Tình Yêu Và Hận Thù

Chương 37: Đừng Quên Hợp Đồng Giữa Chúng Ta



Lễ kỷ niệm mười năm thành lập công ty được chuẩn bị trong vài tháng cuối cùng cũng đến, nhìn khoảng thời gian đã trôi qua Đỗ Thanh Vy cũng phải cảm thán thật nhanh, mới đó mà cô đã vào công ty được gần một năm rồi.

Ngày hôm đó, cô mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, tôn lên dáng người cao ráo và thanh tú của, cùng một bộ trang sức bằng safia màu xanh ngọc tôn lên một vẻ đẹp dịu dàng nhã nhặn.

Vừa bước vào bữa tiệc đã thấy Chu Đình Nam đang được rất nhiều người vây quang, anh thật sự không khác gì một vị minh tinh không chỉ cao ráo đẹp trai mà còn nhiều tiền. Đỗ Thanh Vy đột nhiên hơi đỏ mặt nghĩ thật hạnh phúc khi có một người chồng đẹp trai như vây.

“ Chu tổng, chúc mừng, anh càng ngày càng phong độ đấy.” Mấy ông chủ tập đoàn xúm lại xung quanh, mọi người khen nhau lễ độ. Cô gái đứng cạnh một vị giám đốc lúc này chủ động bắt chuyện, “ Chu tổng, anh đúng thật là có một không hai.”

Chu Đình Nam lập tức cười đáp: "Ồ, đây không phải là cô Mie sao? Cô càng ngày càng đẹp đấy."

“ Chu tổng, cứ trêu chọc em.”

"Ha ha, cô Mie vẫn xinh đẹp như vậy là sự thật haha." Chu Đình Nam cười cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đầy phấn son của cô gái ấy.

"Chu tổng, nếu không phiền, hãy để Mie đi cùng anh để uống thêm vài ly." Một ông chủ mập mạp nói.

"Được rồi, không biết cô Mie có nguyện ý không thôi?" Chu Đình Nam cười xấu xa.

"Ồ, em, anh biết mà em luôn sẵn sàng"

“Ha ha, tốt, rất tốt.” Chu Đình Nam kéo Mie vào trong ngực, lấy một ly rượu đầy uống cạn ly rượu rồi hôn lên trán của người phụ nữ.

Những người xung quanh thấy vậy thì nói cười ha ha.

Nhìn cảnh này lòng cô quặn thắt, cố nén những giọt nước mắt chực trào ra, lạnh lùng nhìn anh.



Anh cau mày, đẩy người phụ nữ ra rồi đi tới, bất mãn nói: “Cô đừng làm bộ mặt như vậy, cô cũng không phải không biết đây là dịp gì, đừng làm khó tôi.”

“ Chu Đình Nam, anh đừng có mà quá đáng.” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

" Cô cho rằng mình là ai? Muốn khống chế được tôi."

Ánh mắt anh lạnh lùng như một con dao đâm thấu tim cô, "Đừng quên hợp đồng của chúng ta." Anh lạnh lùng nói.

Đỗ Thanh Vy cảm thấy mình như nghe được tiếng sét đánh ngang tai, sau bao ngày chìm đắm trong tình yêu viển vông này cô thực sự đã quên mất cái hợp đồng giữa hai người. Đúng vậy, cô hình như đã ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh rồi. Trong mắt anh có lẽ cô còn không tốt bằng Anna huống chi anh ấy còn có rất nhiều phụ nữ. Đỗ Thanh Vy tự cười mình, dù nụ cười chua xót nhưng cô vẫn cười.

" Chu tổng, thực xin lỗi, tôi quên mất hợp đồng, từ hôm nay, từ giờ phút này trở đi, tôi nhất định sẽ ghi nhớ hợp đồng của chúng ta, tuyệt đối không dám quên một chút." Trên môi nở một nụ cười quyến rũ, giọng điệu lạnh lùng nhưng dứt khoát. Nói xong, cô ung dung xoay người, ưỡn thẳng lưng kiêu hãnh, bước nhẹ vào đám đông, len lỏi giữa những vị khách.

Chẳng mấy chốc, cô cũng đã thu hút một nhóm thanh niê, phản ứng nhanh nhẹn và lối đối thoại dí dỏm, bao gồm cả những đồng nghiệp quen biết trong công ty và những vị khách quý chưa quen biết nhau. Đây là cô Đỗ Thanh Vy, một người có khả năng thích ứng mạnh mẽ, một cô gái có thể che giấu nỗi đau bằng hạnh phúc. Điều này cô có được có lẽ nên nhờ bố, chính sự thờ ơ của ông đối với cô đã khiến cô bất cứ lúc nào cũng muốn chứng minh giá trị tồn tại của mình.

