tên "Sao băng".
Dải Ngân hà rộng lớn bao gồm vô số ngôi sao, màu sắc loang lổ.
Lâm Dĩ Vi đã nhìn thấy bản phác thảo đầu tiên của bức tranh này trong cuốn sách tranh của Lâm Gia.
Lâm Gia đã cầm tay cô dạy cô vẽ tranh khi còn nhỏ, Lâm Dĩ Vi rất quen thuộc với phong cách của anh trai cô, rõ ràng "Sao băng" này là do Lâm Gia vẽ nên.
Tuy nhiên, cái tên đánh dấu bên dưới là của một cô gái khác----
"XI YU CHI"
Trì Tây Ngữ.
Lâm Dĩ Vi bắt đầu chú ý đến cô gái tên Trì Tây Ngữ này, phát hiện ra cô ta là học sinh của trường cấp ba tư thục Morad, là đứa trẻ bắt mắt và kiêu hãnh nhất trường.
Thành tích tốt, tốt bụng rộng lượng, đối xử nhẹ nhàng với người khác.
Cô ta là học sinh giỏi, là chủ tịch hội học sinh, còn đoạt nhiều giải thưởng hội họa, trong đó có bức tranh nổi tiếng "Sao băng" đã đoạt giải nhất Seweig Award, cũng là tác phẩm tiêu biểu của cô ta.
Trì Tây Ngữ là cô con gái duy nhất của Trì gia, một gia đình giàu có ở thành phố Thanh Cảng.
Cô cũng được biết, Trì Tây Ngữ sẽ nộp đơn vào trường đại học tốt nhất ở thành phố Thanh Cảng là Đại học Phỉ Các và theo học chuyên ngành nghệ thuật.
Những bức tranh đó rõ ràng là do Lâm Gia vẽ nhưng lại có chữ ký của Trì Tây Ngữ, đó chính là lý do quan trọng nhất khiến Lâm Dĩ Vi nộp đơn vào Đại học Phỉ Các.
Cô muốn tìm hiểu xem mối quan hệ giữa Trì Tây Ngữ và Lâm Gia là như thế nào...
Lâm Dĩ Vi chạm vào cây thánh giá trên ngực, tất cả những suy nghĩ hỗn loạn của cô biến thành niềm khao khát về người thanh niên mất tích.
Nếu anh còn ở đây, anh chắc chắn sẽ ngăn cô tham gia vào những buổi tụ tập giao lưu trạm nhan ở quán bar như thế này.
Cô lấy ra tài khoản WeChat có tên [Tà Dương], trong đó chứa tất cả các tin nhắn ngẫu nhiên mà cô đã gửi cho anh trong hai năm qua, nhưng cô không nhận được một phản hồi nào.
Thậm chí đêm đó ở quán bar, cô còn gửi tin nhắn cho Lâm Gia, nói: "Em đã ngủ với một người đàn ông lạ rất đẹp trai."
Sau khi gửi tin nhắn riêng như vậy, Lâm Gia lại không trả lời thì chỉ có hai khả năng----
Một là, anh đã chết.
Hai, anh bị nhốt.
Đột nhiên, WeChat của Lâm Dĩ Vi rung lên.
Trong cửa sổ liên hệ WeChat xuất hiện một chấm đỏ, khi cô bấm vào, thấy có người đã kết bạn với cô qua trò chuyện nhóm.
Người kết bạn với cô, nick name----
Thành.
Lâm Dĩ Vi phớt lờ, nhưng đối phương lại cue cô trong nhóm----
Thành: "@Vi Phong, tôi có kết bạn với em, chấp nhận đi."
Tin nhắn này vừa gửi, mấy công tử trong nhóm trêu đùa tán tỉnh Lâm Dĩ Vi đều im lặng.
Tiếng bước chân của Tô An Địch từ ngoài cửa truyền đến, cô ta hưng phấn mở cửa, hét vào mặt Lâm Dĩ Vi: "Ôi trời đất ơi! Trì Tây Thành kết bạn với chị!"
"Ai?"
"Trì Tây Thành đó, chắc chị biết Trì gia mà phải không? Là gia tộc giàu có ngang hàng với Tạ gia! Vị công tử này mắt rất cao! Bạn gái của anh ta đều là các người mẫu trẻ. Tiểu hoa hàng đầu Hứa Tân Nhã từng là bạn gái cũ tin đồn của anh ta, các tay săn ảnh đã chụp được ảnh họ đi nghỉ trong một biệt thự sang trọng nhìn ra biển ở Bali, từng lên hot search."
Đối mặt với giọng nói run rẩy và vẻ mặt ngây ngất của Tô An Địch, Lâm Dĩ Vi chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Ồ."
"Người ta nói anh ta vô cùng hào phóng, tiện tay ném cho bạn gái một tấm thẻ có số tiền nhiều hơn số tiền một người bình thường có thể tiêu trong đời! Bất kể là trong giới giải trí hay giới người mẫu, đều có vô số phụ nữ cố gắng giành liên lạc với anh ta, có thể được anh ta coi trọng đúng là... vinh quang phú quý lũ lượt kéo tới!"
Lâm Dĩ Vi không quan tâm anh ta có hào phóng hay không, điều duy nhất cô quan tâm là...
"Em nói anh ta là người Trì gia, anh ta và Trì Tây Ngữ có quan hệ gì?"
"Còn có thể có quan hệ gì, tên của bọn họ vừa nghe chính là anh chị em." Tô An Địch ra vẻ cung cấp thông tin, "Hoặc là một cặp sinh đôi."
Lâm Dĩ Vi nghĩ đến những bức tranh có chữ ký của Trì Tây Ngữ.
Sự mất tích của anh chắc chắn có liên quan đến nhà họ Trì.
Lâm Dĩ Vi vuốt màn hình điện thoại di động, chấp nhận kết bạn với Trì Tây Thành.
Tô An Địch thấy cô đồng ý kết bạn, cười khẩy trong lòng.
Giả vờ giả vịt cái gì.
Vừa gạt bỏ những lời khen ngợi của mấy tên công tử kia trong nhóm, cái nhìn khinh thường, thanh cao như vậy, hóa ra là do không phù hợp với tiêu chuẩn.
Hóa ra, gặp được Trì Tây Thành liền khiến cô lòi đuôi.
Cô và những gái điếm trong nhóm đó không phải đều giống nhau sao, giả vờ là những cô gái thuần khiết xinh đẹp.
Đạo đức giả.
Tô An Địch tất nhiên không bộc lộ những suy nghĩ này.
Nếu cô và Trì Tây Thành cặp với nhau, chẳng phải cô ta sẽ có cơ hội tiếp xúc với đám Tạ Bạc nhiều hơn sao?
"Chị, chị phải nắm bắt cơ hội đó! Trì Tây Thành không thể so với những người trong nhóm, người này thực sự ưu tú đấy."
Lâm Dĩ Vi không đáp lại lời cô ta nói, sau khi chấp nhận kết bạn, Trì Tây Thành lập tức gửi tin nhắn cho cô----
Thành: "Em xinh quá."
Vi Phong: "Cảm ơn Trì công tử, rất vui được gặp anh. [Mèo con vẫy tay]"
Thành: "Cứ gọi tên tôi là được, em là sinh viên à? Hay là người mẫu."
Vi Phong: "Tôi không phải người mẫu."
Thành: "Em có dáng người rất đẹp, có muốn vào giới giải trí không? Tôi có thể giúp em."
Đôi mắt của người đàn ông rất hung ác, anh ta có thể ngay lập tức nhận ra dáng người cô đẹp từ một bức ảnh dài nửa mét được chụp ngẫu nhiên, ánh sáng thì nhợt nhạt.
Rõ ràng... đã duyệt vô số phụ nữ.
Anh ta dụ dỗ cô vào làng giải trí, một vòng tròn mà trong đó dơ bẩn và vinh quang cùng tồn tại, mục đích của anh ta rất rõ ràng là khiến cô dựa dẫm vào anh ta.
Các cô gái muốn tham gia vào vòng tròn này, rất ít người không bị lời nói của anh ta dụ dỗ. Nhưng Lâm Dĩ Vi có mục đích riêng của mình.
Vi Phong: "Cảm ơn anh, tạm thời tôi chưa có kế hoạch gì về phương diện này."
Thành: "Cuối tuần ở câu lạc bộ Bạch Nhân có mấy trò chơi, đến phòng 307, đừng đi nhầm."
Vi Phong: "Được."
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi của mình.
Mấy nam sinh trong nhóm im hơi lặng tiếng, hiển nhiên Trì Tây Thành đã công khai đánh dấu cô, những nam sinh khác không thể thèm muốn cô nữa, bọn họ không có gan.
Mọi người trong giới thượng lưu đều biết, ở thành phố Thanh Cảng có hai người không thể chọc vào.
Một người là Trì Tây Thành, người kia...
Người còn lại so với Trì Tây Thành càng không thể chọc vào gấp mấy trăm lần.
Ngay sau đó, Tô An Địch đã gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có kết bạn chưa? Tình huống thế nào.
Cô ta rõ ràng rất quan tâm đến việc liệu Lâm Dĩ Vi có thể quyến rũ được ông chủ lớn hay không.