Khi còn nhỏ, vì luôn muốn được cha yêu thương nên điều mà cô suy nghĩ nhiều nhất mỗi ngày là làm thế nào để thu hút sự chú ý của ông và để ông biết cô tốt như thế nào, nhưng ông cuối cùng là vẫn không để ý.

Cô được bao quanh bởi đám đông, trò chuyện với họ một cách dễ dàng, thỉnh thoảng pha một vài trò đùa vô hại, cô dè dặt nhưng không tự phụ, cao quý nhưng không kiêu ngạo, hài hước nhưng không ồn ào. Lâu lâu nhóm lại cười nói vui vẻ thu hút vô số ánh mắt tò mò xung quanh, dù đã tự dặn lòng không để ý đến người đàn ông là chồng hợp pháp của mình nhưng ánh mắt cô vẫn vô tình dõi theo bóng dáng anh, mặc dù anh đang ôm cô gái khác nhưng anh ấy cũng đang quan sát nhất cử nhất động của cô.

Cô phát hiện trong mắt anh ấy hiện lên một tia ghen tị, đúng vậy nhất định là ghen tị. Trong lòng cô dâng lên một chút tự hào: Chu Đình Nam, đừng nghĩ rằng không có anh thì tôi không thể chơi được, nhìn tôi bây giờ đi, không phải so với ở bên anh còn hạnh phúc hơn sao?

Nhạc vang lên, đã đến giờ khiêu vũ, trong một lúc cô đã bị choáng ngợp bởi những lời mời khiêu vũ cô hào phóng nói: “Hôm nay tôi muốn tặng buổi khiêu vũ đầu tiên này cho người đã đưa tôi vào công ty này khiến tôi có thể quen biết được mọi người. Cảm ơn anh ấy vì đã giúp đỡ tôi trong suốt thời gian qua."

Đỗ Thanh Vy mỉm cười quyến rũ và đưa cho Nguyễn Hữu Khoa đang ngây ngất, bước vào sàn khiêu vũ.



Nhạc vang lên Đỗ Thanh Vy khiêu vũ đẹp như một con bướm thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người bao gồm cả Nguyễn Hữu Khoa, bài khiêu vũ kết thúc bằng một nụ hôn vào trán của cô.

Cô hơi đỏ mặt ngại ngùng nhưng khi nhìn sang phía bên kia Chu Đình Nam đang cùng một người phụ nữ khiêu vũ nhưng ánh mắt anh luôn hướng về phía bên này. Sau khi nhìn thấy nụ hôn của Nguyễn Hữu Khoa mặt Chu Đình Nam lập tức tái xanh. Cô lập tức cúi đầu giả vờ ngại ngùng.

Không thể kìm lại, Chu Đình Nam cuối cùng đã đẩy những con bướm đang quấn lấy anh ra, thô bạo kéo cô ra khỏi Nguyễn Hữu Khoa

“Anh đang làm gì vậy, anh bị điên sao.” Cô chế nhạo anh.

Chu Đình Nam hung hăng ôm eo cô và nói một cách hung ác, "Sao em dám cắm sừng tôi."

"Này, Chu Đình Nam anh có thể ăn bừa bãi, nhưng anh không thể nói bừa bãi. Anh là đang xúc phạm nhân cách của tôi."

"Tôi nói sai sao? Vừa rồi em làm cái gì vậy? Tại sao lại cho tên khốn kia hôn em?"

"Đó là bởi vì tôi đẹp, anh ấy không nhịn được mà hôn cũng là chuyện bình thường mà.Sao vậy? Anh có vấn đề sao?" Cô nhướng mày khiêu khích

“Em là vợ anh, tại sao anh lại không được có ý kiến?” Anh trợn to hai mắt, cơ hồ gầm lên.

Cô cười nhẹ thì thầm vào tai anh: "Suỵt, bình tĩnh, đừng quên hợp đồng của chúng ta."

Chu Đình Nam thật sự sắp bốc hoả nhưng lúc này Mie lại đi tới.

“ Chu tổng, em tìm anh lâu rồi.” Cô ta dùng giọng điệu kiều diễm nói.

Cô vội vàng nắm lấy bàn tay to lớn của Chu Đình Nam đưa cho cô ấy, sau đó nghiêm túc nói: "Cô Mie phải không? Chu tổng để lại cho cô. Chúc cô vui vẻ." Nói xong, cô cười khúc khích chạy đi.