Lâm Dĩ Vi biết Tô An Địch nghĩ gì về cô, cũng biết những người xung quanh nghĩ gì về cô.
Cô không kiêu ngạo, người như cô căn bản không có tư cách kiêu ngạo. Từ khi còn nhỏ, cô đã học được làm thế nào đánh giá nét mặt và hành động của người khác, làm thế nào lấy lòng người khác, làm thế nào đối xử với những người có tính cách khác nhau để tồn tại tốt hơn.
Cô có thể cười, có thể khoe mẽ, có thể lấy lòng, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nịnh nọt tâng bốc, cũng nhận thức rõ về vẻ đẹp cực độ của mình và sử dụng nó để làm lợi thế cho mình.
Nếu có thể, ai lại không muốn trở thành một bông hoa trắng nhỏ trong sáng và ngây thơ.
Cô không có cơ hội này.
Vi Phong: "Làm quen đơn giản."
Andy Su: "Mong chờ quá! Chị, chị nhất định phải tóm được anh ta! Có Trì Tây Thành, chị không cần lo lắng về học phí và sinh hoạt trong bốn năm đại học! Không cần phải đi làm vất vả kiếm tiền! Nếu làm hài lòng anh ta, nói không chừng còn có thể kiếm được một căn nhà chẳng tốn xu nào! Bạn gái lần trước của anh ta nghe nói sở hữu một biệt thự sang trọng trên núi Thanh Viễn đấy!"
Lâm Dĩ Vi đặt điện thoại xuống, dựa vào bức tường lạnh lẽo, ôm chặt cây thánh giá màu bạc mà Lâm Gia để lại cho cô trước ngực.
Đằng sau tất cả những trao đổi tưởng chừng như bình đẳng, ai biết được ẩn chứa những nguy hiểm, tủi nhục nào.
...
Câu lạc bộ đua xe DS, một chiếc xe đua hoàn toàn mới và sáng giá xuất hiện.
Lê Độ nhanh chóng bước tới, dùng vòi phun cao áp làm ướt thân xe, làm nguội.
Trong cửa kính ô tô tối đen, mơ hồ có thể nhìn thấy một cặp tuấn nam mỹ nữ.
Cô gái ôm cổ chàng trai, quấn quanh người anh như một dây leo, khi cô ta quay đầu hôn yết hầu của anh, anh hơi quay đầu lại tránh, để lộ khuôn mặt hoàn mỹ như được tạc bởi một vị thần.
Mí mắt mỏng manh của anh hơi nhướng lên, nhìn những làn nước phun lên cửa sổ xe với ánh mắt khinh bỉ.
Sau đêm phóng túng tột độ đó, những âm thanh, màu sắc và giác quan khác không thể khơi dậy được sự hứng thú của anh chút nào.
Đây không bao giờ là một dấu hiệu tốt.
Đối với Tạ Bạc, bất cứ thứ gì khiến anh nghiện đều phải loại bỏ.
Vì vậy, trong hai ngày qua, vị trí ghế phụ của anh lần lượt đổi thành nhiều cô gái.
Không biết tại sao, nhưng anh không thể lấy được chút năng lượng nào từ việc đó.
Anh kéo cô ta ra, dứt khoát xuống xe rồi nói với Lê Độ: "Động cơ bị cacbon hóa, lau chùi xong thì mang hộp dụng cụ tới đây."
"Được ạ."
Chàng trai mặc đồ lao động tiếp tục dùng súng nước cao áp rửa thân xe, thỉnh thoảng lại nhìn hai người bọn họ.
Cô gái rõ ràng có hứng thú với Tạ Bạc một cách bệnh hoạn, sau khi xuống xe, cô ta vội vàng bám vào bên cạnh anh, kinh ngạc nói: "Vừa rồi... làm người ta sợ muốn chết! Tim em còn đập nhanh đây này."
"Nhanh thế nào?" Tạ Bạc kéo một chiếc ghế cao ngồi xuống, quay đầu châm một điếu thuốc, tâm trạng phiêu diêu.
"Anh có muốn sờ thử không?" Nói xong, cô ta nắm lấy bàn tay được chạm khắc tinh xảo của người đàn ông, dẫn anh đến bộ ngực nhấp nhô của mình.
Giây tiếp theo, Tạ Bạc nắm lấy cổ tay cô ta, kéo cô ta lại gần mình.
Cô gái cảm nhận được sức mạnh giữa cổ tay mình, hét lên: "Tạ Bạc, đau quá!"
Anh ghé sát vào tai cô ta, lạnh lùng nói: "Đừng dạy tôi làm thế nào, lúc tôi không muốn chạm vào cô thì đừng làm thế."
Cô gái lập tức nhận ra mình vừa giẫm phải thiên lôi.
Anh ghét chủ động động chạm quá mức.
Thích thống trị.
Nhưng cô gái không thể kiềm chế được bản thân, cô ta thích anh nhiều đến mức như bị nghiện.
Cô ta bước tới đưa cho anh một chiếc đồng hồ Patek Philippe mà cô ta đã cẩn thận lựa chọn: "Em đã chọn cho anh rất lâu, anh xem có thích kiểu dáng này không."
Tạ Bạc không chút để ý liếc nhìn, mặt đồng hồ được chế tác thủ công cổ điển tinh xảo, có một viên kim cương lạnh được khảm ở chính giữa.
Anh cầm lấy hộp đồng hồ, vỗ nhẹ trán cô ta: "Cảm ơn."
Cô gái bị hành động này làm cho ngọt ngào, trong lòng nổi lên bong bóng hồng.
Tuy nhiên, ngoài điều đó ra, không có phản hồi nào khác.
Tuy vẫn không biết nên nói gì, nhưng cô ta cảm thấy hôm nay tâm trạng anh không tốt nên khôn ngoan nói: "Tạ Bạc, em đi trước đây, em tìm anh sau."
Tạ Bạc cầm đồng hồ giữa hai ngón tay, giơ tay lên.
Sau khi cô ta rời đi, anh ném chiếc đồng hồ lẫn hộp vào thùng rác.
"Mẹ kiếp!"
Lê Độ như một con mèo nhào tới, từ trong đống giấy vụn lôi ra chiếc đồng hồ cao cấp quý giá: "Anh Bạc, không cần thì cho em đi!"
Lê Độ đeo đồng hồ lên cổ tay, ngồi xổm xuống, nhìn Tạ Bạc đang sửa mạch điện dưới khung gầm ô tô: "Cũng kỳ lạ thật, Trì Tây Thành yêu đương một cái là tặng hết xe sang đến biệt thự cho người ta. Anh thì ngược lại, không lúc nào là không có các cô gái tặng anh cái này cái kia. Tháng trước, vậy mà có một cô gái tặng anh một chiếc xe thể thao Mei series V9."
"Một chiếc xe rách." Tạ Bạc dùng bút điện chạm vào dây điện dưới xe, nhận xét không thương tiếc: "Nhưng bộ phận linh kiện không tệ lắm."
"Thật mẹ nó khốn kiếp."
Chiếc siêu xe đình đám như vậy bị ông lớn này phá hủy chỉ còn lại động cơ khiến Lê Độ đau lòng không thôi, Tạ Bạc thậm chí không thèm chớp mắt một cái.
Một tên khốn như anh, vận hoa đào vẫn đến tới tấp.
Từ tiểu học đến đại học, Tạ Bạc được người người vây quanh, không bao giờ thiếu sự chú ý và ngưỡng mộ, điều này cũng khiến anh trở nên kiêu căng lại ngạo mạn.
Thế giới này thật sự không công bằng.
"Đúng rồi anh Bạc, thứ Sáu anh có định tham gia trò chơi không?"
Dưới chiếc siêu xe độ sặc sỡ, đôi chân thon dài của người đàn ông duỗi ra, dầu máy làm vấy bẩn bộ quần yếm phiên bản giới hạn của một thương hiệu thời thượng có giá không dưới 5 con số, anh cũng không quan tâm.
"Sao không đi?" Tạ Bạc từ gầm xe chui ra, trên trán có vài sợi tóc hơi ẩm, "Vừa lúc thử xe."
"Em đang nói về trò chơi uống rượu sau trận đấu, trò chơi do đội Vân Huy tổ chức." Lê Độ lấy điện thoại ra, mở nhóm WeChat, "Có một loạt gái xinh, cô nào cô nấy mơn mởn."
"Không phải Vân Huy là chó của Trì Tây Thành sao?" Tạ Bạc cởi găng tay gel ném lên bàn, sau đó mở ra một bình nước khoáng, "Trì Tây Thành chọn thê thiếp, tôi rảnh rỗi đến làm giám khảo cho cậu ta?"
Lê Độ cười nói: "Anh tới còn không rõ ai là nhân vật chính sao."
"Ai thích làm nhân vật chính này thì làm."
Tạ Bạc lười tham gia cuộc vui.
Lê Độ đưa điện thoại cho Tạ Bạc: "Đừng mà, thật sự có mỹ nữ đó, đáng tiếc Trì Tây Thành đã chấm cô ấy rồi, anh có muốn xem ảnh không?"
Một bóng dáng mảnh khảnh vô tình lướt qua trong đầu Tạ Bạc...